Lúc ăn cơm, sắc mặt mẹ Thẩm ôn hòa, giọng nói ân cần hỏi thăm sở thích yêu ghét của Diệp Nam Kỳ.
Nói ra thật xấu hổ, nói thế nào đi nữa cuộc sống của Diệp Nam Kỳ cũng nhiều trắc trở, dù ít dù nhiều cũng nên sống qua loa một chút —— nhưng thật ra cậu vô cùng khó nuôi, trong đó tật xấu lớn nhất chính là kén ăn.
Ở trước mặt trưởng bối, cậu ngại ngùng biểu hiện ra, âm mưu tạo nên hình tượng "đứa bé nhà bên " bình thường hoàn mỹ, vừa muốn hàm hồ cho qua đã bị mẹ ruột cười ha hả bán mất: "Nam Nam vô cùng kén ăn, không ăn cay, không ăn chua, không ăn tỏi, không ăn hành, không ăn rau thơm, không ăn cá, không ăn thịt dê, cải trắng chỉ ăn rau với trái cây, khó trách rõ ràng không cao bằng những người cùng tuổi."
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: “…”
Thẩm Độ liếc Diệp Nam Kỳ, trong ánh mắt rõ ràng viết bốn chữ.
"Thật là khó nuôi."
Không ngờ lại bị mẹ mình liếc một cái, kể từ Diệp Nam Kỳ trở lại, trong lòng mẹ Thẩm dường như lệch đến Nam Bán Cầu, cười như không cười chỉ Thẩm Độ: "Đã nhớ hết?"
Kể cả ba Thẩm cũng quét ánh mắt uy nghiêm tới.
Thẩm Độ im lặng, nhìn Diệp Nam kỳ, giọng nói dịu dàng: "Dĩ nhiên nhớ rõ."
Về sau trong nhà chỉ có chua cay, nhiều tỏi lớn với hành tây, rau thơm hơn. Từng bữa đều là cá và thịt dê, toàn bộ đều không có rau xanh.
Cơm nước xong, hai người bị ép lên lầu, ở căn phòng lúc trước của Thẩm Độ.
Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ mắt to trừng mắt nhỏ, cảm thấy ngồi không thật sự lúng túng, lấy di động ra mới phát hiện hết pin, vội vàng lục cục sạc ra.
Thẩm Độ khoanh tay, rảnh rang nhìn cậu, thình lình mở miệng: "Là Diệp Uyển?"
Diệp Nam Kỳ hơi sửng sốt, nhớ tới cuộc điện thoại trước giờ cơm tối, chợt nói: "Thẩm Tổng là quý nhân bận rộn, lại còn nhớ Uyển Uyển."[QR2][diendanlequydon]
Thẩm Độ nghĩ thầm “tấm lòng của tôi rộng lớn bao la”, nói: "Cần giúp đỡ có thể tìm tôi."
Diệp Nam Kỳ đưa lưng về phía Thẩm Độ, trên mặt không hề tươi cười, ánh mắt cảnh giác lại phòng bị, giọng nói cũng nhẹ nhõm: "Không cần, cám ơn."
Những năm này tiền cậu kiếm được cũng không ít, những bệnh viện chuyện khoa trong nước có thể tìm đều cũng đã tìm, bệnh tình của Diệp Uyển cũng không tiến triển một chút nào, qua một thời gian ngắn nữa, cậu chuẩn bị đưa mẹ và em gái cùng nhau ra nước ngoài.
Năm đó tính khí của Thẩm Độ thối không chịu được, chỉ còn kém lỗ mũi hướng lên trời vả lại quá xung khắc với Diệp Nam Kỳ, cũng không tiếp xúc nhiều với những người khác trong Diệp gia, nghe vậy cũng không lên tiếng nữa. Một lát sau, Thẩm Độ lại nói: "Chị gái của cậu…"
Hai lần đạp vào mìn, Diệp Nam Kỳ nheo mắt, đứng bật dậy, đi thẳng vào phòng tắm, không để ý đến cậu ta nữa. Cậu nhanh chóng tắm rửa, điều chỉnh xong tâm tình, lúc đi ra ngoài làm lơ Thẩm Độ, mở nguồn di động.
Mới vừa mở máy lên đã bắn tới mấy cái tin nhắn liên tiếp, Diệp Nam Kỳ mở ra, thấy là tin nhắn hồi âm của Khương Nguyên Dư.
Quả nhiên Khương Nguyên Dư cảm thấy không hiểu cậu nói gì, giải thích với người đại diện một câu, dứt khoát đưa số của Diệp Nam vào danh sách đen.
Rõ ràng coi Diệp Nam Kỳ là người không có ý tốt, muốn ly gián người khác.
Tin nhắn trả lời từ hai giờ.
Diệp Nam Kỳ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nặng trĩu, bây giờ đã là mười một giờ, lúc này gọi điện thoại cho Khương Nguyên Dư, hình như hơi quấy rầy… Nếu giống như lời Khương Nguyên Dư nói không có xảy ra việc gì.
Cậu vuốt ve điện thoại di động, chờ lúc Thẩm Độ vào phòng tắm, gạt điện thoại qua.
Thời gian chờ đợi khá dài làm cho tay chân của cậu đều có chút lạnh, cậu không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung. Phong cách và tính tình của Khương Nguyên Dư đều rất giống chị gái của cậu Diệp Mi, cậu thật sự không muốn nhìn thấy Khương Nguyên Dư đi lên con đường cũ giống Diệp Mi.
Cũng may sau mười giây, ở đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của Khương Nguyên Dư: "A lô? Diệp sư huynh?"
Diệp Nam Kỳ yên tâm, giả bộ kinh ngạc nói: "Là tiểu Khương sao? Thật xin lỗi, gọi nhầm rồi, trễ như thế mà làm phiền quá."
Khương Nguyên Dư cười cười: "Không sao, em vẫn còn chưa ngủ, mới từ tiệc rượu ra ngoài, ở trong xe có chút buồn ngủ… Ha, không có chú ý di động reo."
Diệp Nam Kỳ tiếp lời của Khương Nguyên Dư, nói bóng gió về tiệc rượu tối nay một lúc, xác nhận thật sự Khương Nguyên Dư không có xảy ra chuyện gì, mới cúp điện thoại.
Thẩm Độ đã đi ra từ lâu, đứng ở một bên, không cắt đứt Diệp Nam kỳ, nhìn cậu cúp điện thoại, chân mày hình như hơi nhíu: "Cậu nói chuyện với Nguyên Dư?"
Diệp Nam Kỳ khẽ mỉm cười: "Tôi nói mấy câu với sư đệ của mình, Thẩm Tổng có ý kiến?"
Đúng rồi, Khương Nguyên Dư dã kết hôn nhưng Diệp Nam Kỳ còn là bạn bè, tiền bối của Khương Nguyên Dư, mà Thẩm Độ cái gì cũng đều không phải rồi.
Thẩm Độ theo đuổi Khương Nguyên Dư thì Khương Nguyên Dư cũng chỉ cảm thấy không thể giải thích được, mỉm cười phát thẻ người tốt: "Thẩm Tổng là người rất tốt, thật vui mừng khi dược làm bạn với Thẩm Tổng lâu như vậy."
Một màn này quả thật kinh điển, đến tận lúc này mỗi lần Diệp Nam Kỳ hồi tưởng lại cũng muốn đấm đất cười to.
Thẩm Độ nhớ tới mối tình đầu, sắc mặt không tốt, nói: "Cậu ấy đã kết hôn rồi, không nên quấy rầy cậu ấy nữa."
Diệp Nam Kỳ vuốt điện thoại, tựa vào đầu giường, đùa giỡn: "Tiểu Khương cũng không cảm thấy tôi quấy rầy. Ngược lại Thẩm Tổng à, hiện tại tôi cũng cảm thấy kỳ quái Tiểu Khương thế nào lại xui tám đời bị cậu coi trọng thế?"
Thẩm Độ cũng không có tâm tình nghiên cứu lịch sử yêu đương của mình cùng với tình địch, hơi nhíu mày: "Không phải cậu cũng theo đuổi thất bại, còn bày đặt lòe tôi cái gì?"
Diệp Nam Kỳ cũng không tức giận, mỉm cười, cảm thấy mình quả thật có hào quang phản chiếu: "Cậu ấy hạnh phúc, chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi."
Thẩm Độ: "…"
Thẩm Độ bị câu nói của cậu làm cho nghẹn họng, lúc sau đề tài lại chuyển về chuyện lúc trước: "Cậu thật sự không cần giúp đỡ?"
"Không cần, cậu đầu tư phim, tôi sẽ cách thật xa." Diệp Nam Kỳ thu nụ cười lại, vô cùng thành khẩn nói: "Nếu Thẩm Tổng nguyện ý xuống lầu nói chuyện chúng ta muốn ly hôn với bác gái, tôi có thể cút khỏi tầm mắt của cậu ngay lập tức."
Trong lòng Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ đều nghĩ giống nhau, không thể để cho bản thân mình trở thành người xấu, nghe vậy, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Diệp đại minh tinh có thể làm, tôi cũng có thể làm được."
Lần trước nằm dưới đất nên bị sốt, lần này Diệp Nam Kỳ không có ý định kiểu cách để cho mình khó chịu nữa, nằm trên giường với Thẩm Độ, mỗi người một bên, tiếp tục lướt điện thoại.
Thẩm Độ nhịn lại nhịn: "Để điện thoại di động xuống, đi ngủ."
Diệp Nam Kỳ không chia cho cậu một cái ánh mắt, nhìn chằm chằm điện thoại di động, kinh ngạc nói: "Cậu là mẹ tôi?"
Gia đình Thẩm Độ dạy dỗ rất nghiêm, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, lúc này nên đi ngủ từ lâu, nhưng mà có tiếng động Thâm Độ ngủ không được, không biết Diệp Nam Kỳ ở bên cạnh làm cái gì, các loại âm thanh trên di động nhắc nhở, huyên náo làm đầu Thẩm Độ phát đau.
Thẩm Độ hơi nhíu mày, dứt khoát đưa tay đoạt lấy. Diệp Nam Kỳ linh hoạt né tránh, lại quên mình vốn ở cạnh giường, “bùm” ngã xuống trên mặt đất, tiếng vang không nhỏ, nhe răng nhếch miệng, cố gắng cắn răng không mất mặt kêu thành tiếng ở trước mặt tình địch.
Thẩm Độ không ngờ tới cậu phản ứng lớn như vậy, vừa định nói cái gì, cửa đã bị gõ. Mẹ Thẩm trung khí mười phần hô: "Mở cửa, làm cái gì mà động tĩnh lớn như vậy? Hỗn tiểu tử có phải khi dễ Nam Kỳ hay không đây?"[QR2][diendanlequydon]
Diệp Nam Kỳ té rất mạnh, muốn lập tức sĩ diện bò dậy cũng có chút khó khăn, Thẩm Độ liếc cậu một cái, nói: "Đùa giỡn với cậu ấy một chút, không có việc gì, mẹ đi ngủ đi."
Mẹ Thẩm nói: "Thế nào lại không có việc gì? Mở cửa!"
Thẩm Độ dừng lại, giọng nói có chút cổ quái: "Mẹ, lúc này tụi con… Mẹ đi vào có chút không thích hợp."
"…" Mẹ Thẩm không biết suy nghĩ đã đi đến đâu rồi, ho một tiếng: "Đừng lăm qua lăn lại quá muộn, Nam Kỳ còn phải làm việc, đi ngủ sớm một chút."
Diệp Nam Kỳ ngồi dưới đất, nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên, không ngờ Thẩm Độ lại vươn tay giống như là muốn kéo cậu lên.
Ánh mắt của cậu một lời khó nói hết, tự mình đứng lên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Thẩm Tổng, cậu đã từng nghe qua linh hồn xuyên không chưa?"
Thẩm Độ nói: "Tôi có nghe qua đoạt nhà."
Diệp Nam Kỳ thành khẩn nói: "Cậu có thể bình thường một chút, thật. Chúng ta đều là người trưởng thành, bất quá có thể coi là ngủ chung một giấc, giải quyết nhu cầu sinh lý lẫn nhau, cậu không cần thiết phải có thái độ quỷ dị như vậy."
Kể từ khi hai người ngủ cùng nhau rồi sau đó kết hôn, thái độ Thẩm Độ có chút kỳ quái.
—— Nguyên nhân cuối cùng cũng là do từ nhỏ Thẩm Độ đã tiếp nhận sự giáo dục truyền thống, cố tình lại ngủ với Diệp Nam Kỳ, lòng trách nhiệm có chút vặn vẹo.
Suy nghĩ kỹ một chút, Diệp Nam Kỳ ở trong làng giải trí lăn lộn mấy năm, cũng không biết đã ngủ cùng bao nhiêu người.
Thẩm Độ nghĩ tới đây, sắc mặt lạnh nhạt, rủ mắt suy nghĩ một lúc, nói: "Nói cũng phải."
Diệp Nam Kỳ cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, lúc nãy cậu đang liên lạc với thám tử tư, định thuê đối phương theo dõi Khương Nguyên Dư một thời gian, đối phương không biết thân phận của cậu, rất an toàn.
Thấy đối phương nhắn một câu ok, Diệp Nam Kỳ xóa lịch sử nói chuyện, lúc này mới an an ổn ổn nằm xuống ngủ.
Không biết có phải bởi vì lúc ăn cơm uống hai chén với ba Thẩm hay không, đêm nay Diệp Nam Kỳ ngủ cực kỳ an ổn, những cơn ác mộng dây dưa nhiều năm qua cũng không xuất hiện, khi tỉnh lại mơ mơ màng màng, thế nhưng muốn nằm thêm trên giường, nơi có ổ chăn ấm áp này thêm một chút,
Nhưng mà nhắm mắt một lúc Diệp Nam kỳ phát hiện chỗ không đúng.
Cậu bị Thẩm Độ ôm vào trong ngực, mặt dính vào trước ngực Thẩm độ, ngang hông còn có một cái tay.
Thân thể Thẩm Độ thật ấm áp, bị hơi thở thuần hoomon nam tính bao quanh khắp cơ thể, Diệp Nam Kỳ sầm mặt lại, thân thể động đậy, thế nhưng không thoát ra được, cậu ầm ĩ, Thẩm Độ cũng tỉnh.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong mắt Diệp Nam Kỳ bốc lên khí lạnh dày đặc, nhếch miệng cười: "Ơ, Thẩm Tổng, eo của tôi mảnh mai lắm sao?"
Thẩm Độ tỉnh táo, không những không buông tay, ngược lại nắm chặt bàn tay đặt ngang hông cậu, bình tĩnh nói: "Mảnh."
Diệp Nam kỳ: "…"
Lúc này Thẩm độ mới lại nói: "Tại sao cậu lại chui qua đây?"
Diệp Nam Kỳ sửng sốt.
Cậu ngủ không thành thật, lại vì thể hàn, lúc ngủ chỉ muốn tiếp cận đến chỗ ấm áp… Thật đúng là có thể cậu đã chủ động chui qua.
Lúc này mặt mo của Diệp Nam Kỳ nóng lên, cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, nghẹn họng một lúc lâu, không để ý đến chính nghĩa, mạnh mẽ nói: "Giường lớn như vậy, cậu quản tôi chui nơi nào?"
Khóe môi Thẩm Độ nhếch lên, mỉa mai nói: "Cũng đúng, ôm ấp yêu thương, Diệp đại minh tinh hẳn rất thuần thục."
Diệp Nam Kỳ nghiêm nghị nói: "Thẩm Tổng có chuyện không biết, ôm ấp yêu thương, cũng cần phải nhìn người."
Sáng sớm tỉnh lại hai người đã nói chuyện làm chán ghét lẫn nhau, lúc xuống lầu mặt đều đen.
Mẹ Thẩm và mẹ Diệp vừa nói vừa cười thảo luận một bộ phim truyền hình, Diệp Nam Kỳ lại gần, nghe thấy, phát hiện hai mẹ nói đến bộ phim cậu đóng gần đây.
Hai vị nữ sĩ thảo luận một lát, Thẩm mẹ dẫn đầu, nhất trí cảm thấy trong toàn bộ phim, giá trị nhan sắc và giá trị diễn xuất cao nhất đều là đứa bé ngoan Diệp Nam Kỳ, cứu vớt bộ phim truyền hình có kịch bản không coi là tốt này.
Diệp Nam Kỳ dở khóc dở cười.
Ăn điểm tâm xong, mẹ Thẩm hiền lành nhìn Diệp Nam kỳ: "Nam Kỳ phải về công ty sao?"
Diệp Nam Kỳ gật đầu: "Công ty có chỗ luyện tập chuyên dụng, sẽ không có ai quấy rầy, ngày mốt sẽ phải đi diễn thử, còn phải cùng người đại diện trao đổi kinh nghiệm."
Mẹ Thẩm nói: "Đứa bé ngoan, cực khổ rồi. Cơm nước xong để Thẩm Độ đưa con đi nhé."
Diệp Nam Kỳ cười nói: "Mẹ, không cần, công ty cậu ấy với công ty của con không thuận đường, ngộ nhỡ đến trễ, A Độ sẽ hổ thẹn với cấp dưới."
Thẩm Độ bị một tiếng "A độ" của cậu làm ghê tởm thiếu chút nữa ăn không ngon.
Mẹ Thẩm nói: "Lúc trước nó nửa đường thấy một cô bé đang khóc, đi xuống hỏi thăm nói là mèo bà nội chạy mất, tìm một đêm cũng không tìm được, lại giúp cô bé đi tìm mèo, kết quả tới trễ. Vợ quan trọng hơn mèo phải không?"
Diệp Nam Kỳ nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng, đánh chết cậu cũng không tin Thẩm Độ là người tốt biết làm những chuyện tốt như những điều sách giáo khoa cấp một dạy như thế, lại không chú ý tới nét không tự nhiên trên mặt Thẩm Độ.[QR2][diendanlequydon]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT