Đang ngẫm nghĩ việc trừng phạt Harry thế nào, Voldemort bất đắc dĩ phát giác, kỳ thực hắn không có cách gì với tên nhóc ngu ngốc này.

Đối mặt với địch nhân quá khứ, hắn chỉ cần cho một cái Avada; đối mặt với người hầu trước kia, lời nguyền tra tấn cũng đủ giải quyết mọi vấn đề; nhưng đối mặt với người yêu, hắn không có kinh nghiệm.

Ngẫm lại quá khứ, tặng phẩm của các gia tộc dám chọc giận hắn, đương nhiên hắn không thể dùng phương pháp xử lý bọn họ áp dụng với Harry, mà do tuổi tác cùng tình trạng thân thể, các biện pháp nghiêm phạt đều không có khả năng sử dụng, vì thế, tiểu Harry của chúng ta bất tri bất giác tránh được một kiếp.

Qua vài lần hít thở không thông, dưới tình huống lượng hô hấp tăng thêm mấy trăm ml, tiểu Harry của chúng ta vô cùng ngoan ngoãn đi theo Voldemort vào thư phòng của Slytherin, vốn không cần gấp như vậy, nhưng lúc tạm biệt Abraxas Malfoy thì bọn họ thu được một tin tức, đột nhiên sáng nay lão ong mật rời khỏi Hogwarts, hình như có chuyện gì đó, vẻ mặt lão không tốt.

Tuy Harry không nói, nhưng Voldemort biết cậu có chút lo lắng, kỳ thật hắn có thể đoán được lão ong mật đi đâu, hiện tại là năm 1938, cách chiến tranh thế giới thứ hai chỉ hơn mười tháng nữa, hẳn lão chúa tể hắc ám nước Đức đang chuẩn bị làm gì đó thì bị Dumbledore phát hiện.

Lúc Harry biết người yêu của lão ong mật lại là chúa tể hắc ám phát động chiến tranh thế giới thứ hai, sẽ có phản ứng gì nhỉ. Voldemort có chút xấu xa nghĩ, nhưng bây giờ hắn chưa định nói cho Harry, tin tức dễ gây kích động này, phải nói vào thời điểm mấu chốt mới được.

"Voldy, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Harry rùng mình một cái, kéo áo chùng của Voldemort, nheo mắt hỏi.

Voldemort nhíu mày: "Cái gì cũng không."

Đẩy cánh cửa xanh biếc ở thư phòng của Slytherin ra, đây không phải lần đầu tiên Harry bước vào, nhưng lúc này cậu phát hiện khung cảnh bên trong có chút khác biệt lần trước.

Lần trước cậu đẩy cửa ra, liền thấy một thông đạo tối đen, hai bên thông đạo là từng cánh cửa gỗ rất nặng, điêu khắc tinh mĩ, phong cách cổ xưa, trên cửa dùng xà ngữ khắc tên mật thất đi thông, giá nến khắc xà giống hệt thông đạo tại phòng tắm, ngọn lửa mỏng manh chập chờn nhưng lại sáng ngời.

Lần này, chiếu sáng không phải nến mà là trần nhà đầy sao, Harry kinh ngạc nhìn những ngôi sao lấp lánh, chúng nó không lạnh băng như giá nến khắc xà, mà phát ra ánh sáng nhàn nhạt ấm áp.

Tựa hồ thấy cậu nghi hoặc, Voldemort mở miệng giải thích: "Nó giống bầu trời ở đại sảnh Hogwarts, có thể dùng pháp thuật thay đổi."

"À." Harry gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Voldemort liếc mắt Harry: "Mật thất của Gryffindor cũng không khác bao nhiêu, ngươi không quan sát kỹ sao?"

Nhắc tới mật thất Gryffindor, Harry nhất thời nổi gân xanh, mệt mỏi khoát tay: "Nhìn kỹ sẽ chết người."

Voldemort nhíu mày, vẻ mặt có chút tò mò, Harry co rút khóe miệng, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này, trời biết lúc cậu đầy hưng phấn mở cửa phòng kia thì chịu bao nhiêu đả kích, ở trong lòng cậu, mật thất của Gryffindor nên là nhiều nhất lớn nhất, nhưng cậu quên mất, Voldemort vẫn thường đả kích thưởng thức của Gryffindor.

Sau cánh cửa kia, che dấu thế giới của một người không bình thường.

Đẩy cửa, đích xác cũng xuất hiện thông đạo rộng lớn, nhưng hai bên thông đạo không có cửa mà đi thông đến một quảng trường, giữa quảng trường bày la liệt mấy chục quan tài lớn nhỏ phong cách khác nhau.

Ngay trung tâm là một tấm bia đá cao vài thước, trên đó dùng tự thể hoa lệ nhắn nhủ: "Hậu duệ của Slytherin, đây là thông đạo mật thất chuẩn bị cho ngươi, chỉ cần nằm vào quan tài đọc tên mật thất là có thể tới được nơi ngươi muốn, chúc ngươi may mắn."

"May mắn cái đầu." Harry nhớ rõ lúc ấy cậu ngây người nửa ngày, sau đó mắng ra một câu như vậy.

Nếu không thấy biểu tình của vị tổ tiên kia khi nhắc tới Salazar Slytherin, chắc chắn cậu cho rằng hai người đó đối đầu với nhau, có ai bảo hậu duệ của đối phương nằm vào quan tài chứ! Chẳng qua, có lẽ Godric ghen tuông cũng không chừng, dù sao vị xà tổ đó để lại huyết mạch của mình cùng người khác.

"Harry?" Voldemort kinh ngạc nhìn biểu hiện kỳ lạ của Harry, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu.

Harry có chút ai oán nhìn về phía Voldemort – thủ phạm khiến cậu nhớ tới chuyện cậu tận lực quên đi: "Hôm nào ngươi đến xem là biết."

Chỉ cần Voldemort đến xem, có lẽ sẽ hiểu vì sao mỗi lần Harry đều theo tẩm thất tiến vào thư phòng của Slytherin, rồi thông qua cánh cửa kia đi đến thư phòng của Gryffindor.

"Là cánh cửa này." Voldemort quyết định ném nghi hoặc nho nhỏ về mật thất ra sau đầu, hơn nữa, chỉ cần Harry ở đây, có thể tiến vào mật thất của Gryffindor bất kì lúc nào, việc trước mắt là khống chế Basilisk trong lúc lão ong mật rời khỏi Hogwarts.

"Không cần lo lắng." Voldemort thấy vẻ mặt khẩn trương của Harry, vươn tay nắm bàn tay hơi ẩm ướt của Harry, "Ta đọc được phương pháp kế thừa xà quái trong bút kí Slytherin lưu lại."

"Cánh cửa này." Voldemort đẩy cánh cửa trước mặt, cánh cửa có vẻ rất nặng lại mở ra mà không vang lên tiếng động nào, hoàn toàn phối hợp ý nguyện của chủ nhân, "Đi thông chính là tượng đá của Slytherin."

"Ực......" Harry co rút khóe miệng, "Chính là tượng đá phù thủ mặc áo chùng già khụ khị, mặt nhăn như khỉ, râu dài tới đất, hai chân to bản, xấu xí có thể so với vượn người hả?"

Voldemort cũng co rút khóe miệng, lần đầu tiên cảm thấy Harry có năng khiếu châm chọc trời cho.

"Hừ." Voldemort không nói gì, thở dài, "Chúng ta đều biết bộ dáng của Slytherin không giống thế."

Harry bĩu môi, một khi đã không giống thế, sao lại điêu khắc tượng như vậy, cậu đột nhiên nghĩ, có lẽ Slytherin không khắc tượng bản thân, nhóm Slytherin luôn thích nói Gryffindor là khỉ không não mà? Chẳng lẽ, pho tượng kia đại biểu cho Gryffindor? Mỗi lần Slytherin và Gryffindor cãi nhau liền lệnh xà quái cắn tượng đá kia?

Ô, Merlin trên cao, cái này đúng là ác mộng.

"Đến rồi." Voldemort kéo Harry đang miên man suy nghĩ đến bên cạnh mình, "Xem."

Cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, đó là một gian phòng thật dài, âm u.

Rất nhiều cột đá khắc đại xà, cao ngất chống đỡ trần nhà, tạo thành những bóng đen phát ra ánh sáng xanh thần bí tràn ngập gian phòng.

Nhưng, vị trí lúc này của cậu không phải trên sàn trong gian phòng mà gần như song song với trần nhà, điều này giúp cậu có thể bao quát tất cả.

Harry nhìn chăm chú hai lỗ tròn như cửa sổ trước mặt cậu và Voldemort: "Chúng ta ở trong tượng đá Slytherin sao?"

Voldemort gật đầu: "Đúng vậy, căn cứ vào bút kí Slytherin lưu lại, trong này có cổ ma pháp bảo hộ, chúng ta có thể thấy bên ngoài, ánh mắt của mọi vật bên ngoài đều không thấy được chúng ta, cho nên chúng ta không cần lo lắng ánh mắt của xà quái."

"Xem cái này." Voldemort chỉ vào giữa hai lỗ tròn chính là mắt của tượng đá, ở đó được khảm một viên bảo thạch màu đỏ.

Voldemort cắn ngón tay mình, nhỏ máu lên, mở miệng nói ra xà ngữ: "Lấy thân phận hậu duệ của Slytherin, ca ngợi Slytherin vĩ đại."

Như đáp lời Voldemort, hồng bảo thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó đại xà trên tượng đá đều phát ra ánh sáng xanh thâm thúy, cả phòng tràn ngập hơi thở thần bí, giữa bóng xanh đan xen, thanh âm tác tác truyền đến.

Harry từng chiến đấu ở gian phòng này lập tức biết được, xà quái kia đến, hơn nữa, nó lại xuất hiện trong tượng đá.

Harry kinh ngạc phát hiện, pho tượng của Slytherin có hai không gian cao thấp, miệng tượng đá mở ra, hình thành một cái động thật lớn, mà xà quái to như thân cây, thân thể lấp lánh ánh sáng từ hắc động đi ra, đầu nó ngó nghiêng, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó.

"Bắt đầu đi."

Voldemort cầm hồng bảo thạch, khẽ dùng sức, hồng bảo thạch vỡ nát trong tay hắn, cùng lúc đó, cột đá vòng quanh xà quái, đại xà điêu khắc bên trên đều chuyển động, uốn quanh, miệng xà cắn vào đuôi, từng giọt máu xanh biếc rơi xuống mặt đất, máu lan tràn, tạo thành đồ án hình tròn.

Mà giữa đồ án, là xà quái thật lớn.

"Chủ nhân kêu gọi ta sao?" Xà quái ngẩng đầu lên, miệng tê tê rung động.

Voldemort khẽ cong khóe miệng, xuyên qua lỗ tròn nhìn xà quái thật lớn: "Đúng vậy, ta là chủ nhân mới của ngươi."

"Vậy, chủ nhân cho ta máu chứng minh." Xà quái hạ thân, cái trán chạm đất.

Voldemort vươn bàn tay còn chưa chữa trị vết thương ra ngoài lỗ tròn, một giọt máu xẹt qua không trung, rơi trên đầu xà quái, tạo thành hoa văn hình thoi.

"Đích thật là hậu duệ của chủ nhân." Xà quái không ngẩng đầu, mà càng đem đầu áp sát mặt đất, "Chủ nhân của ta, ngài có gì sai bảo."

"Ngươi có tên chứ?" Voldemort cúi đầu hỏi.

Harry khó hiểu, nhưng ngẫm nghĩ một chút liền rõ, đời trước Voldy không trải qua nghi thức kế thừa, hơn nữa nhớ tình cảnh cậu chiến đấu với xà quái, lúc ấy xà quái không có biểu hiện lý trí như hiện tại, lại liên tưởng đến lần Voldemort mở ra mật thất thì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy cũng biết, lần đầu tiên Voldemort tìm được xà quái, vì nguyên nhân pháp thuật nào đó, thực sự không thể cùng con xà quái này trao đổi.

Kỳ thật Harry đoán đúng phân nửa, một nửa cậu chẳng biết là, trước lúc Voldemort trao đổi với xà quái, xà quái đã bị thần chú của Voldemort đánh cho choáng váng, cuối cùng trở thành vật hi sinh đáng thương.

"Đệ nhất chủ nhân, Salazar Slytherin vĩ đại từng ban cho ta tên Basilisk."

"Basilisk?" Harry gãi gãi đầu, suy nghĩ của nhóm Slytherin đúng là không khác nhau bao nhiêu.

"Basilisk? Tốt lắm." Voldemort gật đầu, hỏi tiếp, "Basilisk, ngươi muốn ở đây hay ra ngoài?"

Vừa nghe những lời này, xà quái còn bảo trì bình tĩnh lập tức kích động lên, nó ngẩng đầu, cái đuôi thiếu chút nữa hất đổ cột đá: "Chủ nhân, ta có thể ra ngoài sao?"

Voldemort suy tư một lát, trả lời: "Thông qua ống nước ngươi có thể đi khắp Hogwarts, nhưng cái này không tiện......"

"Ta có thể biến nhỏ." Không đợi Voldemort nói xong, xà quái đã kêu lên.

"Ngươi có thể biến nhỏ?" Voldemort lặp lại một lần, tâm trạng phức tạp, nếu sớm biết xà quái này có thể biến nhỏ, kiếp trước nó đã không lưu lạc đến bước trở thành nguyên liệu ma dược của Snape a.

"Đúng vậy." Xà quái liều mạng gật đầu, đầu to sắp tạo thành một lỗ trên sàn, "Nếu chủ nhân e ngại ánh mắt của ta, ta có thể che lại ánh mắt."

"Che lại ánh mắt?" Harry kinh ngạc kêu lên, có chút tò mò.

"Đúng." Basilisk nghiêng đầu, thật cẩn thận nhìn về phía Voldemort, "Chủ nhân, có thể chứ?"

Voldemort suy tư một lát, hỏi tiếp: "Biến nhỏ rồi che lại ánh mắt, còn có thể khôi phục như hiện tại không?"

"Đương nhiên." Basilisk gật đầu, "Chỉ cần mệnh lệnh của ngài, lúc nào cũng có thể."

Được Voldemort đồng ý, Basilisk nhắm lại đôi mắt màu vàng, cả thân thể nằm trên đất, chỉ lát sau, thân thể màu xanh biếc bắt đầu phát ra ánh sáng thâm thúy, giữa ánh sáng vây quanh, thân thể dần dần thu nhỏ lại, biến thành một con rắn dài bằng cánh tay, hoàn thành mọi thứ, hình thoi trên trán do máu Voldemort tạo thành nổi lên, một giọt máu chia thành hai hướng chảy xuống mắt, xà quái chậm rãi mở hai mắt, mắt màu vàng lúc này biến thành màu nâu.

"Được rồi, chủ nhân." Tiểu lục xà cố sức ngẩng đầu lên, động tác có chút cứng ngắc, hiển nhiên không quen với thân thể nho nhỏ.

Voldemort lấy đũa phép chỉ vào đá vụn bị Basilisk làm vỡ nát trên đất, hạ thần chú biến hình, khối đá nhỏ liền biến thành chuột, nó liếc nhìn lục xà, vội vàng quay đầu chạy xa, nhưng cái đuôi của Basilisk đảo qua, nó bay lên không trung, bị xà nào đó một miếng nuốt vào trong bụng.

Basilisk còn tiếc nuối liếm liếm môi: "Đã lâu không ăn chuột."

Voldemort gật đầu: "Xem ra quả thật không sao."

Harry co rút khóe miệng: "Voldy, ngươi chắc chắn nó sẽ không làm hóa đá?"

Voldemort: "......"

Xác định an toàn, Voldemort mở cửa mật thất giấu trong tượng đá, theo bậc thang đen kịt, chậm rãi đi đến phòng nuôi dưỡng xà quái của Slytherin.

Nhưng mà, ngay một giây, chuyện không thể ngờ đã xảy ra.

Lục xà vốn đầy lý trí vừa nhìn thấy Harry, đột nhiên há to miệng xông lên cắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play