Sau khi "Lâm hạ" công chiếu, quả nhiên khiến cho người hâm mộ dậy sóng, doanh thu phòng vé liên tục tăng cao, Viên Viên trở thành nhân vật hot một lần nữa, Du Yến gọi điện thoại chúc mừng chị, đầu dây bên kia Viên Viên vui vẻ nói sẽ mời vợ chồng cô ăn cơm, Du Yến cười đồng ý, có được món lợi này, nhất định Viên Viên sẽ không có ý định đổi công ty nữa.

Sau ngày lễ Giáng sinh, các ngày lễ dịp cuối năm thi nhau kéo đến, tết Tây, tết âm lịch đều là các dịp lễ quan trọng của người Trung Quốc, mà trong khoảng thời gian này, các loại lễ trao giải lớn nhỏ cũng ùn ùn kéo đến, trong đó có ảnh hưởng nhất là lễ trao giải Kim ngưu, Du Yến đồng ý lời mời tham dự, cuối cùng dựa vào vai diễn trong "Người năm ấy" giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Cố tiên sinh tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà để chúc mừng cô, vừa long trọng vừa ấm áp.

Nhìn lại một năm đã trôi qua thì cô đã bận rộn hơn nửa năm, tác phẩm càng ngày càng ít dần, trong quá trình đó mặc dù xảy ra chút vấn đề nhưng chuyện làm Du Yến cảm thấy rắc rối hơn hết chính là việc quay quảng cáo chiếm quá nhiều thời gian của cô.

Gần đây nhất cô luôn suy nghĩ về một việc, là một diễn viên, rốt cuộc là tác phẩm quan trọng hay là danh tiếng quan trọng? Từ khi cô bắt đầu nổi tiếng, quảng cáo và các lời mời làm người phát ngôn đến quá nhiều, tuy rằng chỉ số xuất hiện trước truyền thông lúc nào cũng dẫn đầu, nhưng bù lại nó cũng chiếm của cô không ít thời gian, cô khó có thể tập trung tinh thần quay phim cho tốt được.

Tại cái vòng luẩn quẩn mà người ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm này, nếu không còn cho ra được những tác phẩm hay, Du Yến có cảm giác mình không đủ tự tin, cứ tiếp tục thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ như vậy, chắc hẳn bản thân cô sẽ mất phương hướng trong thế giới phù hoa choáng ngợp này.

Cô vẫn vô cùng quyến luyến cái vòng luẩn quẩn này, chẳng có cách nào tiêu sái rời đi, có điều nếu cứ đi tiếp như thế thì tương lai có chút mờ mịt.

Bởi vì sắp đến tết âm lịch, Cố tiên sinh đã cho công ty nghỉ tết, cả người anh khoan khoái nhẹ nhàng ở nhà nghỉ ngơi, sau tết âm lịch Du Yến sẽ phải rời nhà đi quay phim ở vùng khác, thế nên trong khoảng thời gian này cô cũng tạm gác công việc lại, chuyên tâm ở nhà bầu bạn với người thân.

Sáng sớm hôm nay, Cố tiên sinh nhận được một cuộc điện thoại, là Tư Sùng Chí gọi đến, nói là vợ anh ta có mang một ít đặc sản quê nhà lên, muốn mời vợ chồng Cố tiên sinh đến nhà dùng cơm trưa.

Được một nhân vật lớn như thế nhiệt tình mời mọc, đương nhiên Cố tiên sinh sẽ không từ chối, gần trưa anh dẫn theo vợ yêu, mang theo chút quà mọn đến nhà họ Tư làm khách.

Nhà họ Tư ở trung tâm thành phố, vừa nhìn đã biết ngay đây là một khu tứ hợp viện cổ kính, nhưng khi qua sửa chữa lại trở thành một khu nhà lớn hoàn toàn hiện đại, Du Yến giật nảy mình, "Khu nhà thế này, hiện tại có thể nói là vô giá ở thành phố."

"Tư tổng mua khu nhà này mười mấy năm trước, lúc đó giá đất còn chưa cao như bây giờ, anh ta mua khu tứ hợp viện này cộng thêm khu tạp viện lớn bên cạnh cùng một lúc, sau khi sửa chữa thì có dáng vẻ như hiện tại." Bây giờ giao tình giữa Cố tiên sinh và Tư Sùng Chí đã rất sâu, cho nên đối với mấy chuyện này anh cũng biết một chút.

"Đẹp lắm." Lúc Du Yến bước vào cổng, cô kìm lòng không đậu mà cảm thán.

Nghe cô dùng giọng điệu hâm mộ nói về nhà của người khác, Cố tiên sinh trầm mặc một hồi mới nói: "Buổi chiều anh dẫn em đi tham quan khu nhà cũ của chúng ta."

"Đúng ha, trước đây nhà anh cũng là khu tứ hợp viện." Du Yến đột nhiên nhớ tới, cô còn rất hưng phấn đề nghị: "Vậy buổi chiều chúng ta đi xem, nếu ở đó cũng đẹp như ở đây, chúng ta sẽ ở lại đó vài ngày."

Nam nữ chủ nhân nhà họ Tư đều ra ngoài đón tiếp, vừa gặp mặt, Tư tiên sinh và Cố tiên sinh đã có chủ đề nói mãi không hết, Cố Vi thì chiêu đãi Du Yến, có thể do nguyên nhân tính cách, Du Yến có cảm giác Cố Vi có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng lễ đãi khách vẫn vô cùng lịch sự chu đáo.

"Nghe nói em quay phim ở đâu là Cố tiên sinh mua nhà ở đó hả?" Cố Vi rót cho cô ly trà sữa, chị tìm đề tài để bắt chuyện với cô.

Du Yến gật đầu cười cười trả lời: "Hình như là học theo Tư tổng nhà chị đó."

Cố Vi lắc đầu, "Chủ ý đó cùi bắp hết sức, đàn ông là phải quản chặt, bất kể anh ta có năng lực thần thông quảng đại thế nào đi chăng nữa."

Du Yến tưởng tượng ra hình ảnh mình quản lý Cố tiên sinh chặt chẽ, cô phát hiện mình chẳng có cách nào tưởng tượng nổi, "Em không dám quản Cố tiên sinh nhà em đâu."

"Chuyện này có gì đâu, anh ta cưng chiều em thì sẽ nghe lời em nói thôi." Cố Vi vừa uống trà vừa dạy sơ cho cô cách quản chồng.

Du Yến cảm thấy nghe cho vui là được rồi, Cố tiên sinh và Tư tiên sinh hoàn toàn không phải một loại người, không thể so sánh được.

Nghĩ như thế, cô quay đầu nhìn sang Cố tiên sinh, thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt Cố tiên sinh đang lẳng lặng nhìn lại mình.

Tư tiên sinh đứng dậy rót thêm nước vào bình trà của hai người, "Cô giáo Cố, uống ít trà sữa một chút, sắp tới giờ cơm rồi."

Cố Vi gật gật đầu, chị lập tức bỏ ly trà xuống, hết sức phối hợp.

Du Yến ngạc nhiên nhìn chị, "Tại sao Tư tiên sinh lại gọi chị là cô giáo Cố?"

Khác môi Cố Vi cong lên, chị trả lời: "Bởi vì chị chính là cô giáo mà."

"Không phải chị là nghệ sĩ à? Sao tự dưng biến thành cô giáo rồi?"

"Chị không phải là nghệ sĩ, chị chỉ là diễn viên, công việc chủ yếu trước mắt của chị là giảng viên của học viện điện ảnh." Cố Vi kiên nhẫn giải thích với cô về nghề nghiệp của mình.

Du Yến hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, "Em vừa tốt nghiệp 2 năm trước, tại sao em không nghe nói chị là giảng viên nhỉ?"

"Lúc trước chị phải vừa đóng phim vừa học lên cao, năm trước mới chính thức xác định ở lại trường làm giảng viên."

Du Yến hiểu rõ gật đầu, cô lại hỏi: "Vậy sao chị lại nói chị không phải là nghệ sĩ mà chỉ là diễn viên?"

Cố Vi quay đầu nhìn cô, chị cười giải thích: "Cái này cũng không khó lý giải cho lắm, nghệ sĩ là một từ có nghĩa rất rộng, nó chỉ tất cả những người hoạt động trong ngành giải trí, còn diễn viên, đơn giản chỉ là người chuyên đóng phim mà thôi."

Du Yến hoàn toàn hiểu rõ, Cố Vi nói chị chỉ là diễn viên, cho nên chị sẽ không đóng quảng cáo, không nhận lời làm người phát ngôn, cũng không quan tâm đến danh tiếng, đơn thuần chỉ là đóng phim mà thôi.

"Nhưng mà nếu không đóng quảng cáo tuyên truyền thì không thể nổi tiếng, như vậy có được xem là một diễn viên thành công không?"

"Diễn thật tốt thì người xem tự có phán xét riêng, được người ta truyền miệng để nổi tiếng so với truyền thông tuyên truyền để nổi tiếng, vậy càng có tính thử thách hơn."

Du Yến cảm thấy, đến đây một chuyến xem như đã được đả thông tư tưởng, Cố Vi là một người cực kỳ lý trí, chị biết làm thế nào để cân bằng giữa được và mất, cho nên giữa tình yêu và sự nghiệp chị có thể tìm đến điểm thăng bằng đơn giản nhất.

Còn cô, cô hưởng thụ tình yêu của Cố tiên sinh, song đồng thời cô cũng muốn càng nhiều ánh hào quang hơn nữa, cô biết như vậy là bất công với Cố tiên sinh, nhưng cô vẫn không ân hận.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới phải đi tìm điểm cân bằng cho tình yêu và sự nghiệp.

Nghĩ như thế, cô lại càng cảm thấy vô cùng có lỗi với Cố tiên sinh. 

Cố Vi quả không hổ danh là giảng viên, vừa chỉ dẫn một chút mà đã làm cho cô nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện trước đây cô vẫn nghĩ không ra.

Âm thầm vui vẻ một hồi, Du Yến mới hỏi chị: "Sau này em có thể thường xuyên đến tìm chị không?"

"Lúc nào cũng hoan nghênh." Cố Vi mỉm cười trả lời, tuy vẻ mặt vẫn rất cao quý thanh nhã nhưng Du Yến đã không còn cảm thấy chị lạnh lùng nữa.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tư, Cố tiên sinh đưa cô đến khu nhà cũ của Cố gia, mặc dù nhiều năm không có người ở nhưng anh vẫn thuê người giúp việc ở lại để trông nom nhà cửa và quét dọn vệ sinh.

Nhà cửa được chăm nom rất chu đáo, nhưng do nhiều năm không có người ở nên lộ ra chút tiêu điều cô quạnh.

Du Yến theo Cố tiên sinh đi thẳng vào bên trong, đến giữa sân, Cố tiên sinh chỉ vào một cây đại thụ, anh nói: "Hồi đó em ngồi khóc dưới cái cây này rất lâu." 

Du Yến che miệng cười, cô đi quanh thân cây hai vòng, sau đó ngửa đầu nhìn tán cây, "Cây à cây ơi, đoạn lịch sử đen tối kia của tao, mày hãy quên đi nhé."

Cố tiên sinh lắc đầu, "Nó không quên được, cả anh cũng thế."

Thời gian trôi qua gần 20 năm, cái cây nhỏ đã trở thành đại thụ che trời, đứa trẻ từng vui cười từng khóc lóc cũng đã trở thành một người trưởng thành từng trải, vòng tuổi lưu lại vết tích sâu sắc bên trong thân cây, cũng lắng đọng từng chút trong vận mệnh của bọn họ.

Duyên phận là thứ không thể nói thành lời, quanh đi quẩn lại, từng vòng từng vòng, cuối cùng dẫn dắt bọn họ quấn chặt lấy nhau.

Du Yến đứng dưới tàng cây, cô rúc vào lòng Cố tiên sinh rồi ngửa đầu nhìn cành cây trơ trụi lá, tuy vậy thân cành đại thụ vẫn cao ngất vững vàng như cũ, dường như trở về một ngày trong nhiều năm trước: Cô bé con đau lòng khóc thút thít nỉ non, còn cậu bé bị thương chân thì luống cuống an ủi cô bé con kia...

"Em muốn sang đây ở hả?" Giọng nói trầm ấm của Cố tiên sinh cắt đứt dòng hoài niệm của cô.

Du Yến thở dài, "Thỉnh thoảng tới ở vài ngày thì được, nhưng ở lâu dài thì... Em thật sự không dám khiêu chiến."

Nơi này có quá nhiều dấu vết kỷ niệm, ngẫu nhiên tới đây hồi tưởng lại là được rồi, cô vẫn tương đối thích căn nhà hiện tại hơn, ở đó còn có vườn rau quả xanh mướt sau nhà.

Sau đó Cố tiên sinh dẫn cô đi thăm căn phòng anh ở khi còn bé, trên tường vẫn còn treo mấy tấm giấy khen mà Cố tiên sinh từng đạt được, Du Yến ngắm nhìn từng cái một, dường như có thể thông qua đó để nhìn thấy quá trình trưởng thành của Cố tiên sinh.

"Anh giỏi quá, thi Piano, Vi-ô-lông đều đạt giải, còn có Olympic toán học, bơi lội..." Du Yến tấm tắc nhìn danh hiệu trên mấy tấm giấy khen, cô vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại nói với Cố tiên sinh: "Cố tiên sinh, còn có chuyện gì mà anh không biết làm không?"

Cố tiên sinh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: "Thật ra anh không am hiểu việc trồng trọt, mấy kinh nghiệm trồng rau chia sẻ với em đều do anh đọc sách xong mới biết."

Du Yến vui vẻ cười ha ha, "Em biết từ lâu rồi... Anh nói chuyện khô khan vậy mà."

"..."

Cố tiên sinh có chút buồn bực, anh quyết định khi nào rảnh rỗi phải tìm Vu quản gia học hỏi kinh nghiệm mới được.

Tết âm lịch, Du Yến theo Cố tiên sinh về nhà họ Cố ở mấy ngày, sau đó trở về nhà ba Du ở mấy ngày, sau khi vui chơi thỏa thích, Du Yến hoạt động gân cốt chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Bởi vì tiền bạc rủng rỉnh nên lúc Điền Kỳ Lễ chọn trang phục và đạo cụ, yêu cầu đặc biệt cao, thậm chí rất nhiều thứ đều dùng tới vật dụng trong thực tế, chỉ là phải mất một số tiền lớn để thuê.

Địa điểm quay ngoại cảnh đầu tiên là một vùng núi sâu tại vùng Tây Bắc, vị trí vắng vẻ, đường xá gập ghềnh, Du Yến và các bạn diễn khác khó khăn lắm mới đi được đến đích, Điền Kỳ Lễ đến sớm hơn bọn họ một tháng, anh ta dẫn tất cả nhân viên trong đoàn ra tiếp đón bọn họ, khi nhìn thấy Du Yến, anh ta bỗng vội vàng hô lớn: "Hoan nghênh bà chủ lớn, bà chủ lớn đi đường cực khổ rồi!"

Nhân viên đoàn phim đứng phía sau anh ta cũng cùng hội theo: "Hoan nghênh bà chủ lớn, bà chủ lớn đi đường cực khổ rồi!"

Trong suốt hành trình xóc nảy, Du Yến vẫn đang ở trạng thái choáng váng mặt mày, bất thình lình nghe được ba chữ bà chủ lớn, cô không hiểu có chuyện gì đang diễn ra nữa, trái nhìn phải ngó một hồi, lúc phát hiện ánh mắt tất cả mọi người đang hướng về mình, Du Yến mới bất tri bất giác lĩnh ngộ, thì ra bà chủ lớn trong miệng bọn họ đúng là đang ám chỉ cô.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Điền Kỳ Lễ, "Anh tuyên truyền bậy bạ gì đó?"

Điền Kỳ Lễ chẳng hề sợ hãi, ngược lại anh ta còn cười hề hề, "Có tuyên truyền nhiều nhặn gì đâu, chẳng qua là không phụ lòng số tiền mà cô đã đầu tư thôi!"

"..."

Du Yến bất đắc dĩ nghĩ, người này thật sự sẽ trở thành đạo diễn có bàn tay vàng lừng lẫy sao? Nhìn thế nào cũng chỉ giống anh hàng xóm thích đùa dai mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play