Edit: Phong Nguyệt

Động tác đứng lên của Diệp Nam Kỳ không được nhanh nhẹn cho lắm, trầm mặc một chút, tỉnh táo nói: "Tìm đồ."

Thẩm Độ nhíu mày, nhàn rỗi khoanh tay đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Thẩm gia không nghèo kiết hủ lậu* như Diệp gia, tổ tiên là thư hương thế gia, đến đời ông nội của Thẩm Độ thì bắt đầu buôn bán, xem như chân chính là Hào Môn Vọng Tộc. Trước kia Diệp gia có thể ở trong đại viện quân khu, đều dính hào quang của Thẩm gia.

*Nghèo kiết hủ lậu: Đã nghèo túng mà còn lạc hậu

Thẩm Độ ra đời rất ưu việt, đáng tiếc một cái dòng duy nhất này đã xiêu vẹo, không có theo phương hướng "Người đàn ông tao nhã" mà mẹ Thẩm muốn bồi dưỡng—— Các đứa bé trong đại viện quân khu bị anh đánh lớn lên, đến bây giờ đều rất sợ anh. Từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, khiến cho giữa lông mày anh luôn có chút ngạo khí không tự chủ. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Diệp Nam Kỳ cực kỳ ghét loại người con nhà giàu này, không muốn ngẩn đầu lên nói chuyện với Thẩm Độ, chau mày lại chờ anh ta đi vào trước.

Mắt Thẩm Độ không mù, hơn nữa tối nay ánh trăng vừa đúng lúc, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Nam Kỳ, đang lúc do dự chớp mắt giờ quản hay không quản, chợt cúi người, ôm lấy Diệp Nam Kỳ.

Dáng người và cân nặng của nghệ sĩ cũng có sự dạy dỗ nghiêm khắc, trước đây không lâu Diệp Nam Kỳ đóng một bộ phim, đặc biệt giảm không ít cân nặng, nhưng vẫn như cũ là người chưa tới một trăm cân, Thẩm Độ chợt ôm một cái, làm cho cậu cảm thấy bối rối, vô ý thức ôm lấy cổ của Thẩm Độ.

Thẩm Độ: "Ơ, rất nhẹ."

Dạ dày của Diệp Nam Kỳ đau dữ dội, nói không ra lời.

Thẩm Độ ôm cậu dễ dàng đi vào trong nhà, ném trên ghế sa lon, ngồi chồm hổm xuống nhìn cậu mồ hôi lạnh thấm ướt thái dương kinh ngạc nói: "Cậu sắp sinh?"

Diệp Nam Kỳ co lên, run run môi, tức giận chửi rủa một tiếng.

Thẩm Độ cười nhạo một tiếng, nhìn cậu ta ôm bụng hỏi: "Đi bệnh viện không?"

Trong dự liệu, Diệp Nam Kỳ lật người, đưa lưng về phía anh, tràn đầy kháng cự.

Thẩm Độ hiểu rõ gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Nghe được tiếng bước chân đi xa, Diệp Nam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chờ cảm giác đau chậm rãi bớt xuống, mới ỉu xìu bò dậy, đi phòng bếp nhìn một chút, muốn tìm chút đồ ăn.

Trong tủ lạnh còn có túi bánh trôi nước nhỏ, cậu suy nghĩ một chút, lại lấy ra một ít rượu gạo, nghĩ tới muốn nấu chè trôi nước với một ít rượu, rượu gạo (loại rượu ngon của vùng Giang Nam Trung Quốc) mới vừa đổ xuống nồi, thì nghe được cửa phòng bếp bị gõ một cái.

Thẩm Độ mới vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm, cổ áo để mở ra, liếc nhìn cái nồi, cười khẩy nói: "Người bị bệnh bao tử còn ăn cái này, có phải cậu ngại sống lâu phải không?" diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

"......" Đau đớn khiến Diệp Nam Kỳ không thể lưu loát đánh trả lại, ngay cả nụ cười cũng quên mất, lẻ loi đứng ở chỗ kia, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn sang, cực kỳ đáng thương.

