Đến cuối cùng Diệp Nam Kỳ cũng không lay chuyển được quyết định của mẹ Thẩm.
Lúc tuổi còn trẻ mẹ Thẩm là hoạ sĩ, tự nhiên là người theo chủ nghĩa lý tưởng và chủ nghĩa lãng mạn, luôn cảm thấy giữa vợ chồng phải như vậy mới toàn vẹn tốt đẹp.
Hai người một cái không tình một cái không nguyện, lên xe nhìn nhau cũng chẳng biết nói gì. Bởi vì Diệp Nam Kỳ nhớ việc "Ôm ấp yêu thương" tối hôm qua làm cậu cảm thấy có chút lúng túng, còn Thẩm Độ đang suy tư một chuyện khác.
Lái xe được một lát, Thẩm Độ mới mở miệng: "Mặc kệ cậu nghe những tin đồn kia có bao nhiêu là thật, hiện tại tốt nhất nên dừng lại."
Nghĩa câu tới đây chính là: Hiện tại có Thẩm gia làm núi dựa cho cậu, cũng không cần đi leo lên giường những thứ loạn thất bát tao kia. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Lúc đầu Diệp Nam Kỳ không để ý Thẩm Độ hiểu lầm cái gì, nghe giọng điệu này của anh, trái tim đột nhiên nóng lên, chống cằm nghiêng đầu nhìn Thẩm Độ, khóe môi mỏng khẽ cong, không khỏi có chút hương vị mê người: "Thẩm Độ, có phải có cảm giác ngủ với tôi một lần thì muốn quản tôi rồi phải không? Vậy phải có bao nhiêu người muốn đòi hỏi tôi, chỉ riêng anh......"
Xe chợt ngừng.
Biệt thự của Thẩm gia ở trên núi, thật may là chung quanh hoang vu, nếu không đột nhiên dừng xe sợ rằng sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Diệp Nam Kỳ vội vàng không kịp chuẩn bị, bị dây an toàn siết đến nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, tức giận: "Anh muốn chết trước tiên để cho tôi đi xuống."
Lúc Thẩm Độ cười cũng còn tốt, mặc dù có mấy phần hài hước, tốt xấu gì không có nguy hại cho xã hội. Sắc mặt trầm xuống thì giữa lông mày giống như có luồng sát khí phun trào, rất đáng sợ.
"Mẹ tôi rất coi trọng cậu...Cậu thích làm sóng gió gì là chuyện của cậu, đừng làm cho bà ấy nghe được chuyện linh tinh gì."
Dừng một chút, Thẩm Độ suy ngẫm lời nói Diệp Nam Kỳ mới vừa nói, câu nói đó làm cho anh trợn mắt hốc mồm lên ——
Anh mở cửa xe, cậy vào khí lực chính mình lớn, ném Diệp Nam Kỳ xuống xe.
Diệp Nam Kỳ không thể tin nhìn xe hất bụi mà đi, một lúc lâu mới nhận thức mình bị người ta ném xuống xe, giận đến thiếu chút nữa tức miệng mắng to, chỉ có thể gọi điện thoại bảo tài xế đến đón mình. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Cũng may Diệp Nam Kỳ không có giờ làm việc cố định, lúc này đến công ty cũng đã chín giờ sáng.
Vào phòng họp nhỏ, trong phòng quá nóng, Diệp Nam Kỳ tựa vào bên cạnh bàn, hai chân thon dài không để ý đung đưa, cởi áo khoác xuống để ở một bên, cúi đầu kéo tay áo lên.
Văn Sâm từ trong túi lấy ra kịch bản, lời còn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy cánh tay cậu để lộ ra ngoài, sắc mặt phức tạp khó nói lên lời: "...... Nam Kỳ."
"Hả?"
Văn Sâm nói: "Tôi thật sự là càng nghĩ càng không hiểu người tuổi trẻ các cậu."
Trực giác cho Diệp Nam Kỳ biết lời nói của anh ta không mọc ra được ngà voi.
Văn Sâm chỉ cánh tay của cậu: "Chậc, kịch liệt như vậy. Cũng nhắc nhở người trẻ tuổi như cậu phải chú ý tới thân thể......"
Diệp Nam Kỳ cúi đầu xem xét, mới phát hiện tối hôm qua từ trên giường té xuống, cánh tay không biết đập ở chỗ nào, tím đen thành một khối. Da của cậu vốn trắng nõn, hơn nữa là chỗ dễ thấy, tối hôm qua cũng không phát hiện, hiện tại mới phát hiện được có chút đau.
