Chuyện kinh khủng nhất trên thế giới không có việc gì bằng việc khi tỉnh dậy, cùng với tình địch, thân thể trần truồng nằm ôm nhau ở trên một cái giường.
Đầu Diệp Nam Kỳ đau muốn nứt ra, giãy giụa khỏi cái ôm của hắn, mới vừa lảo đảo bò dậy đã cảm thấy có thứ gì đó theo bắp đùi chảy xuống.
Từ xương sống, thắt lưng đến đùi đều bủn rủn, hắn ngã rạp xuống giường.
Từ trước đến giờ khuôn mặt luôn ung dung của Diệp Nam kỳ cũng cứng ngắc.
Đây rõ ràng là trong phòng một quán rượu, rèm cửa sổ buông xuống, trong nhà hơi mờ mờ, ở trong không khí hơi thở ám muội, dây dưa vẫn còn chưa tản đi.
Diệp Nam Kỳ dùng mười giây đồng hồ để suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông bên cạnh bỗng nhúc nhích, đột nhiên thần kinh của Diệp Nam Kỳ bị chạm đến, một cước mạnh mẽ đạp hắn xuống giường.
Đầu của người đàn ông dập xuống đất, hoàn toàn tỉnh táo, chau mày lại, mở mắt ra, trong đôi mắt đen sâu thẳm chứa lửa giận. Diệp Nam Kỳ ngồi trên giường, giơ ngón tay chỉ vào mặt hắn, cắn răng nghiến lợi mắng: "Thẩm Độ, cmn."
Hai người khi còn bé đã đối đầu với nhau, xa cách nhiều năm gặp lại bất hạnh trở thành tình địch, cho dù người lớn hai nhà rất thân nhau, cũng không thể ngăn cản ngươi một câu, ta một lời chê cười lẫn nhau.
Nhưng có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới chuyện có một ngày bọn họ sẽ lăn đến trên một cái giường.
Diệp Nam Kỳ vẫn chưa kịp mặc quần áo, dấu vết rõ ràng trên người nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Độ sửng sốt một chút, khuôn mặt trầm xuống, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, híp mắt đứng lên, nói: "Bò lên giường cũng là bò lên giường của ta."
Nếu không phải là thân thể vô cùng đau nhức, Diệp Nam Kỳ sớm xông tới cho hắn mấy quyền rồi, nghe nói như thế, càng nổi giận, chế giễu nói: "Thất tình còn chưa kịp đi tìm Ngưu Lang, Thẩm Tổng đã tới nhà phục vụ, tiền boa trở về sẽ cho."
Thẩm Độ lau khóe môi, ánh mắt lướt qua những vết hôn trên cổ Diệp Nam Kỳ, chân mày nhăn lại, lời chưa nói bị nghẹn chết trong cổ họng.
Diệp Nam Kỳ đè huyệt thái dương đang đập thình thịch, suy nghĩ tiền căn hậu quả tạo thành thảm án nhân gian này ——
Ngày hôm qua hai người chung ánh trăng sáng, sư đệ của hắn Khương Nguyên Dư kết hôn, hai người bọn họ theo đuổi thất bại không nói, còn bị mời tham gia tiệc cưới, buồn rầu không nói được, nhất thời không biết chừng mực… Uống quá nhiều.
Sau đó?
Diệp Nam Kỳ ngay cả suy nghĩ giết người diệt khẩu cũng đã có.
Hắn phải tỉnh táo một chút.
Phải tắm nhanh rồi về nhà, gọi điện thoại cho người đại diện.
Hắn đang đau đầu tự hỏi, chợt vang lên tiếng gõ cửa.
"Thẩm Độ! Cút ngay ra ngoài cho lão nương! Một ngày con muốn gây ra bao nhiêu sóng gió hả? Còn bao nuôi tiểu tình nhân như vậy?!"
Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu lên: "Tại sao bác gái lại tới!"
Thẩm Độ cũng bị hù dọa.
Gia phong củaTrầm gia vô cùng đoan chính, không thể bao dung những chuyện có tác phong không đứng đắn, cho dù thành gia lập nghiệp, mỗi tuần cũng phải về nhà để người lớn kiểm điểm.
Thẩm độ nửa tháng không về nhà, bị mẹ Thẩm theo dõi đã lâu.
Đến khách sạn thuê phòng, mười hai giờ hôm sau cũng còn chưa ra, mẹ Thẩm dưới cơn nóng giận tự mình đi tới.
Thẩm Độ liếc Diệp Nam Kỳ, nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngậm một điếu thuốc, nói: "Ngươi vào phòng tắm đi."
Da mặt Diệp Nam Kỳ còn chưa có dày đến trình độ trần truồng ở trước mặt trưởng bối, vén chăn lên, bước xuống giường —— không ngờ tới phần cứng của mình bị hư hại quá độ, phịch một tiếng quỳ xuống.
Một tiếng "Đau" đành phải nuốt trở vào.
Vẻ mặt Thẩm Độ quái dị, ánh mắt khó nói lên lời khi liếc qua eo ếch nhỏ gầy của hắn, nhanh chóng lướt qua khung xương giống như cánh bướm xinh đẹp có thể cất cánh bay cao, hơi do dự nhưng vẫn không đi qua đỡ hắn, quay lưng đi mặc quần áo.
Tiếng gõ cửa vang lên thình thịch, mẹ Thẩm vô cùng không kiên nhẫn, uy hiếp muốn đạp cửa đi vào. Diệp Nam Kỳ không dám trì hoãn nhiều, không nói tiếng nào, vịn tường khập khiểng đi vào phòng tắm.[QR2][diendanlequydon]
Bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, Diệp Nam Kỳ nghe được một tiếng "Chát" vang lên, áp sát khuôn mặt lên bức tường lạnh lẽo để nghe lén, nghĩ thầm bác gái, bác có thể thêm nhiều mấy bạt tai hay không?
"Học việc tốt không học! Học anh họ con bắt đầu bao nuôi tình nhân! Người đâu?!"
Mặt Thẩm Độ không đổi sắc: "Mẹ, suy nghĩ của mẹ cổ hủ quá, bao nuôi là ngươi tình ta nguyện, ngại gì người khác, huống chi con không có bao nuôi người ta."
Mẹ Thẩm mắng: "Các con là những người trẻ tuổi, nhất định không hiểu được thế nào là chịu trác nhiệm với bản thân! Gọi nó đi ra cho mẹ!"
Thẩm Độ không dời lực chú ý của mẹ hắn được, cắn điếu thuốc, cúi đầu, khó tiếp được sự thực là mình đã ngủ với tình địch.
Diệp Nam Kỳ cũng mất đi tâm trạng hả hê xem cuộc vui, dù sao hắn chính là diễn viên trong thảm kịch đó.
Muốn từ nơi này chạy ra ngoài rõ ràng là không có khả năng, tính tinhd mẹ Thẩm Diệp Nam Kỳ cũng biết, nếu không đi ra, cửa này tám phần sẽ bị đập.
Đổi lại áo tắm sạch sẽ, Diệp Nam Kỳ hơi thất vọng vì Thẩm độ chỉ bị một bạt tai, hơi mong đợi dừng chân chốc lát trước cửa phòng tắm, xác nhận bản thân cùng không nghe thấy tiếng bạt tai thứ hai vang lên, mới xoa cái eo đau nhức, đi ra ngoài.
Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Nam Kỳ, tiếng mắng của mẹ Thẩm dừng lại.
Bất luận là trước kia hay là bây giờ, mẹ Thẩm đều rất tốt với Diệp Nam Kỳ, Diệp Nam Kỳ ngủ với con trai của bà nên trong lòng cảm thấy có tội, không dám nhìn bà, áy náy cúi đầu: "Bác gái, xin lỗi, tối hôm qua chúng con uống nhiều quá…"
Tiếng mắng vì tức giận không có vang lên như trong dự liệu, Diệp Nam Kỳ cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Hắn nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy trên mặt mẹ Thẩm vừa mừng vừa sợ, nhất thời sau lưng phát rét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT