Cố tiên sinh không để ý đến truyền thông bủa vây truy vấn, anh bình tĩnh thong dong tiến vào rạp chiếu phim.
Phim điện ảnh vẫn chưa công chiếu, bên trong hiện trường rất nhộn nhịp, MC chủ trì đã làm nóng bầu không khí, màn hình lớn chiếu trailer tuyên truyền phim, từ chất lượng của đoạn phim tuyên truyền, có thể nhìn ra bộ phim này được đầu tư lớn thế nào.
Du Yến vừa nói chuyện phim với Viên Viên trong góc phòng, vừa chờ đợi Cố tiên sinh đi vào sau mình.
"Chỉ cần xem sơ qua đoạn trailer tuyên truyền là biết chị đã tỏa sáng, diễn cực tốt, loại đề tài này rất thích hợp với chị."
Bởi vì kiếp trước cô cực kỳ yêu thích kịch bản phim này, cho nên cô liều mạng quấy rối ba Du muốn giành vai diễn này, nhưng kinh nghiệm diễn xuất của cô còn yếu kém, cuối cùng phá nát vai diễn, cũng hủy đi một bộ phim hay.
Song hiện tại, nữ nhân vật chính là do Viên Viên đảm nhận, quả thực không thể phù hợp hơn, có thể nói Viên Viên đã lột tả được hết tính cách nhân vật, chẳng có chút thiếu hài hòa nào.
Viên Viên che miệng cười liên tục, sau khi cười đủ rồi, chị mới lên tiếng: "Chị nhận lời nói tốt lành của em... Chị có thể quay bộ phim này, không thể nào bỏ qua công lao của em được."
Du Yến xua tay, "Em chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tuy em đưa kịch bản cho chị, nhưng có thể tranh thủ được không thì đó chính là bản lĩnh của chị."
"Em đừng khiêm tốn nữa, phần tình cảm này chị sẽ nhớ kỹ... Sau này chắc chắn sẽ hậu tạ."
"Tại sao phải đợi sau này nhỉ?" Du Yến trêu ghẹo.
"Vậy bây giờ em có cần chị giúp đỡ gì không? Lúc nào chị cũng sẵn sàng."
Du Yến giả bộ nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó buồn rầu nói ra: "Hình như em chưa có chuyện gì cần nhờ chị giúp đỡ cả."
Viên Viên liếc cô một cái, chưa thấy ai thích trêu người ta như vậy.
Thời điểm này, Cố tiên sinh cũng đi vào, Du Yến vội vàng vẫy tay với anh.
Bước chân Cố tiên sinh vẫn không dừng lại, anh sải từng bước dài đi thẳng đến bên cạnh cô.
Lúc Cố tiên sinh đi tới, nhất thời hai mắt Viên Viên trừng to, chị tưởng bản thân mình hoa mắt nhìn nhầm người, nhưng khí thế người đàn ông trước mắt này rất cường đại, nhìn thế nào cũng đúng là Cố Hành Viễn mà chị thường xuyên nhìn thấy trên tin tức tài chính và kinh tế cả? Đừng hỏi vì sao một ảnh hậu lại đi đọc tin tức tài chính và kinh tế, ảnh hậu cũng muốn phát triển trên toàn bộ mặt trận nha.
Một ý niệm tức thì thoáng qua trong đầu Viên Viên, hình như chị đã phát hiện ra cái gì đó, chị ngạc nhiên hỏi Du Yến: "Tin đồn dạo trước là sự thật?" Người đọc tin tức tài chính và kinh tế đương nhiên cũng đọc tin tức giải trí, trong đó tin tức nổi bật nhất là tin về Du Yến và Cố Hành Viễn, báo đưa tin Cố Hành Viễn là fan hâm mộ phim của Du Yến, anh thường xuyên đến phim trường thăm bạn, tình cảm hai người không tồi, vv... Thậm chí người đưa tin còn suy đoán không biết quan hệ của hai người có phải là... Yêu đương hay không?
Du Yến cười cười không đáp, cô kéo tay Cố tiên sinh, giới thiệu hai người với nhau, "Đây là chị Viên Viên, nghệ sĩ trong công ty của ba." Tiếp theo cô quay đầu sang nói với Viên Viên: "Đây là Cố Hành Viễn, em tin chị cũng biết, anh ấy là tiên sinh của em."
Viên Viên há to mồm, "Tiên... Tiên sinh của em?"
"Đúng thế, chồng em, nhưng trước mắt bọn em chưa công khai, chị cũng đừng nói lung tung nhé." Du Yến dí dỏm nháy mắt mấy cái với Viên Viên.
Viên Viên vẫn há hốc mồm như trước, "Em em em" cả buổi không biết nói gì cho phải, chị dứt khoát câm miệng rồi tò mò quan sát Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh vươn tay lịch thiệp chào hỏi Viên Viên, "Viên tiểu thư, xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Viên Viên giống như đang bơi trong mộng mà đưa tay ra bắt tay Cố tiên sinh, "Chào... Chào anh."
Kỳ thật, Viên Viên cảm giác mình còn rất bình tĩnh, ít ra sau khi biết quan hệ của bọn họ, chị không có hét ra tiếng, như vậy đã lợi hại lắm rồi.
Du Yến cười hỏi chị: "Chị Viên, em dẫn thêm người đến xem phim, không sao chứ ạ?"
"Dẫn một đội người đến cũng chả sao, có điều có phải em rêu rao quá rồi không, hôm nay các phóng viên đều tập trung ở đây đấy." Viên Viên đưa bọn họ đến chỗ ngồi dành cho khách quý, bởi vì phim còn chưa công chiếu nên Viên Viên không quay về ngồi với đoàn phim, chị ngồi xuống bên cạnh Du Yến tiếp tục nói chuyện phiếm với cô.
Du Yến lắc đầu, có chút vô sỉ trả lời: "Cứ để bọn họ từ từ đoán, bọn họ không dám viết bậy đâu. Viết bậy nhất định sẽ bị đánh chết đấy."
Viên Viên líu ríu cảm thán, "Chị vẫn luôn cảm thấy em là một người thần kỳ, ba em là ông chủ công ty giải trí, em chẳng những không biến thành một công chúa điêu ngoa tùy hứng, mà ngược lại còn kín tiếng đến dọa người, hiện tại còn ly kỳ hơn, tự dưng ở đâu nhảy ra một người chồng cấp bậc tỷ phú, hai người lĩnh chứng lúc nào? Sao một tiếng gió cũng không lọt nhỉ?"
"Chúng em kết hôn 2 năm rồi..., lúc đó tuổi còn nhỏ nên không muốn để người khác biết."
Viên Viên líu lưỡi, "Kết hôn 2 năm rồi? Vậy thì khả năng giữ bí mật của em tốt thật đấy, cẩn thận chặt chẽ."
"Vẫn chưa có ai biết đâu."
Bởi vì có Cố tiên sinh ngồi bên cạnh, Viên Viên cảm thấy bám riết nhiều chuyện về hôn nhân của người ta thì thất lễ quá, vì thế, dù cho trong lòng có hiếu kỳ hơn nữa, chị vẫn phải kiềm chế nói sang chuyện khác.
"Tay khỏi rồi, em đã sắp xếp công việc tiếp theo chưa? Chuẩn bị quay phim mới chứ?"
Du Yến thở dài trả lời: "Có mấy bộ phim do thời gian em dưỡng thương dài mà từ chối rồi, có điều em vừa nhận một bộ, năm sau khai máy, là phim do Điền Kỳ Lễ làm đạo diễn."
"Năm nay, cả hai bộ phim của Điền Kỳ Lễ đều rất ăn khách, anh ta là một đạo diễn mới có thực lực, bây giờ có rất nhiều người muốn đóng phim của anh ta đó."
Du Yến gật gật đầu, "Em đã xem kịch bản phim, hay lắm, nhân vật cũng có sức hút, muốn diễn tốt chỉ sợ hơi khó, tuy nhiên em lại thích mấy vai có tính khiêu chiến như vậy."
Viên Viên cười nhìn cô, "Chị đã xem em diễn rồi, nói là phái thực lực cũng chẳng có vấn đề gì."
Du Yến cũng không khiêm tốn, cô vừa cười vừa đáp: "Cảm ơn chị Viên đã khích lệ."
Lễ khai mạc sắp bắt đầu, Viên Viên không ngồi cùng hai người nữa, chị đứng dậy quay về cùng đoàn phim, sau đó lên sân khấu trả lời phỏng vấn rồi tham gia vài trò chơi tương tác, quá trình không có gì mới.
Chuyện không ngờ chính là, trong lúc chơi trò chơi tương tác, Viên Viên bỗng nói muốn mời chị em tốt của mình lên sân khấu giúp chị hoàn thành trò chơi, MC chủ trì cũng thuận thế nói muốn gặp gỡ chị em tốt của Viên mỹ nhân, để xem có phải cũng là đại mỹ nhân hay không, thế là Du Yến ù ù cạc cạc bị mời lên sân khấu.
Khi phát hiện bạn tốt của Viên Viên chính là minh tinh Du Yến rất hot gần đây, mọi người không khỏi kinh hô ra tiếng, trong lòng đều cảm thấy mình lời to rồi.
Qua chương trình "Ngôi sao rạng rỡ" lần trước, có thể nói danh tiếng Du Yến vang dội một góc trời, mặc dù hai mùa sau cô không thể tham gia vì bị thương, nhưng đại đa số mọi người đều nhớ rõ cô, cho nên cô vừa bước lên sân khấu thì đã khiến toàn hội trường huyên náo.
Bị gọi lên sân khấu Du Yến cũng không khẩn trương, cô tận lực phối hợp với Viên Viên để hoàn thành trò chơi, sau đó lại bị MC chủ trì bắt được cơ hội phỏng vấn trạng thái tình cảm hiện tại của cô.
Du Yến vừa cười vừa trả lời: "Trạng thái của tôi vẫn luôn rất tốt mà."
MC chủ trì chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Trong chuyện yêu đương sao?"
Du Yến cười đánh Thái Cực với MC: "Anh đoán xem?"
Bởi vì là buổi công chiếu "Lâm Hạ" nên MC chủ trì vẫn rất có chừng mực, lôi kéo khách quý hỏi không ngừng cũng không hay lắm, cuối cùng anh ta đành phải oán giận mà tiễn người rời khỏi sân khấu.
Du Yến trở về chỗ ngồi, vừa ngồi vào chỗ của mình, cô đã nghe Cố tiên sinh nói: "Hiếm khi thấy em nhiệt tình với mấy người trong ngành như thế."
Du Yến gật gù trả lời anh: "Chị Viên Viên là một ngoại lệ, chị ấy là nhất tỷ trong công ty, nếu không dùng tình cảm thật lòng đối đãi, vậy thì lúc ngã biết tìm ai khóc đây?"
Cố tiên sinh cười nhẹ, anh gật đầu nói tiếp: "Em xác định làm như vậy sẽ hiệu quả?"
"Đương nhiên, có điều ngoài chân thành thì còn cần một ít thủ đoạn."
Cố tiên sinh lại nói: "Em không nhất thiết phải hao tâm tổn trí."
Về sau có chuyện gì thì giao cho công ty giải quyết, cô hoàn toàn không cần lao tâm lao lực làm gì, Cố tiên sinh không muốn cô quá cực khổ, nhưng cô gái nhỏ này hiển nhiên không muốn như thế, cô thích tự lực cánh sinh hơn.
Du Yến cười nói: "Động não cũng tốt mà, cả ngày không động não sẽ trở thành người ngu đấy."
Sau đó, tiết mục công chiếu phim điện ảnh chính thức phát sóng, cuối cùng hiện trường cũng yên tĩnh lại.
Cả bộ phim sắc nét chân thật, khiến cho người ta xem mà rung động, chế tác hoàn hảo, tình tiết chuyện xưa lôi cuốn, có sức hấp dẫn, cách thể hiện của diễn viên không có chỗ chê, các diễn viên đều là người có tiếng trong phái thực lực, một khi phim được chiếu, lập tức nhận được lời khen như nước thủy triều.
Du Yến và Cố tiên sinh cũng xem rất nhập tâm.
Bộ phim gần 2 tiếng, bởi vì quá mức đặc sắc, làm cho người ta cả cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh, đợi đến khi phục hồi tinh thần thì trên màn ảnh đã hiện lên 2 chữ the end.
Toàn bộ người ở hiện trường đều đứng dậy vỗ tay, Du Yến vỗ đến nỗi tay đỏ hết cả lên. Bộ phim này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng cô, lúc đó sau khi phim đóng máy cô mới phát hiện mình ngu ngốc và tùy hứng cỡ nào, chỉ vì sự yêu thích của bản thân mà cô đã phá hủy một bộ phim hay, sau đó thỉnh thoảng cô nghĩ lại, nếu Viên Viên diễn vai này, nhất định kết quả sẽ không giống như vậy.
Hiện tại, cô đã được nhìn thấy Viên Viên diễn xuất trong "Lâm hạ" như mong muốn, không chỉ khúc mắc được giải mà cô còn có thể chứng kiến được thời khắc huy hoàng của bộ phim này, từ tận đáy lòng, Du Yến cảm thấy vô cùng kích động.
Về sau lúc đối mặt với Viên Viên, lòng cô sẽ không còn cảm thấy áy náy, các cô cũng có thể trở thành bạn tốt trong vòng luẩn quẩn này, Du Yến tràn ngập mong chờ viễn cảnh trong tương lai.
Hai người xem phim xong, Cố tiên sinh lái xe chở cô đi ngắm cảnh đêm.
Trong trời đông giá rét, kỳ thật về nhà mới là lựa chọn sáng suốt nhất, người có lý trí đều làm như thế, nhưng mà lý trí đối với những người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt mà nói, chính là luôn ở trong trạng thái mất kết nối.
Dù cho có bị đông lạnh đến run lẩy bẩy thì cũng muốn rong chơi một chút.
Nơi để ngắm cảnh đêm, chẳng phải là tòa nhà cao tầng ở trung tâm, mà là tòa nhà phía sau núi của Cố gia ở ngoại ô, lúc ấy hai người đã từng yêu yêu trên sân thượng đối diện vách núi, kích tình bắn ra bốn phía, vì thế Du Yến đặc biệt khắc sâu ấn tượng với ngọn núi này.
Lúc xây dựng biệt thự, Cố lão tiên sinh nghĩ thỉnh thoảng sẽ dẫn Cố lão phu nhân đi leo núi dã ngoại, nên ông cho người làm lại con đường dưới chân núi, không chỉ người có thể đi mà xe cũng có thể trực tiếp chạy thẳng lên.
Sau khi đường núi được tu bổ, số lần Cố lão tiên sinh và Cố lão phu nhân đến cũng không nhiều, ngược lại nơi này trở thành nơi vận động rèn luyện tốt nhất của cư dân xung quanh, Cố lão tiên sinh coi như là gián tiếp làm được một việc thiện.
Có điều khi thời tiết trở lạnh thì có rất ít người lên núi chạy bộ.
Du Yến nhìn xe lướt qua nhà lớn Cố gia nhưng không có dừng lại, mà là đi thẳng lên phía trên, cô không khỏi hỏi một câu: "Chúng ta không vào chào hỏi ba mẹ một tiếng sao?"
"Đợi ngắm cảnh đêm xong, chúng ta sẽ trở lại bên này nghỉ ngơi." Cố tiên sinh giải thích.
Phong cách làm việc của Cố tiên sinh trước sau rất chu đáo, xem cảnh đêm xong có thể về tắm nước ấm, nghĩ đến thôi đã cảm thấy tốt đẹp.
Ngọn núi này cũng không cao, địa thế bằng phẳng, xe chạy quanh đường núi hai vòng thì đã lên đến đỉnh, trên đỉnh núi có mảnh đất bằng phẳng, còn có băng ghế tạo điều kiện cho người ta ngồi nghỉ chân.
Du Yến quan sát tình hình ngoài cửa sổ xe, cô nhỏ giọng nói: "Bên ngoài có vẻ rất lạnh."
Ngoại trừ hai ngọn đèn xe chiếu sáng bốn phía, trên đỉnh núi không có ánh sáng khác, bốn bề đen kịt, gió núi thổi vào tán cây phát ra từng đợt âm thanh vù vù.
Xe không tắt máy nhưng Cố tiên sinh đã tắt đèn xe, cả đỉnh núi bỗng chốc bị màn đêm bao phủ, cô nghe anh nói: "Xuống xe đi em, đảm bảo em sẽ thích."
Du Yến nửa tin nửa ngờ, cô mặc áo khoác thật dày rồi mở cửa bước xuống xe, vừa mới đúng vững thì một làn gió thổi tới, khiến cho cô chịu không nổi mà run rẩy.
Cố tiên sinh cũng khoác áo xuống xe, trên tay còn cầm theo chiếc chăn lông dày, anh bảo cô đi lên phía trước một chút.
Hai người đi đến băng ghế nghỉ chân, Du Yến bị cảnh đêm trước mắt làm cho sợ ngây người.
Xung quanh là vài sườn núi nhỏ thấp bé bị cảnh đêm che giấu, khung cảnh đen kịt như mực hòa cùng bầu trời đêm hiện lên một màu sắc thống nhất, mà xa xa là thành thị đèn đuốc sáng trưng, tựa như ảo ảnh phảng phất hình thành trên nền trời đêm, như mộng như ảo.
Cố tiên sinh nói đúng, cô thật sự rất thích cảnh tượng trước mắt này.
"Đẹp quá." Du Yến cảm thán.
Cố tiên sinh lẳng lặng ngắm thành thị ở phía xa, "Chỉ có buổi tới mới nhìn thấy được cảnh này."
"Thành phố giống như đang trôi nổi trên không trung vậy, thần kỳ quá."
Du Yến cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác, cô thường xuyên phàn nàn thành phố đầy sương mù, thành phố đầy cát bụi, thành phố đầy hỗn loạn, nhưng cô không ngờ rằng thành phố còn có thể xinh đẹp như thế, tựa như thiên đường chỉ có trên trời.
Cố tiên sinh kéo cô ngồi xuống ghế gỗ, anh mở chăn lông ra, bao bọc hai người vào trong đó.
Du Yến cười tựa lên vai Cố tiên sinh, "Thật thoải mái, thật ấm áp."
Hai người lẳng lặng ngồi một hồi, mặc dù chăn lông ấm áp, nhưng gió núi thổi quá mạnh, hai người bị gió lạnh thổi một hồi, thật sự không chịu đựng nổi nữa mới chạy về trong xe bật máy sưởi.
Bầu không khí lúc này cực kỳ hợp thời, Du Yến kiếm chế không được mà leo lên người Cố tiên sinh hôn lên môi anh, "Cố tiên sinh, hôm nay là sinh nhật anh, em không có chuẩn bị món quà nào quý giá, vì thế em quyết định biến mình thành món quà tặng cho anh, anh cảm thấy thế nào hả?"
Cố tiên sinh ôm cô, anh trả lời: "Món quà này quý giá hơn tất cả, anh rất hài lòng."
Môi lưỡi hai người giao thoa, chưa đầy một lát đã thành công nhóm lửa trên người, Du Yến ngồi trên cái lều nhỏ của anh, cô lắc mông đề nghị: "Em thấy băng ghế sau không tệ đâu, hay là chúng ta chuyển ra sau ngồi một lát?"
Cố tiên sinh cười buông cô ra, hai người hành động lưu loát xuống xe rồi chui vào băng ghế sau, Cố tiên sinh vừa ngồi vào, Du Yến đã nhào tới, cơ thể xinh xắn dễ dàng đè Cố tiên sinh xuống dưới thân.
Cô còn thừa cơ đùa giỡn Cố tiên sinh, "Nơi này đồng trống hoang vu, ngươi cứ hét lên đi, hét vỡ cuống họng cũng chẳng có ai tới cứu ngươi đâu!"
Cố tiên sinh chịu không nổi mà ôm lấy cô, anh cũng học theo giọng điệu cô trả lời: "Ta sẽ không hét lên, đợi lát nữa người hét lên sẽ là ngươi."
"Oa, đồ bại hoại!" Du Yến vừa ghét bỏ vừa kéo quần áo của anh ra, sau đó còn nói thêm: "Nhưng em rất thích!"
Gió núi khiến người ta lạnh run gào thét thổi qua, thổi mạnh đến nỗi xe không ngừng rung rung!
Gió núi cũng vô cùng phiền muộn: Chuyện này đâu liên quan gì đến ta!
Lúc hai người trở về nhà họ Cố thì đêm đã khuya, lúc người hầu mở cửa cho bọn họ thì phát hiện, dưới trời rét căm căm mà mặt hai người lại đỏ đến mang tai, hơn nữa cả người còn đổ đầy mồ hôi.
"Lão gia và phu nhân đã ngủ rồi, có cần gọi họ dậy không ạ?" Lão quản gia cũng thức dậy đón tiếp hai người.
Du Yến vội vàng xua tay nói không cần quấy rầy họ.
Tắm rửa và ăn khuya xong, Du Yến thoải thoải mái mái nằm trên giường, cô kiềm lòng không được ôm Cố tiên sinh nói: "Đêm nay quả là một đêm tuyệt đẹp."
Ý của Du Yến rất đơn thuần chính là buổi ngắm cảnh đêm ngày hôm nay mà thôi.
"Đúng vậy." Cố tiên sinh lại cố ý bóp méo vấn đề, anh nghĩ, cảm giác ăn cô gái nhỏ nhiệt tình như lửa này hai lần trong xe, quả là tuyệt không nói nên lời.