Thẩm Độ vết thương lành đã quên đau, lương tâm lại xúc động một chút, đỡ Diệp Nam Kỳ về chỗ ngồi, mở tay áo của mình ra, ở trong phòng bếp phấn đấu.

Diệp Nam Kỳ bối rối rất lâu, đầu óc rốt cuộc chuyển qua, mặt không thay đổi suy tư tại sao mình nghe lời ngồi ở đây.

Cuối cùng Thẩm Độ cũng từ phòng bếp đi ra, mang theo tô cháo nhỏ mới ra lò, thời gian vội vàng, không có thêm một cái nguyên liệu nấu ăn nào khác, cũng không tính đậm đặc gì, cực kỳ nhạt nhẽo, để chén cháo trước mặt Diệp Nam Kỳ, vẫn không quên tiện mồm nói một câu: "Sợ cậu chết mẹ tôi tìm tôi tính sổ."

Diệp Nam Kỳ ở giữa sự sống và cái chết suy tư một chút, lựa chọn sinh tồn. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Cũng may Thẩm Độ nói xong, không có tiếp tục độc miệng (mở miệng ra làm người ta tức chết) nữa, xoa tay một chút.

Chuyện đêm qua, hai người cũng ăn ý không có nhắc lại.

Diệp Nam Kỳ xem mấy kịch bản lật qua lật lại rất nhiều lần, cho Văn Sâm đáp án dĩ nhiên muốn tranh thủ tốt bộ phim này.

Trong những nguyên nhân muốn tranh thủ tốt là do đạo diễn Danh Đạo, mặc dù phải chịu mắng chửi nhiều, vẫn duy trì khí phách cuối cùng của mình, một đám như nước lũ liên tục không ngừng để lộ ra sản xuất dây chuyền (ví với những việc liên tục, nối tiếp nhau không ngừng) bên trong phim truyền hình, rất có điểm đặc sắc.

"Thật muốn thử cái này?" Văn Sâm chắc lưỡi một cái, thật ra thì cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn theo thói quen nói: "Tốt xấu gì đây cũng là nam số hai, cái này cậu tranh bể đầu cũng không nhất định bắt được nam số ba."

Diệp Nam Kỳ đáp đâu vào đấy, giọng nói cũng rất bình thản: "Trừ cái kịch bản này, mấy cái khác đều là cố định theo khuôn mẫu, xác định nhân vật không có gì mới lạ, dù là nam số một, gần như cũng từ sản xuất dây chuyền hoàn toàn cũ rích, người xem nhìn qua một lần là quên, không có gì xuất sắc. Anh Văn, trước anh nói với em, muốn bảo trì nhiệt độ lâu dài, dù sao cũng phải có điểm đặc sắc, đừng làm cho người xem qua sẽ mau quên."

Văn Sâm gật đầu một cái, thử vai thất bại cũng không có gì, hiện tại Diệp Nam Kỳ có số đỏ rất tốt, không thiếu cơ hội, rồi không nói thêm gì nữa. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Thử vai là một tháng sau, Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm cùng nhất trí quyết định, lập tức chuyên tâm suy nghĩ kịch bản.

Suy nghĩ kịch bản cũng không hoàn toàn dựa vào sự tưởng tượng, trước kia Diệp Nam Kỳ ở nhà của mình, nghĩ diễn thế nào thì diễn thế đó, lúc này dọn đến nhà của Thẩm Độ, sợ mình huơ tay múa chân sẽ bị anh ta cho mình bị bệnh thần kinh, dứt khoát trưng dụng một phòng huấn luyện của công ty, thỉnh thoảng trở về nhà, cũng ít khi đụng phải Thẩm Độ.

Trong lúc bị Văn Sâm kéo ra ngoài cũng đã tìm hiểu một lần, theo như kịch bản nói tố chất của cậu cần phải khổ cực phấn đấu hết sức, mọi người chỉ cần giả mù sa đúng lúc rơi nước mắt, xong rồi phủi mông không có việc gì ai về nhà nấy.

Trùng hợp Thẩm Độ về nhà, mở ti vi thì nhìn thấy cái này, mơ hồ có chút buồn nôn, trực tiếp đổi đài.

Đảo mắt qua gần một tháng, Diệp Nam Kỳ buổi sáng vừa lôi kéo Văn Sâm nói về bộ phim, vừa kéo người đại diện nửa sống nửa chết đến phòng ăn của công ty, bỗng nhiên người tình kết hôn hợp pháp gọi điện thoại tới: "Vợ."

Diệp Nam Kỳ thiếu chút nữa phun ra một ngụm cháo lên trên mặt của Văn Sâm.

Thẩm Độ nói: "Mẹ tôi nói chúng ta tối nay trở về ăn cơm."

Diệp Nam Kỳ rất ưa thích cha mẹ của Thẩm Độ, lúc còn chưa thành công cùng Thẩm Độ thoát khỏi cái quan hệ hợp tác này, cậu cũng không muốn tổn thương trái tim của hai người già này.

Hai ngày nữa sẽ phải thử vai, Diệp Nam Kỳ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, buổi tối thời gian không có, dùng cả thời gian buổi trưa tới phòng tập. Năm giờ chiều, Diệp Nam Kỳ mới buông tha cho Văn Sâm đang thở hấp hối, từ phòng luyện công đi ra, vừa vặn đụng phải Khương Nguyên Dư.

Khương Nguyên Dư có một luồng khí thiếu niên hồn nhiên ngây thơ, rất làm người ta yêu thích, mặc vào áo sơ mi trắng, có thể trực tiếp thông qua diễn một người thiếu niên áo trắng đạp xe đạp trong sân trường. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

So với Diệp Nam Kỳ thì cái "Mặt trời" này, thật ra thì cậu ta càng giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Diệp Nam Kỳ chú ý tới cậu ta thì Khương Nguyên Dư cũng nhìn thấy cậu rồi, cỡ mở cười nói: "Đàn anh, đã lâu không gặp."

Lúc hai người ở trường học quan hệ cũng rất tốt, Diệp Nam Kỳ theo đuổi bị từ chối thì quan hệ cũng không còn tốt nữa, nhưng mà công việc bắt đầu bận rộn, sau khi Khương Nguyên Dư kết hôn cũng phải cố kỵ có chút khoảng cách, một tháng này cậu đều không có chủ động đi đến quá gần.

Diệp Nam Kỳ rất ưa thích cái đàn em đơn thuần này, cười nhẹ nhàng nói chuyện với cậu ta mấy câu, một người đàn ông không nhanh không chậm đi tới, an tĩnh đứng ở sau lưng Khương Nguyên Dư.

Chính là người đại diện nhìn xa trông rộng, Phương Hành Viễn.

Nụ cười Diệp Nam Kỳ càng thêm ấm áp, thái độ tự nhiên chào hỏi anh ta.

Người đại diện cũng có "Địa vị" rất chênh lệch, chênh lệch giữa Văn Sâm và Phương Hành Viễn cũng rất lớn, chủ yếu khác nhau là ở mạng giao thiệp rộng lớn.

Diệp Nam Kỳ đang muốn tìm cách thân cận với Phương Hành Viễn giống như ngày xưa, điện thoại di động vang lên. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Cậu nói xin lỗi với hai người, Khương Nguyên Dư cười cười, gật đầu một cái.

Diệp Nam Kỳ đi trước một bước, nhìn lướt qua người gọi điện thoại tới, chau chau mày, khóe môi tươi cười, lời nói cay nghiệt: "Thẩm Tổng đây là mới vừa bay tới nước Mĩ, so với tôi ở chỗ này có kém hơn không?"

Cậu còn tưởng rằng Thẩm Độ nhàn rỗi không có việc gì gọi điện thoại thúc cậu trở về, nào có thể đoán được giọng nói mỉm cười của Thẩm Độ: "Vợ, tôi tới đón cậu rồi."

Diệp Nam Kỳ: "......"

Thẩm Độ cư nhiên lái xe tới đón, Diệp Nam Kỳ kinh hãi đi qua, trực giác không có đơn giản như vậy, quay đầu lại nhìn bóng lưng Khương Nguyên Dư, cúp điện thoại, đều mắt thấy tai nghe mơ màng nhìn anh nói: "Tên gian xảo kia tới rồi, đáng tiếc không thấy được một cọng lông thiên nga."

Văn Sâm không nhịn được thay mặt "Người tình kim chủ" của cậu nói chuyện: "Người ta dù có là con cóc, cũng là con cóc nạp kim cương. Cóc kim cương đâu rồi, Cóc kim cương có nghe được không?"

Diệp Nam Kỳ lập tức phục sát đất với người đại diện của mình, lấy ví dụ ra đánh giá nói với anh, nhịn một lúc lâu rồi cười, mới vỗ vỗ bả vai của Văn Sâm, như không có việc gì hỏi: "Chừng mấy ngày không thấy Tiểu Khương, anh ta đang vội cái gì?"

Ánh mắt Văn Sâm giống như đang nói "Cậu không phải cũng là con cóc", nói: "Đạo diễn Liễu ông ta mới tuyển vai cho bộ phim, nghe nói anh Phương giật dây, muốn dẫn Tiểu Khương đi gặp người đầu tư, chuyện này nếu là được, Tiểu Khương nổi tiếng cũng không xa nữa đâu. Anh Văn của cậu không có bãn lĩnh, tranh giành không được cơ hội này, cậu từ từ sẽ đến......" 

Sau lưng Diệp Nam Kỳ lập tức có chút lạnh cả người, giống như có một luồng khí lạnh, vội vàng không kịp chuẩn bị từ lòng bàn chân vọt tới. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Mười năm trước mặt mũi trắng bệch của cô gái trẻ vẫn còn trước mắt, trong mắt còn hàm chứa nhàn nhạt sự bi thảm và oán khí, Khương Nguyên Dư chồng chất hơi nặng, làm cậu hoảng sợ đến mồ hôi lạnh toàn thân.

"...... Phía người đầu tư là ai?" Lúc Diệp Nam Kỳ nói chuyện, thân thể không tự chủ được có chút phát run.

Văn Sâm có chút kỳ quái nhìn thái độ của cậu, quơ quơ tay trước mặt cậu, tự động nói cho cậu nghe: "Nghe nói là cao tầng của tập đoàn Vinh Vũ —— không phải chồng cậu chứ? Cậu sợ chồng cậu kiêm tình địch sử dụng quy tắc ngầm trên người cậu hả?"

Diệp Nam Kỳ: "......"

Quả thật có chút đáng sợ.

Văn Sâm cười ha ha, không có chú ý tới sắc mặt Diệp Nam Kỳ đang mất tự nhiên.

Diệp Nam Kỳ lặng lẽ nắm chặt hai quả đấm.

Lúc này tập đoàn Vinh Vũ là bóng đêm bao phủ trong lòng cậu rất nhiều năm, là một khối băng cứng chôn sâu ở đáy lòng, nguội lạnh đáng sợ, hơi gật đầu môt cái, cũng làm cho cậu run rẩy.

Cậu không dám tưởng tượng, nếu Khương Nguyên Dư lội trên bãi nước đục này, sẽ bình an vô sự sao?

Vốn là tâm tình không tốt càng thêm không xong, Diệp Nam Kỳ lên ngồi ở chỗ phía sau xe của Thẩm Độ chào cũng không chào một tiếng, lấy điện thoại di động ra nhìn không chớp mắt.

Thẩm Độ sờ sờ lên cái cằm, cảm thấy "Kêu gọi mọi người thời nay bỏ điện thoại xuống để thưởng thức cuộc sống" cái quảng cáo lợi ích chung này làm được vô cùng có đạo lý. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Diệp Nam Kỳ đổi sim điện thoại, ẩn danh gửi cho Khương Nguyên Dư một cái tin nhắn, để cho cậu ta nên cẩn thận mọi chuyện, nhắc nhở cậu ta đi gặp người đầu tư không cần ăn uống lung tung, thấy có chỗ không đúng lập tức báo cảnh sát.

Thậm chí còn gửi tới phương pháp phòng sói.

Diệp Nam Kỳ vừa gửi vừa suy nghĩ, có lẽ sẽ bị xem thành bệnh tâm thần, vẫn còn muốn gửi những biện pháp khác.

Thẩm Độ liếc nhìn Diệp Nam Kỳ, đồng nhất Diệp Nam Kỳ cũng ngẩn đầu nhìn lại, cậu để điện thoại xuống, làm bộ như lơ đãng nói: "Mới vừa nghe nói tiểu Khương phải đi gặp người đầu tư của tập đoàn Vinh Vũ."

Một tháng trước, hai người vẫn còn vì chuyện của Khương Nguyên Dư anh một lời tôi một câu kẹp thương đeo gậy (lời nói ẩn giấu sự châm chọc), lời nói này thật sự đột ngột lại không hợp với lẽ thường.

Thẩm Độ nghĩ tới nghĩ lui, rồi kết luận ý nghĩa câu nói của Diệp Nam Kỳ "Chẳng lẽ anh không giúp tôi chuẩn bị một cái tài nguyên tốt sao", không chút để ý nói: "Muốn tài nguyên cứ việc nói thẳng."

Sản nghiệp Thẩm gia cũng có công ty điện ảnh và truyền hình, bởi vì không phải chủ yếu, cho nên cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn nâng Diệp Nam Kỳ, cũng không khó khăn.

Diệp Nam Kỳ bị làm cho nghẹn đến đứng tim một lát, vốn là muốn nhắc nhở Thẩm Độ chú ý một chút, nghĩ lại phát hiện mình có cái ý nghĩ đần độn này quả thật như mong muốn của anh ta, lúc này không quá tao nhã lịch sự liếc mắt: "Tài nguyên bản thân mình giữ lại để nâng tiểu thịt tươi chơi đi, tôi sợ giảm thọ." diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Thẩm Độ bị cậu chặn không giải thích được, cười nhạt một chút, không nói thêm gì nữa.

Mẹ Thẩm sợ Thẩm Độ sau khi cưới sẽ "Bạo lực gia đình", ba ngày hai bữa gọi điện thoại tới kiểm tra, biết được Diệp Nam Kỳ luôn ở trong công ty, buộc phải hạ quân lệnh trạng (giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh) với anh "Không đưa được người tới cũng đừng trở lại".

Hai người ở trong xe thương lượng một chút, nhất trí cảm thấy mặc dù có chút ghê tởm, nhưng ở trước mặt người lớn vẫn phải là làm bộ hòa thuận ân ái.

Vì vậy A Di vừa mở cửa, nhìn thấy Thẩm Độ ôm bả vai của Diệp Nam Kỳ, chào hỏi với bà một tiếng. Thẩm Độ so Diệp Nam Kỳ cao nửa cái đầu, hàng năm tập thể dục, thân hình thon dài cao lớn, như vậy ôm lấy Diệp Nam Kỳ, trái lại rất xứng đôi.

A Di hiền hòa gật đầu một cái: "Tối nay các con thích ăn món gì."

"Dì cực khổ rồi." Thẩm Độ cười cười.

A Di lặng lẽ nheo mắt nhìn Diệp Nam Kỳ, cảm thấy Diệp Nam Kỳ ở ngoài so trên ti vi càng đẹp mắt, thấy cậu an tĩnh mỉm cười, mặt mày hòa ái, càng nhìn càng thấy thích, mau để cho bọn họ đi vào rửa tay, rất nhanh có thể ăn cơm.

Kế tiếp là đến Mẹ Diệp, Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ diễn sự ân ái hết sức xuất sắc, nhìn vẻ mặt mẹ cậu giống như thật hài lòng, lúc này mới buông tay ra.

Diệp Nam Kỳ chào hỏi, ngồi vào bên cạnh mẹ Diệp, sau khi nói mấy câu, nói tới em gái của cậu.

Con bé gần đây rất khổ sở trong lòng, ôm con thỏ nhồi bông mà chị gái trước kia đã tặng, không nói chuyện với ai, muốn anh trai đi gặp mình. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Ngày mai Diệp Nam Kỳ phải về công ty tiếp tục luyện tập, công việc của cậu lúc có nửa giờ ăn cơm đều là xa xỉ, con bé dưỡng bệnh ở trong bệnh viện lại cách rất xa, một khi đi tới đó, cộng thêm thời gian dỗ dành sợ rằng không chỉ một ngày.

Diệp Nam Kỳ do dự, nhân vật lần này đối với cậu mà nói vô cùng quan trọng, sau khi kết thúc thử vai, trong lúc chờ kết quả sẽ có thời gian rãnh rỗi, có thể làm càn tiêu xài một ít thời gian, làm cái gì đều được.

Mẹ Diệp nhìn ra sự do dự của cậu, biết trên vai đứa thứ hai này gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì vậy nở nụ cười: "Uyển Uyển nói, nếu là bây giờ con không thể đi, trước gọi điện thoại cho nó cũng được."

Diệp Nam Kỳ áy náy gật đầu một cái, lơ đãng nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Độ, hai bên đều sững sờ, lại không quá tự nhiên dời đi ánh mắt. Diệp Nam Kỳ ra khỏi phòng, đến sân sau, gọi điện thoại cho em gái.

Không tới ba giây, điện thoại được tiếp nhận. Bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của cô gái trẻ: "Mây đen không che được mặt trời, tà ác cuối cùng rồi sẽ bị đánh ngã, thắng lợi chân chính vĩnh viễn thuộc về chính nghĩa." 

Diệp Nam Kỳ không lên tiếng.

Cô gái dừng một chút, nói tiếp: "...... Bọn họ phí tâm hết sức, khổ cực suy nghĩ, để cho tôi  có chỗ thiếu sót biến thành tốt đẹp chính là dấu hiệu, để cho tôi nổi lực thay đổi bóng ma trong lòng bình tĩnh vui vẻ để tiếp tục cuộc sống của mình." 

Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau khi qua mùa thu, màn đêm buông xuống càng nhanh, mặt trăng đã lộ ra hình lưỡi liềm, ánh trăng nhàn nhạt có vẻ thảm thương.

Mà Diệp Uyển đã ở trong bóng tối vượt qua mười năm, ngay cả ánh trăng cũng không nhìn thấy được. diễn//đàn$%LÊ***Quý##Đôn

Giọng nói của Diệp Nam Kỳ nhu hòa giống như một trận gió xuân, nếu không phải công ty muốn cậu giả làm tác phong tao nhã lịch sự nhanh nhẹn, chầm chậm làm cho trong lòng người ta không tự chủ được an ổn xuống: "Uyển Uyển, sẽ không có gì thay đổi."

Diệp Uyển khổ sở tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, giống như Diệp Nam Kỳ gọi một cuộc điện thoại tới, sẽ giải quyết tất cả.

Diệp Nam Kỳ kiên nhẫn nghe cô ríu ra ríu rít oán trách bác sĩ luôn cho cô ăn rất nhiều viên thuốc đắng, chị y tá không để cho cô chơi nhiều trò chơi trong công viên, nói chuyện với cô một chút cũng không thấy cô bắt đầu vui vẻ lại, gần đây cô học vài cuốn sách, nhớ được một số câu, lập tức muốn đọc cho Diệp Nam Kỳ nghe, nghiêm túc giống như học sinh đang trả bài cho thầy giáo.

Diệp Nam Kỳ dụ dỗ cô xong, chờ cô thật vui vẻ rồi mới cúp điện thoại, cúi đầu mới phát hiện dưới đất còn có một bóng dáng người khác.

Cậu cứng nhắc một chút, quay đầu lại, phát hiện Thẩm Độ ôm tay đứng ở sau lưng cậu, khóe môi nở nụ cười kỳ quái, ánh mắt ngạc nhiên, giống như là phát hiện ra cái chuyện mới mẻ gì.

Nụ cười trên mặt của cậu còn chưa biến mất, vừa nhìn thấy người này, lập tức vặn vẹo.

Thẩm Độ nhìn vẻ mặt cậu biến sắc nhanh chóng, cũng không thèm để ý, không đánh giá biểu hiện vừa rồi của cậu, lười biếng nói: "Ăn cơm."

Diệp Nam Kỳ không hiểu rõ thái độ của anh, nghi ngờ nhìn bóng lưng của anh, một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng, nhấc chân theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play