Diệp Nam Kỳ nghĩ đó là do tôi không muốn thể hiện ra trước mặt cậu thôi, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra sự không phục khi bị nhục trước mặt tình địch oan gia, phản bác lại thì có vẻ quá ngây thơ, trong lòng nói linh tinh, nhất thời không chú ý, đút đầy cháo nóng vào miệng mình.
Bị bỏng đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng rơi xuống.
Thẩm Độ mắng "Ngu ngốc" rồi lập tức xoay người rót chén nước lạnh đưa tới, lấy thêm hai viên đá đưa cho Diệp Nam Kỳ.
Sắp tới lúc thử diễn còn phải đọc lời kịch, Diệp Nam Kỳ không dám ở thời khắc mấu chốt này giống như xe bị tuột xích, vội vàng nhận lấy nước lạnh, ngậm đầy trong miệng, chạy đi súc miệng, quay lại phát hiện Thẩm Độ đã đi rồi, trên bàn còn để Vân Nam bạch dược*.
* Vân Nam bạch dược: tên một loại thuốc, có thể tham khảo thêm tại http://ydvn.net/contents/view/16204.van-nam-bach-duoc.html.
Diệp Nam Kỳ ngẩn người, trong miệng nóng hừng hực, khó có thể miêu tả cảm giác ở trong lòng, lẩm bẩm một câu "Không có độc chứ", nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm thuốc lên.
Cũng may cháo không phải quá nóng, chỉ là đầu lưỡi đỏ một chút, Diệp Nam Kỳ cơm nước xong xuôi, chờ tài xế tới, ngồi lên xe, do dự thật lâu mới lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin cho Thẩm Độ.
【 Cám ơn. 】
Trái lại Thẩm Độ trả lời rất nhanh:
【 Sợ cậu bị bỏng chết, tôi là người đầu tiên bị hiềm nghi. 】
Nụ cười của Diệp Nam Kỳ không đổi nhưng sức lực bấm điện thoại lại tăng lên gấp đôi:【 Yên tâm, muốn chết khẳng định không phải là tôi chết trước. 】
Quanh co một vòng, Diệp Nam Kỳ cảm thấy chính mình thật ngây thơ, luôn bị Thẩm Độ bình tĩnh chọc ghẹo đến mức tức giận, một chút cũng không giống cậu ngày thường. Cậu bĩu môi, đổi sang số của thám tử tư, nhìn tin tức liên quan đến hành trình và những người mà Khương Nguyên Dư tiếp xúc, phát hiện tạm thời không có vấn đề gì thì thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự không trách được cậu khẩn trương quá độ, cùng một người đại diện, cùng một công ty đầu tư, còn có tính khí nóng nảy tương tự, ngay cả tốc độ nổi tiếng cũng tương tự, Khương Nguyên Dư đơn giản giống một người khác, chính là Diệp Mi.
Chỉ là không biết, bàn tay tội ác kia có giống như nhiều năm trước, cũng quăng hắn vào vực sâu hay không?
Quá trình diễn thử rất thuận lợi.
Ở phương diện diễn xuất này, Diệp Nam Kỳ rất có tự tin, lúc kết thúc Diệp Nam Kỳ nhìn ra được vị đạo diễn Từ này rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Chuyện có thể làm cũng đã làm xong rồi, làm hết khả năng, nghe theo ý trời, Diệp Nam Kỳ cúi mình chào mọi người, an tĩnh lui xuống, lúc đi ra ngoài gặp thoáng qua một người trẻ tuổi, nhanh mắt phát hiện đối phương cũng giống như mình, là một trong những "Tiểu thịt tươi" mới nổi gần đây.
Chỉ là kỹ thuật diễn không tốt bằng cậu.
Cậu cố ý đi chậm một bước, mơ hồ nghe được đối phương hình như cũng đến cạnh tranh vai nam thứ ba này.
Chắc không khả năng thua bởi cậu ta chứ?
Diệp Nam Kỳ mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa. Văn Sâm lau mồ hôi, vỗ vai của cậu: "Cực khổ rồi, biểu hiện của em rất tốt, anh xem cũng lo lắng. Haiz… Tại sao Thôi Hạo thảm như vậy, bị buộc phải nổ súng bắn bạn mình, thật may không trúng tim…"
Diệp Nam Kỳ nghiêng người nghe xong, nói: "Anh Văn, đây chính là vì anh chưa hiểu sâu về nhân vật. Thôi Hạo thật sự muốn bắn chết người bạn này."
Văn Sâm sửng sốt: "Tại sao?"
Diệp Nam Kỳ: "Cậu ta hãm sâu ở trong băng nhóm tội phạm kia nhiều năm như vậy, không thể nào giữ được kiên định mà không thay đổi tín ngưỡng lúc ban đầu, người bạn này không biết nhiệm vụ của cậu ta, năm lần bảy lượt thiếu chút nữa làm bại lộ thân phận của cậu ta, vì theo đuổi chính nghĩa và đạt được mục đích cuối cùng, hy sinh trong mắt Thôi Hạo đã là chuyện rất bình thường."
Cho nên người diễn nhân vật này, cần thể hiện được bộ mặt điên cuồng thật sự của Thôi Hạo, diễn ra được sự mâu thuẫn và khổ sở của nhân vật.
Văn Sâm suy nghĩ một chút, giơ ngón cái lên với cậu: "Ban đầu thật không nhìn lầm em, về sau nhất định em có thể nổi tiếng."
Diệp Nam Kỳ mỉm cười không nói lời nào.
Văn Sâm có lòng tin tuyệt đối Diệp Nam Kỳ sẽ bắt được vai diễn này, tâm tình thật tốt. Thử vai kết thúc, Diệp Nam Kỳ được nghỉ ngơi hai ngày. Lúc này là đầu mùa đông, Văn Sâm có lòng từ bi, đề nghị đi ăn lẩu làm ấm cơ thể, đúng lúc gần đó mới mở một quán lẩu mới, hoàn cảnh tốt, mùi vị chính tông, canh ăn cũng ngon.
Quanh năm suốt tháng Diệp Nam Kỳ không được mấy lần ăn những thứ như lẩu thế này, đáng tiếc đầu lưỡi lại bắt đầu nóng rát phát đau, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: "Anh dẫn chị dâu đi đi, em cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút."
Văn Sâm cảm động vì Diệp Nam Kỳ muốn giữ vững vóc dáng mà hy sinh như vậy, lập tức vui mừng hớn hở rời đi.
Một lát sau, Văn Sâm gửi sang một đống hình ảnh, nồi lẩu nóng hổi, váng dầu cay nồng, đĩa lớn đĩa nhỏ bày đầy bàn, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra được hương vị này.
Không phải là Diệp Nam Kỳ không ăn cay, mà là chịu không nổi vị cay nhưng lại tham vị cay này, thấy Văn Sâm gửi hình qua, uy hiếp hắn muốn tạo phản.
Lúc này Văn Sâm mới hài lòng bỏ qua.
Biệt thự này của Thẩm Độ lớn nhưng trống rỗng, trừ mỗi ngày có người tới quét dọn đúng giờ, chỉ còn hai người luôn vội vội và vã đi về, không có người nào khác nữa. Mặc dù chủ nhân làm cho người ta e ngại nhưng cách trang trí bên trong nhà lại thiên về kiến trúc Bắc Âu, hết sức giản lược, giản lược đến nỗi chỗ nào cũng lộ ra hơi thở lạnh nhạt.
Diệp Nam Kỳ nhớ tới chuyện lúc trước đồng ý với em gái khi nào công việc kết thúc sẽ đi thăm nó, cậu lên lầu thay quần áo, lơ đãng liếc nhìn gương. Người trong gương hình dáng nhu hòa, mi thanh mục lãng, ngũ quan tú dật, nhưng mà hốc mắt sâu, đôi mắt không cố ý dịu ngoan nên có vẻ thâm trầm khó hiểu.
Mặc dù Diệp Uyển không nhìn thấy nhưng Diệp Nam Kỳ vẫn nghiêm túc ăn mặc, cài nút cái mũ, xuống lầu, vừa đi tới cạnh cửa đã nghe được một tiếng "Cạch".
Thẩm Độ trở lại.
Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ ở ngoài cửa, hai người trừng mắt nhìn nhau, lúc này mới nhớ hôm nay là thứ bảy.
Vậy mới sáng sớm Thẩm Độ đi ra ngoài làm cái gì?
Trong đầu cậu thoáng qua vấn đề này, nhanh chóng bị lãng quên, không chút để ý gật đầu một cái với Thẩm Độ, không muốn lãng phí thêm thời gian, đẩy Thẩm Độ ra, trực tiếp ra ngoài.
—— Thu thập thoả đáng, xinh đẹp như vậy, thậm chí còn xịt nước hoa, giống như muốn đi hẹn hò với tiểu tình nhân.
Thẩm Độ nhíu mày, nhìn bóng lưng phong độ nhanh nhẹn của cậu, quyết định chờ, ngộ nhỡ có xì căng đan sẽ bắt lấy, uy hiếp Diệp Nam Kỳ đi nói ly hôn.
Trước đó Diệp Nam Kỳ đã gọi điện thoại cho mẹ Diệp, hôm nay mẹ Diệp và mẹ Thẩm đến phòng tranh gần đó xem triển lãm, vô cùng thích thú, nhận được điện thoại của con trai, thì biết thử vai của Diệp Nam Kỳ đã kết thúc.[QR2][diendanlequydon]
Bởi vì chuyện của Diệp Mi, bà ngàn lần vạn lần không vui khi con trai lại bước vào vũng nước đục này, vậy mà chiến tranh lạnh một năm cũng không ngăn được nên dứt khoát chẳng quan tâm, cũng không quan tâm đến công việc của Diệp Nam Kỳ.
Nghe Diệp Nam Kỳ nói muốn đến bệnh viện, mẹ Diệp cười nói: "Tại sao không gọi Thẩm Độ cùng đi? Uyển Uyển nhất định rất vui mừng."
Diệp Nam Kỳ nghẹn họng, có chút khó chịu, nhíu mày, nói: "Công việc của cậu ấy bận rộn, sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài, không nên quấy rầy cậu ấy. Mẹ, hai người cứ đi chơi thật vui, chú ý an toàn."
Cúp điện thoại, Diệp Nam Kỳ đến tiệm hoa mua một bó bách hợp màu vàng, nhìn xung quanh phát hiện không cẩu tử theo đuôi, mới lái xe đến bệnh viện.
Bình thường Diệp Nam Kỳ không để ý cẩu tử chụp ảnh đăng bài thế nào, dù sao đi nữa danh tiếng của cậu đã bị trộn lẫn cũng đủ rối loạn, người hâm mộ tin tưởng cậu cũng được không tin cũng được, chỉ cần cậu còn có thể tạo đề tài, có độ nóng để thảo luận, cũng không lo không có ai mời diễn.
Chỉ là cậu không muốn để cho những người dính máu người, ăn bánh bao thịt người lợi dụng người nhà của cậu để viết bài.
Tám năm trước, chuyện này thường khiến mẹ Diệp giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, ngay cả đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng được an bình.
Diệp Nam Kỳ đi không đúng dịp, kẹt xe một quãng đường, lúc đến nơi đúng lúc Diệp Uyển vừa mới uống thuốc ngủ.
Gần đây cảm xúc của nó không ổn định, thường mất ngủ, trong dược có thành phần làm ổn định cảm xúc, ngủ rất ngon.
Tiểu y tá là người hâm mộ của Diệp Nam Kỳ, gương mặt đỏ bừng nói cho cậu biết tình trạng gần đây của Diệp Uyển, sau khi nói xong toàn bộ mọi việc, nhỏ giọng hỏi Diệp Nam Kỳ có thể kí tên cho cô được không?
Chỉ cần không ở trước mặt Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ luôn tao nhã lịch sự, khiêm tốn lễ độ, mỉm cười ký tên cho cô, không muốn quấy rầy em gái nghỉ ngơi, nhẹ nhàng để hoa xuống, ngồi bên cạnh giường.
Trong lúc vô tình, Diệp Uyển cũng đã trưởng thành. Nhưng vì thân thể thiếu sót nên từ nhỏ đến lớn cô chỉ có thể sống trong bệnh viện, không có cuộc sống bình thường như những cô gái khác.
Hình dáng của thiếu nữ càng ngày càng thanh tú giống Diệp Mi, người đã vĩnh viễn dừng thời gian lại ở tám năm trước.
Diệp Nam Kỳ lẳng lặng ngồi hồi lâu, mới cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Uyển, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Sắc trời đã tối, Diệp Nam Kỳ vốn định về thẳng nhà Thẩm Độ, lái xe đến nửa đường, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ lơ đáng thoáng nhìn lại thấy Phương Hành Viễn.
Phương Hành Viễn đi vào một nhà hàng cơm Tây đối diện, hình như không giống có hẹn trước với người khác. Bình thường cơ hội Diệp Nam Kỳ có thể tiếp xúc với anh ta rất ít, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm nhà hàng đó một lát, quả quyết tìm chỗ dừng xe, suy nghĩ một chút, đến tiệm hoa bên cạnh, mua một bó hoa hồng màu hồng phấn, chân thành đi vào.
Lúc đi vào, Diệp Nam Kỳ nhanh chóng nhìn thấy Phương Hành Viễn, cậu giả vờ không thấy đối phương, ôm bó hoa kia đi thẳng tới, quả nhiên vừa mới đi ngang qua đã nghe được giọng nói của Phương Hành Viễn: "Tiểu Diệp?"
Diệp Nam Kỳ lập tức làm ra bộ dáng "Tại sao lại bị người khác phát hiện”, không tự nhiên siết chặt bó hoa, nghiêng đầu sang, kinh ngạc nói: "Anh Phương? Trùng hợp thế."
Phương Hành Viễn liếc nhìn bộ dạng ăn mặc xinh đẹp, chỉnh chu của cậu, lại nhìn bó hoa, giống như đã hiểu ra cái gì, nở nụ cười: "Thật là trùng hợp. Có hẹn sao?"
"… Không có." Diệp Nam Kỳ ném bó hoa vào trong thùng rác, khóe môi vểnh lên, cười vô cùng dịu dàng, khóe mắt hơi cong, tạo nên cảm giác ngọt ngào khó nói lên lời lại cực kỳ quyến rũ người khác.
Dáng dấp của Diệp Nam Kỳ và Diệp Mi không giống nhau, chỉ có đôi mắt là rất giống.
Vẻ mặt Phương Hành Viễn hơi hốt hoảng, lập tức hồi thần, nghĩ rằng Diệp Nam Kỳ đang cảnh giác, không muốn tiểu tình nhân bị bại lộ, rất tốt bụng gật đầu, thuận miệng nói: "Không có, vậy có muốn ăn chung một bữa cơm hay không?"
Diệp Nam Kỳ đạt được mục đích, sắc mặt chần chờ, mới khẽ mỉm cười ngồi xuống, thuận tiện lấy di động ra, giả bộ bấm mấy cái giống như đang gửi tin nhắn cho ai. Phương Hành Viễn cũng không hỏi nhiều, rất có phong độ đưa thực đơn qua, gọi phục vụ tới.
Suy nghĩ của Diệp Nam Kỳ không đặt ở đồ ăn, cậu muốn moi tin tức của Phương Hành Viễn lại sợ bứt dây động rừng, giả bộ nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, kì thực đang suy nghĩ làm thế nào có thể cạy miệng con rùa già này.
Dáng vẻ cúi mặt của cậu càng giống người trước kia, ánh mắt Phương Hành Viễn càng phức tạp hơn, chờ Diệp Nam Kỳ chọn món xong, đột nhiên Phương Hành Viễn nói: "Dáng dấp của em không giống chị mình."
Không ngờ Phương Hành Viễn lại chủ động phá vỡ tầng sa mỏng này, Diệp Nam Kỳ hơi dừng lại, mỉm cười, ngẩng đầu lên, cũng không nói gì. Phương Hành Viễn cũng không thèm để ý phản ứng của cậu, lại nói: "Công danh của cô ấy cũng không tốt bằng em."
Diệp Nam Kỳ vẫn tươi cười như cũ, hoàn hảo đến không chê vào đâu được, hời hợt nói: "Anh Phương nói đùa. Chúng em tuyệt đối không giống như, em sẽ không ngã xuống giống chị ấy."
Nói xong lời nói vân đạm phong kinh nhưng trong lòng cháy máu đầm đìa.
Phương Hành Viễn nhìn Diệp Nam Kỳ một lúc, hình như có hơi thất vọng, không nói chuyện phiếm về Diệp Mi nữa.
Đối phương rất cảnh giác.
Diệp Nam Kỳ yên lặng nghĩ, tại sao lại cảnh giác như vậy? Nhất định là biết chuyện gì đó. Bây giờ người đại diện Phương Hành Viễn ở trong cái vòng này như cá gặp nước, chuyện năm đó coi như anh ta không đạp một cước, cũng khẳng định cầm không ít phí bịt miệng, thậm chí… Có thể là anh ta châm kíp nổ, kéo theo tất cả mọi chuyện.
Nhưng anh ta thường đi đến rạp chiếu phim chiếu phim cũ của Diệp Mi, thậm chí an tĩnh xem xong bộ phim này.
Có phải nói rõ trong lòng lão già chết tiệt này cũng tồn tại chút áy náy hay không?
Ăn xong cơm tối, hai người cũng chỉ thuận miệng tán gẫu chút chuyện phiếm, Diệp Nam Kỳ không nói bóng nói gió, lòng phòng bị của Phương Hành Viễn quá nặng, hơi có gió thổi cỏ lay đều sẽ bị anh ta cách xa.
Về đến nhà, Thẩm Độ không ở phòng khách, trong lòng Diệp Nam Kỳ vẫn còn đang suy tư về chuyện Phương Hành Viễn, bưng cà phê đi ngang qua thư phòng, nghe được bên trong truyền ra âm thanh gõ bàn phím.
Xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy Thẩm Độ đang tập trung tinh thần vào công việc.
Vốn đang còn chuyện đè nặng trong tim chợt biến mất hơn phân nửa, ngược lại suy nghĩ muốn làm chuyện ác dâng lên, Diệp Nam Kỳ suy tư một chút, uống xong lycà phê, nhẹ buông tay, một tiếng "xoảng" vang lên, ở nơi trống rỗng như trong nhà này đặc biệt rõ ràng.
Cậu gõ cửa, không hề có thành ý, nói: "Ai nha, thật xin lỗi, tay trơn, không có quấy rầy đến Thẩm tổng chứ?"
Thẩm Độ ngồi trong thư phòng không ra, nghe bên ngoài tiếng động dọn dẹp rất vang, thật lâu, mới vang lên tiếng chửi rủa thật thấp lại ngây thơ.
Không đợi quá lâu, Diệp Nam Kỳ nhận được tin tức của Văn Sâm, nói đạo diễn Từ bên kia đã bắt đầu liên lạc với anh ấy, chỉ cần sao chổi không đụng trái đất, nhân vật này mười phần chắc chín.
Tâm tình Diệp Nam Kỳ thật tốt, ngay cả nhìn thấy Thẩm Độ cũng cảm thấy người này không đáng ghét như bình thường nữa rồi. Kết quả mới qua hai ngày, Văn Sâm gọi điện thoại Diệp Nam Kỳ, giọng nói thấp thỏm: "Hai tin tức, một tốt một xấu, muốn nghe cái nào trước?"
Trực giác cho Diệp Nam Kỳ biết tin tức xấu nhất định tệ hết biết rồi, trầm mặc một lúc: "Tin tức tốt?"
"Cuối tháng có một buổi tiệc, thư mời đã gửi tới, vừa đúng em rảnh rỗi, rất nhiều ngôi sao lớn và xí nghiệp nổi danh cũng sẽ đi."
Trong lòng Diệp Nam Kỳ chậm lại, đây đúng là một tin tức tốt. Cậu hỏi: "Tin tức xấu thì sao?"[QR2][diendanlequydon]
"…" Văn Sâm nuốt nước miếng: "Nhân vật của em bị người khác cắt bỏ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT