"Eileen, thêm cái này thế nào?"

"Câm miệng."

" A, Eileen, tớ giúp cậu quấy dược."

"Oanh..."

Sáng sớm thứ 7 cuối cùng trước kì nghỉ đông, Harry mở cửa Phòng Cần Thiết, đúng lúc nghe được một tiếng nổ mạnh, cậu thở dài, đợi trước cửa 30 giây mới tiến vào phòng.

Quả nhiên.

Harry nổi gân xanh nhìn Eileen Prince đang cố gắng giải quyết hậu quả sau vụ nổ, cùng với Septimus Weasley mang theo hai mắt cú mèo đứng bên cạnh cô, cảnh tượng như vậy cậu đã thấy không dưới mười lần, cũng không biết vì sao Septimus chẳng rút ra bài học.

"Harry, xin chào." Ngồi trên sofa cách địa điểm xảy ra vụ nổ ba thước, Bryan Harald buông quyển sách trên tay, mỉm cười tiếp đón Harry, vì ở trong phòng, hắn có chút lười biếng tựa vào đệm, mái tóc nâu được cột lên, nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

"Xin chào." Harry trực tiếp thờ ơ Septimus đáng thường, cười hướng Bryan vẫy vẫy tay.

"Eileen đang điều chế ma dược gì?" Harry lấy đũa phép ra, trợ giúp Eileen rửa sạch phòng và ngăn tủ bị lật đổ, dược trong đó đều rơi xuống đất, lẫn lộn vào nhau.

"Ma dược xinh đẹp." Bryan khép sách, cười nói, "Gần đây Eileen cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền bằng ma dược."

Harry gật gật đầu, kỳ thật cậu hiểu.

Sau dạ hội, Voldemort rất hứng thú với thiên phú ma dược của Eileen Prince, nói cho cô phương pháp sử dụng Phòng Cần Thiết, lại đưa cho cô một số tàng thư về ma dược của Slytherin, nhưng yêu cầu cô chỉ có thể xem lúc ở Phòng Cần Thiết.

Phòng Cần Thiết biến đổi theo suy nghĩ cá nhân, mà lúc Eileen mở Phòng Cần Thiết, hiển nhiên bên trong trang bị vạc và nhiều loại dược liệu, lần đầu tiên tiến vào Harry đã bị dọa, cậu nhớ tới lớp học của giáo sư Snape, Eileen trang nghiêm đứng bên vạc dược, cảm giác giống hệt giáo sư Snape mấy chục năm sau.

Nhưng Phòng Cần Thiết không thể biến ra mọi dược liệu, cho nên, tuy Eileen có thể ở đây luyện tập điều chế ma dược, lại không thể điều chế một số loại ma dược cao cấp, dưới tình huống này, Harry và Voldemort quyết định giúp đỡ cô, cô gái vẻ ngoài mỏng manh này không yếu đuối giống như hai người suy nghĩ, nàng nhận dược liệu hai người đưa, nhưng đồng thời kiên trì muốn trả tiền cho họ theo giá thị trường.

Phản ứng đầu tiên của Harry là muốn nói cho Eileen cậu không thiếu tiền, nhưng mà, giây tiếp theo, cậu bị sự cố chấp trong đôi mắt cô chinh phục, bởi vì ánh mắt kia rõ ràng nói với cậu, cô không muốn nhận bất kì hình thức bố thí nào.

Voldemort không tỏ ý kiến gì, hắn thấy, chỉ cần bọn hắn còn tàng thư và dược liệu trân quý, Eileen Prince sẽ không thoát được khỏi bọn hắn.

Cho nên trong khoảng thời gian này, thời gian sau giờ học của Eileen đều tại Phòng Cần Thiết trung, điều chế các loại ma dược, mà dễ bán nhất là ma dược bảo dưỡng sắc đẹp, bản thân Eileen vô cùng thỏa mãn, phải biết rằng, là một người mê ma dược, mỗi ngày điều chế mà không thể đưa thành quả của mình ra ánh sáng, so với bị Avada còn đau khổ hơn.

"Hai cậu, nếu rảnh rỗi, giúp tôi kéo con sên này đi." Eileen trở lại bên vạc của mình, mày nhíu chặt, phiền chán nói.

Cùng ba người ở chung lâu, hình tượng yếu đuối của Eileen trước mặt người khác gần như hoàn toàn biến mất, khi cô đứng bên vạc dược, Harry cảm thấy cô thật giống một bà mẹ, mọi hành động đều tràn ngập sức mạnh khủng bố. Ví dụ như lúc này, mái tóc đen của cô cột cao sau đầu, sạch sẽ mà mềm mại, làn da vàng vọt giờ đã bình thường, tuy nói xinh đẹp thì có chút khoa trương, nhưng có thể nói là một cô gái đáng yêu, lúc hai tay mảnh khảnh bình ổn mà cẩn thận quấy dược liệu thì toát ra sức hấp dẫn, mà khiến người chú ý nhất chính là chân của cô, bàn chân luôn giẫm nát con sên nào đó.

"Hiểu rõ." Harry cảm giác mình lại sống dưới bóng ma của giáo sư Snape lần nữa, cậu phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, nắm lấy áo chùng của Septimus, kéo hắn sang bên kia.

Bryan cười ra tiếng, nhìn Septimus tê liệt ngã xuống sofa, cầm lấy sách gõ đầu hắn: "Đã bảo đừng quấy rầy cậu ấy, xem, lại bị đánh."

"Hừ." Septimus phát ra một tiếng, quay đầu, "Tớ chỉ muốn giúp đỡ mà thôi."

Trong nháy mắt, Harry cảm thấy mình hiểu được tâm trạng khi điều chế ma dược của Voldemort, bị một sát thủ vạc dược giúp đỡ, quả thực là ác mộng.

"Nhưng theo sự thật, cậu là phá đám." Harry thở dài, kéo Septimus ngồi lên, nói.

Septimus buông tay Harry ra, đảo loạn mái tóc đỏ sắp dài tới vai của mình, bĩu môi: "Thấy dáng vẻ bậc thầy của cậu ấy làm tớ không thoải mái."

Bryan cũng thở dài, tiện tay rút một quyển sách nhét vào tay Septimus: "Septimus, tớ nghĩ cậu phải đọc cái này."

"Đây là cái gì?" Septimus tò mò nhìn quyển sách, hình ảnh trên sách không động, hơn nữa chất giấy cũng khác cậu thường thấy.

"Đây là đồng thoại của Muggle." Bryan nhẹ giọng giải thích, ý bảo Septimus mở mục lục sách ra, "Chuyện này, cậu nên xem trước tiên."

"Con cáo và chùm nho?" Từ trước tới nay gia tộc Weasley đều áp dụng thái độ thân thiết với Muggle, lúc nhỏ hắn cũng từng thấy đồ vật của Muggle, nhưng đồng thoại thì lần đầu tiên được xem, cho nên hắn liền hứng thú.

"Đúng." Bryan nghiêm túc gật đầu, "Câu chuyện chính là tình trạng hiện giờ của cậu."

"Phốc." Harry nhịn không được cười ra tiếng, Bryan muốn nói Septimus ghen tị thiên phú ma dược của Eileen, ăn không được nho nói nho chua sao?

"Này, Bryan." Septimus nghe tiếng cười của Harry, hoài nghi nhìn về phía Bryan, "Cậu đang trêu chọc tớ sao?"

Bryan thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đây là thứ duy nhất tớ mang từ nhà đến, thấy cậu là bạn tốt tớ mới cho mượn, một khi cậu đã không tin tớ, vậy trả lại cho tớ đi."

"Không." Septimus theo phản xạ tránh tay Bryan, chạy đến bên kia phòng, ngồi trong góc tường cúi đầu đọc.

"Bryan." Harry thở dài, thông cảm cho Septimus đang nghiêm túc đọc sách, "Lát nữa cậu ấy sẽ tìm cậu gây phiền toái."

Bryan khẽ cười, nghiêng đầu: "Harry sẽ giúp tớ chứ?"

Harry thực rõ ràng lắc đầu: "Không, tờ thích xem trò vui."

"Cậu đúng là vô tình." Bryan có chút ai oán nói, hai người nhìn nhau, đồng thời cười lên, vẻ mặt hí hửng.

"Các cậu nhỏ giọng chút, nếu đầu óc các cậu bị cự quái giẫm, các cậu nên đến Phòng Y Tế mà không phải ở đây quấy rầy tôi." Từ Septimus bắt đầu phá rối liền khiến tâm trạng Eileen không được tốt, giờ lại bùng nổ, đám người kia không thể cho mình một nơi yên tĩnh sao?

"Vâng." Bryan cùng Harry rất ăn ý đáp.

Eileen hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, mới tiếp tục quay đầu xử lý dược liệu, Septimus ngồi ở góc kia đắc ý nhíu mày, tựa hồ muốn nói "Xem đi, phá rối không chỉ mình tớ".

Harry bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nói với Bryan: "Đúng rồi, sắp tới kì nghỉ đông, cậu về nhà hay ở lại trường?"

"Tớ không có nơi để về." Bryan hòa nhã cười, mi mắt khẽ hạ, "Cho nên ở lại trường."

Harry muốn an ủi lại không biết nói gì, đành vỗ vỗ vai Bryan: "Ta và Voldy cũng ở lại trường, đến lúc đó chúng ta có thể trò chuyện cùng nhau."

"Tin tớ đi, nếu tớ chiếm nhiều thời gian nghỉ đông của cậu, Voldy nhà cậu sẽ giết tớ." Bryan chớp chớp mắt, giảo hoạt nói.

Mặt Harry khẽ đỏ lên, cậu không kể chuyện của cậu và Voldemort cho bọn họ, nhưng Bryan nói như vậy vẫn làm cậu ngượng ngùng.

"Sẽ không." Harry đảo loạn tóc che dấu xấu hổ của mình, "Đúng rồi, Septimus, cậu ta thế nào?"

Bryan nhếch khóe miệng, bỏ qua cho Harry: "Nghe nói cậu ta phải về nhà."

"Vậy Eileen?" Harry nhìn sang, cô gái tóc đen đang chăm chủ phân loại dược liệu, cách xếp dược liệu của cô tạo cảm giác vô cùng hài hòa.

"Tớ cũng ở lại trường." Eileen nghe được đối thoại của bọn họ, thờ ơ nói.

Harry có chút xấu hổ xoa mũi, kiếp trước cậu từng nghe nói qua, gia cảnh của Eileen không tốt lắm, quan hệ gia đình cũng không êm ả.

"Cậu không cần áy náy." Eileen thấy Harry xấu hổ, quay đầu, thanh âm khôi phục bình thường, "Dù sao tớ cũng không muốn trở về, tớ muốn nhân dịp nghỉ đông làm thêm ma dược."

Eileen vỗ vỗ hòm thuốc trên bàn, khẽ mỉm cười: "May mà có nó, cảm ơn cậu tặng tớ."

"Không có gì." Harry lắc lắc đầu, đáp lại Eileen bằng một nụ cười sáng lạn.

Để lại dược liệu và ma dược điều chế trong Phòng Cần Thiết hiển nhiên không quá an toàn, nhưng chuyển chúng ra thì thực phiền toái, cho nên Harry tặng Eileen một hòm thuốc không gian, đựng được mọi thứ rồi tự động thu nhỏ, để cô có thể mang bên cạnh bất kì lúc nào, vì Eileen khăng khăng có lý do mới nhận, nên nó trở thành quà giáng sinh sớm của Eileen.

"A, tới lúc rồi, tớ đi trước." Cùng Bryan tán gẫu một hồi, Harry bỗng dưng chú ý thời gian không còn sớm.

Bryan khoát tay: "Đi đi, bữa trưa gặp ở đại sảnh."

"Ừm." Harry đẩy cửa Phòng Cần Thiết, đi về tẩm thất, cậu còn nhớ rõ lần trước quên cùng Voldemort đến đại sảnh dùng cơm mà bị trừng phạt, có những lúc Voldemort thật đáng sợ a.

Harry vừa miên man suy nghĩ vừa đẩy cửa tẩm thất, ngay lập tức một bàn tay giữ chặt cậu, thân thể bị đặt tại cửa, giây tiếp theo, môi cậu bị lấp kín.

"Ưm...... Voldy......"

Harry khẽ híp mắt, ôm lấy cổ đối phương, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn.

Môi lưỡi dây dưa.

Thẳng đến Harry lại không thở nổi, Voldemort mới buông môi cậu ra, nhìn thấy Harry trong lòng nhẹ nhàng thở dốc, hắn nghiêng đầu, ghé sát tai Harry, thanh âm tràn ngập hương vị mê hoặc: "Ngươi kiên trì hơn lần trước mười giây, muốn thưởng cái gì?"

Khuôn mặt đỏ ửng vì khó thở của Harry càng thêm nóng, cậu quay đầu đi, không thèm nhìn vẻ đắc ý khiến cậu buồn bực của Voldemort: "Cái gì cũng không cần."

"A." Voldemort phát ra tiếng cười trầm thấp, "Không cần ư, vốn định giúp ngươi làm bài tập lịch sử pháp thuật, một khi ngươi đã không cần..."

"Ta cần, ta cần." Harry nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuổi, cánh tay còn ôm cổ Voldemort siết chắt, cậu cơ hồ treo trên người Voldemort.

Voldemort lắc lắc đầu, cười ác liệt: "Hối hận không có hiệu quả."

Rồi sau đó thỏa mãn nhìn bộ dáng sững sờ của Harry, phát ra một trận cười thích ý: "Trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?" Bạn học Harry vì bị giáo sư Binns thôi miên mà lên lớp không nghe cái gì cũng không ghi chép cái gì, đang cấp nhờ cậy bạn học Voldemort xuất sắc cùng chăm chú nghe giảng trợ giúp.

"Trừ khi..."

Voldemort vừa lòng thấy Harry gắt gao giương mắt nhìn mình, đôi mắt xanh lá to tròn như mèo chỉ chứa hình ảnh của mình, hắn vươn tay nâng cằm Harry, nuốt hết lời lẽ dư thừa: "Trừ khi ngươi kiên trì thêm mười giây."

"Ừm......" Vì thế kháng nghị của Harry bị bác bỏ lần hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play