Diệp Nam Kỳ cắn răng nghiến lợi: "Con mắt nào anh nhìn ra đây là dấu vết đó?"
Văn Sâm hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng ở trên giường giày vò? Ôi chao, cậu nha, ngày mai phải đi thử vai, phải gìn giữ thể lực và tinh lực đầy đủ nha......"
Diệp Nam Kỳ á khẩu không trả lời được.
Cái này thật đúng là ở trên giường đập ra ngoài.
Huyệt Thái Dương của cậu đập thình thịch một lúc, tính tình ẩn nhẫn giải thích: "Anh Văn, anh hiểu lầm rồi, là tối hôm qua thằng ngốc kia ép lại gần lấy điện thoại của em, lúc em tránh từ trên giường té xuống......" Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
"Quả nhiên hai người chung giường rồi!" Văn Sâm sợ hãi than với cái thế giới thần kỳ này.
Diệp Nam Kỳ phát hiện càng tô càng đen, dứt khoát không dây dưa cái này, đổi đề tài: "...... Hay chúng ta nói chuyện kịch bản đi."
Gần như không ngủ không nghỉ chuẩn bị một tháng, Diệp Nam Kỳ rất có lòng tin có thể bắt được nhân vật này. Kỹ thuật diễn của cậu vốn không tệ, bây giờ coi như "Tiểu thịt tươi" trong nhóm kia có tốt đến mấy, hiện tại mới nổi, còn có thể kéo được bao nhiêu người.
Cái kịch bản nam số ba tính thích nghi với hoàn cảnh sống rất mạnh, bị phái đi hắc bang nằm vùng, trước khi thân phận chưa có tiết lộ, luôn lộ ra vừa chính vừa tà, có lúc âm thầm giúp nhân vật chính một tay, có đôi khi hố bọn họ một chút, để nhân vật chính mất manh mối theo dõi, bởi vì thân bất do kỷ đã làm không ít chuyện xấu, theo đuổi chính nghĩa nên dẫn đến hy sinh, hiện ra nhất là mâu thuẫn. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm thảo luận cho tới trưa, sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi, qua phòng tập thể hình chạy một lát, an ổn ngủ một giấc, buổi chiều không có lôi kéo Văn Sâm nói về việc thử vai, mà là sau khi chào tạm biệt với Văn Sâm, đi tới rạp chiếu phim cũ, mua tấm vé xem phim, khiêm tốn đi vào.
Đây là thói quen của Diệp Nam Kỳ, mỗi lần thử vai cậu đều giống như điên cuồng, cuối cùng chỉ còn lại một ngày, sẽ cho mình thời gian và không gian nghỉ ngơi để xoa dịu, đến rạp chiếu phim cũ chọn một bộ phim nhìn một chút.
Văn Sâm nói cậu ngày mai chú ý thời gian, rồi không quấy rầy cậu nữa.
Hôm nay Diệp Nam Kỳ mua được vé xem phim, không biết có phải ý trời hay không, vậy mà ngay phim do chị Diệp Mi của cậu đóng, hơn nữa là một bộ phim duy nhất.
Ngón tay của Diệp Nam Kỳ bấm ra mấy vết sẹo sâu ở trên tấm vé xem phim, mới tự nhiên ngồi xuống.
Cái rạp chiếu phim cũ này thường xuyên phát ra những bộ phim bị xóa bỏ hoặc những bộ phim cũ không thu hút được người xem, không có nhiều khách, không lâu sau nữa sẽ phải đóng cửa, phòng chiếu phim vẫn theo phong cách kiểu xưa, không gian lại chật hẹp.
Diệp Nam Kỳ tìm được chỗ ngồi xuống, lẳng lặng xem bộ phim này.
Kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, khuôn mặt trẻ tuổi của Diệp Mi xuất hiện ở trước mắt Diệp Nam Kỳ.
Khoảng thời gian cô rời đi cũng đã tám năm.
Năm đó ùn ùn kéo đến cửa là hình khiêu dâm, nổ tung các loại xì căng đan giống như cơn ác mộng bao phủ ở trên người Diệp gia. Khuôn mặt cô gái trên màn hình như tranh vẽ, dáng dấp cực đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều là bài văn. Diễn#@Đàn**Lê**%QuýĐôn
Cho dù cô đã chết đi nhiều năm, Diệp Nam Kỳ vẫn không có quên diện mạo của cô.
Những năm này Diệp Mi liên tiếp xuất hiện ở trong mộng của cậu, không phải khuôn mặt u sầu ảm đạm trắng bệch, chính là bộ dáng mặt đầy máu khủng bố dữ tợn, cô trong ấn tượng của cậu đã không biết cười, đã từ lâu như vậy tới nay, lần đầu tiên thấy Diệp Mi trên màn ảnh lộ ra nụ cười tràn đầy sức sống chói lọi khắp nơi.
Năm đó Diệp Mi bị phong sát, các loại quảng cáo toàn bộ vai diễn bị loại bỏ, có thể quang minh chính đại ở trong rạp chiếu phim phóng xuất, còn phải cảm ơn cái rạp chiếu phim cũ sắp đóng cửa không ai chú ý này.
Trước mặt Diệp Nam Kỳ có hai học sinh đang ngồi, vừa xem phim vừa ở một bên thảo luận, Diệp Mi đã đi tám năm rồi, người luôn mau quên, hai học sinh nói thầm thật lâu, nhớ không nổi nữ diễn viên điện ảnh này cuối cùng là thần thánh phương nào, bộ dạng xinh xắn kỹ năng diễn xuất rất tốt, thế mà chưa từng nghe qua, lấy ra điện thoại di động tìm tòi.
Cái này tìm rất dễ, giọng nói của các cô gái kia không tự chủ được cất giọng cao lên.
"A, là cô ấy! Trước kia mình rất thích cô ấy, đáng tiếc...... Hình khiêu dâm, còn đánh bạc cho vay nặng lãi, thật không nhìn ra......"
Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm: Không phải.
"Đâu chỉ, cậu xem, cô ta còn hít thuốc phiện Oh my God, hít thuốc phiện từng phút từng giờ biến thành đen luôn!"
Diệp Nam Kỳ siết chặt tấm vé xem phim, nghĩ không phải.
"Giờ nói cái này đều vô dụng, rất nhiều năm trước cô ta đã nhảy lầu tự sát......"
"Ai...... Nhìn bộ phim này, đột nhiên có chút kinh sợ." Bả vai của một người học sinh run một cái: "Thôi đừng xem nữa, buổi chiều không dễ dàng cúp cua ra ngoài, mình không muốn xem cái đồ chơi này." Diễn#@Đàn**Lê**%%Quý##Đôn
Họ nói xong đứng dậy, nhanh như mèo rời khỏi phòng chiếu phim.
Diệp Nam Kỳ ngồi cứng đờ, cảm thấy ngực bị cái gì đó chặn, vừa căng vừa chát, để cho cậu có chút khó thở.
Cậu nghĩ Diệp Mi không phải vậy đâu, cô như ánh mặt trời, sáng sủa, bền bỉ, thông minh, không hút thuốc, không đánh bạc, đối đãi người nhà rất dịu dàng.
Bộ phim đang đến lúc cao trào, Diệp Mi trong màn ảnh khóc đến tê tâm liệt phế, hốc mắt của Diệp Nam Kỳ hơi đỏ lên.
Cậu có cảm giác Diệp Mi giống như là xuyên qua màn ảnh ai oán nhìn cậu, đang khóc với cậu, khóc đến khổ sở lại uất ức.
Lúc bộ phim kết thúc, Diệp Nam Kỳ đứng lên, nhìn tên diễn viên vội vàng lướt qua, mặt không thay đổi nghĩ: Chị, em sẽ báo thù cho chị.
Đừng khóc có được hay không?
Người đáng chết một cũng sẽ không thiếu.
Diệp Nam Kỳ bọc khăn quàng cổ đeo khẩu trang che mũi miệng, đi về phía cửa ra vào của phòng chiếu phim, đi qua một chỗ ngồi thì đột nhiên bị gọi lại.
Cậu hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng cảm giác trong lòng nhiệt huyết sôi trào, gần như muốn xong lên tới đỉnh. Bất kể thế nào phải khắc chế được, cảm xúc cực đoan căng thẳng mới vừa rồi tan thành mây khói, cậu lại hoảng hốt quay trở về mặt đất, trở về làm Diệp Nam Kỳ.
Vẻ mặt Diệp Nam Kỳ như thường, cười cười nói: "Anh Phương cũng tới nơi này xem phim?" Diễn#@Đàn**Lê**%%Quý##Đôn
Gọi cậu lại chính là người đại diện nhìn xa trông rộng của Khương Nguyên Dư, Phương Hành Viễn.
Cũng là người đại diện năm đó của Diệp Mi.
Phương Hành Viễn đứng lên, nhìn Diệp Nam Kỳ, ánh mắt có chút phức tạp, như có điện giật: "Có một cố nhân, trước kia rất ưa thích tới chỗ này xem phim, nghe nói sắp đóng cửa, hôm nay rãnh rỗi tới đây xem một chút."
Diệp Nam Kỳ không biến sắc, vẫn như cũ cười ấm áp, giống như thật cái gì nghe cũng không hiểu.
Phương Hành Viễn quay đầu lại liếc nhìn màn ảnh, nói: "Uống trà buổi chiều không?"
Diệp Nam cầu còn không được: "Anh Phương đã mời, em đương nhiên đi."
Phương Hành Viễn dẫn Diệp Nam Kỳ đến một quán cà phê gần đó, thời gian làm việc buổi chiều thường không có nhiều người, nghe bài hát tiếng Anh trong tiệm thật thoải mái, làm cho người ta mệt mỏi muốn ngủ.
Diệp Nam Kỳ không hiểu rõ Phương Hành Viễn dẫn cậu tới đây làm cái gì.
Lúc Diệp Mi mới xảy ra chuyện thì Diệp Nam Kỳ cũng cho rằng chị cậu thay đổi, Diệp Mi mang tới cho Diệp gia là sự hỗn loạn, để bọn họ từng sinh ra hận ý, về điểm hận ý này vẫn kéo dài cho đến năm năm trước. Diễn#@Đàn**Lê**%%Quý##Đôn
Trong đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cậu phát hiện nhật ký của Diệp Mi.
Cho nên không để ý sự phản đối của mẹ Diệp, lựa chọn khoa diễn viên, làm việc lớn không được chùn bước tiến vào làng giải trí.
Diệp Nam Kỳ muốn biết rõ ràng năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cậu biết Diệp Mi là vô tội, cô bị người ép buộc, mà vùng bóng râm này, hình như đều đến từ tập đoàn Vinh Vũ.
Về phần cuối cùng Phương Hành Viễn có quan hệ gì trong chuyện này hay không, Phương Hành Viễn đóng vai dạng nhân vật gì...... Diệp Nam Kỳ hoàn toàn không biết.
Diệp Nam Kỳ không có che giấu qua mình là em ruột của Diệp Mi, cũng may cũng không còn người đi đào sâu những thứ này, cậu làm hết sức biểu hiện ra mình chỉ vì cái trước mắt, một lòng muốn nổi tiếng, chỉ hy vọng có thể buông lỏng lòng cảnh giác của Phương Hành Viễn.
Hai người trầm mặc ngồi đối diện một lát, Diệp Nam Kỳ mở miệng trước, cười nói: "Nghe nói gần đây anh Phương vì chuẩn bị phim mới cho Tiểu Khương nên rất bận, đã xong chưa?"
Phương Hành Viễn không cảm xúc nhìn cậu, đáy mắt không có cảm xúc gì, không nói thêm gì. Trà chiều rõ ràng là anh nói ra, đến cuối cùng cũng là Diệp Nam Kỳ đơn phương kéo đề tài, kéo tới hai người cũng không có lời gì để nói, anh mới nhận một điện thoại, rời đi trước. Diễn#@Đàn**Lê**%%Quý##Đôn
Diệp Nam Kỳ ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, cảm thấy có chút mệt mỏi, cả người vô lực trở về nhà, ngủ đến mê mang.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Nam Kỳ đã khôi phục lại tinh thần, rửa ráy mặt mũi thật lâu, không hẹn mà gặp lại Thẩm Độ.
Thẩm Độ nấu cháo, lúc này thời gian dư dả, muốn thư thả một chút, lúc đầu ghét cay ghét đắng Diệp Nam Kỳ muốn nấu cháo cá, không biết phát điên thế nào, đổi thành thịt nạc và trứng muồi, mùi thơm nồng nặc.
Tối hôm qua Diệp Nam Kỳ không ăn cơm, đói không chịu được, nhìn trên bàn ăn không có món ăn nào, rồi tự động đi tới phòng bếp.
Thẩm Độ liếc cậu một cái, vậy mà không nói gì.
Hai người trầm mặc ăn bữa sáng, Diệp Nam Kỳ nhẹ nhàng thổi mùi thơm cháo mê người, nếm thử một miếng, phát hiện mùi vị lại có thể bằng đầu bếp khách sạn, nói lên từ đáy lòng: "Cuối cùng phát hiện một ưu điểm duy nhất của anh rồi."
Tài nấu nướng không tệ.
Động tác Thẩm Độ ưu nhã lau khóe môi: "Đáng tiếc đến bây giờ tôi cũng không có phát hiện bất kỳ một cái ưu điểm nào của cậu."
Diệp Nam Kỳ: "......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT