Chẳng phải chỉ ghi hình một tiết mục hot thôi sao? Chẳng phải chỉ làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu nổi tiếng thôi sao? Có gì giỏi đâu, chỉ là một cô gái nhỏ mà không biết phép tắc trước mặt tiền bối, công khai giành đàn ông với các cô, dựa vào cái gì hả hả?!
Vì thế trong đám người bỗng có người sẵng giọng chất vấn, "Cô là ai? Cô nói xí phần trước là xí phần trước, chứng cứ đâu?"
Du Yến nghe người ta chất vấn, suýt chút nữa cô đã không nhịn được cười, "Chị gái này thật vui tính, chẳng lẽ muốn khiêu vũ với Cố tiên sinh cần phải xếp hàng bốc số hả? Cần chứng cứ làm gì, hỏi thẳng Cố tiên sinh chẳng phải tốt hơn sao?"
Cố tiên sinh đã phiền không chịu nổi, anh kéo tay Du Yến cất tiếng nói câu "Thật có lỗi" rồi dẫn cô thoát khỏi đám người.
Hai người đến một nơi ít người mới nhẹ nhàng thở ra.
Du Yến che miệng cười trộm rồi an ủi anh, "Cố tiên sinh, anh chịu ấm ức rồi."
Cố tiên sinh bất đắc dĩ nhìn cô, "Lần sau nếu có đến những nơi thế này, anh hi vọng có thể lấy thân phận bạn trai của em xuất hiện."
Du Yến nhíu mày, cô nghiêng đầu nhìn anh, nghịch ngợm nói: "Chuyện này có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không được."
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì Bùi Tử Hoa đã tìm tới, phe phẩy hộp trang sức trong tay, "Xem nè, xem anh mang đến cho hai người cái gì nè."
"Là bộ trang sức vừa được đấu giá! Em cực kỳ thích bộ này nha." Du Yến cười hì hì muốn nhận lấy hộp nhung đỏ, song Bùi Tử Hoa cố ý không đưa cho cô
"Cái này rõ ràng là do anh đấu giá thắng, em xác định là đưa cho em à?"
"Tuy người giơ bảng là anh nhưng Cố tiên sinh bỏ tiền mà, em đeo đẹp như thế, làm sao Cố tiên sinh để cho nó rơi vào tay người khác chứ?!" Du Yến tự tin phản bác lời anh ta.
"Em nói rất có lý, anh không phản bác được." Bùi Tử Hoa nhún nhún vai đưa hộp trang sức cho cô.
Du Yến vui mừng mở hộp ra, cô nói với Cố tiên sinh: "Anh đeo vào giúp em đi."
"Không sao à?" Cố tiên sinh không ngờ cô sẽ đeo nó trong vũ hội.
"Nhiều người như vậy, đâu ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào em chứ."
Thế là Cố tiên sinh nhanh chóng đeo vào giúp cô, sau đó anh thẳng thắn vứt lại Bùi Tử Hoa, đi khiêu vũ với vợ yêu của mình.
Một người màu đen một người màu đỏ, khi bọn họ thả hồn theo âm nhạc nhảy hết điệu này đến điệu khác, khi cùng nhịp điệu vui vẻ xoay tròn, hai loại màu sắc tương phản này nhất thời hoà lẫn vào nhau, dung hợp lẫn nhau, pha chế ra một loại màu sắc hoàn mỹ nhất.
Đối với những người xung quanh, lúc này thì ra bọn họ xứng đôi đến thế.
Nụ cười tươi rói của Du Yến vẫn luôn treo trên môi, cô đã thực hiện được lời hứa trước đó với Cảnh Hân, quang minh chính đại khiêu vũ với Cố tiên sinh, dưới ánh đèn sáng chói thản nhiên làm ra hành động thân mật nhất. Bàn tay to của Cố tiên sinh đặt sau lưng cô, cảm giác ấm áp xuyên qua vải vóc mỏng manh truyền vào da thịt cô, khiến cho lòng cô run rẩy từng cơn.
Vũ đạo của Cố tiên sinh được huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi một động tác của anh đều ưu nhã hoàn mỹ, dưới sự dẫn dắt của anh, Du Yến nhẹ nhàng xoay tròn, vũ điệu giống như tinh linh, song ẩn chứa trong đó lại cao quý đài cát như công chúa, khiến cho người ta kinh ngạc.
Vừa nhảy xong điệu đầu tiên, bọn họ nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm thu hút nhất trên sàn nhảy.
"Cố tiên sinh, đêm nay anh đẹp trai quá." Du Yến cảm thấy anh rất đẹp, ngoài miệng vẫn không kiềm chế được mà lên tiếng tán thưởng người đàn ông của mình, đối mặt với anh, từ trước đến nay cô đều nhanh mồm nhanh miệng, thích thì nói cho anh biết, cảm thấy đẹp cũng muốn nói ngay cho anh biết, đây là một loại tâm trạng vô cùng khoái trá, dù sao cô cũng kiềm lòng không đặng mà muốn chia sẻ với anh trước tiên.
"Đêm nay em cũng rất đẹp." Cố tiên sinh cũng khen ngợi cô thật lòng.
"Vì vậy chúng ta rất xứng đôi." Du Yến tổng kết.
"Ừm, vẫn luôn như vậy."
Hai người đang nói lời đường mật thì có con muỗi không cẩn thận bay ngang bọn họ, nó lập tức bị chết chìm trong ngọt ngào, mà bọn bọ vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra.
"Anh nói xem những người khác có âm thầm suy đoán quan hệ giữa chúng ta không?" Xung quanh sàn nhảy người vây xem không ít, nhất định có không ít người quen bọn họ, dù sao bọn họ đều là những người cực kỳ xuất sắc mà.
"Em để ý à?" Cố tiên sinh dịu dàng hỏi cô.
"Đương nhiên em không ngại, chỉ cần ngày mai đừng có scandal lung tung gì là được rồi."
"Có anh ở đây báo chí không dám viết lung tung."
"Em cũng tin rằng như thế!" Du Yến cong khóe môi tươi cười ngọt ngào, Cố tiên sinh say đắm suýt nữa bước trật nhịp.
Vũ điệu đầu tiên nhanh chóng kết thúc, thế nhưng hiển nhiên hai người chẳng hề có ý định tách ta, thêm hai vũ điệu tiếp theo nữa mọi người đều nhìn thấy hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau.
Người bên ngoài không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hai người kia thật sự vừa ý nhau rồi? Từ khi Cố tiên sinh bước vào hội trường cho đến giờ, anh chưa từng liếc mắt nhìn người phụ nữ nào, đối với mấy nữ minh tinh ân cần hỏi han cũng rất lạnh nhạt, không ngờ khi bắt đầu vũ hội, vậy mà anh đã liên tục nhảy với Du Yến ba bài, hơn nữa nhảy xong còn lập tức rời đi, không hề cho người khác chút xíu cơ hội nào.
Cũng có người tinh ý phát hiện trang sức mà Du Yến đang đeo, đúng là bộ trang sức đấu giá đầu tiên, bộ trang sức này vốn được người bạn thân ngồi bên cạnh Cố tiên
sinh đấu giá thành công, chẳng lẽ chỉ là chiêu che mắt, người thật sự đứng ra mua bộ trang sức này chính là Cố tiên sinh, mà mục đích của anh là tặng cho Du Yến? Có
người mơ hồ suy đoán ra chân tướng, không khỏi âm thầm giật mình.
Du Yến này, thật sự đặc biệt như thế?
Ánh mắt mọi người nhìn Du Yến, ít nhiều mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Cố tiên sinh nhảy với Du Yến ba bài xong liền tiêu sái rời đi, có điều Du Yến không may mắn như vậy, thân là người phát ngôn, cô không thể không ở lại xã giao.
Chẳng qua là sau khi cô nhảy xong ba bài với Cố tiên sinh, ánh mắt mọi người khi nhìn cô không còn giống như trước nữa, đặc biệt là mấy nhân vật trong chốn thương trường, ai cũng tìm cơ hội tiếp cận bắt chuyện với cô.
Thực tế là đang âm thầm dò la quan hệ của bọn họ.
Du Yến giả ngu ngơ ngác pha trò với mấy người đó, cô nói nhăng nói cuội một đống, đến cuối cùng đám người kia cũng chẳng thu hoạch được tin tức giá trị nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Du Yến không kịp ăn bữa sáng thì đã tìm Vu quản gia lấy tạp chí, Vu quản gia lắc đầu, Cố tiên sinh có lệnh ăn sáng xong mới được xem báo.
Thái độ này của Vu quản gia tương đương với gián tiếp thừa nhận trên báo hôm nay có tin tức về cô.
Du Yến tức giận đến mức giậm chân, thầm nghĩ ông không cho tôi xem thì tôi không có cách nào khác để xem à? Thế là cô sai người làm mang laptop tới, nhanh nhẹn khởi động máy lên.
Kết quả trang web load cả buổi mà vẫn chưa lên, Du Yến giày vò một hồi có chút mơ hồ.
Đột nhiên ánh mắt cô trở nên sắc bén hẳn bắn về phía Vu quản gia, cô nhướng mi lên, "Có phải ông giở trò mèo hay không?"
Vu quản gia ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ không biết.
Du Yến nhảy dựng lên hóa thân thành ngựa hoang gào thét, "Ông dám rút dây mạng, ông không muốn sống nữa có phải không?"
Vu quản gia tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, vờ như mình bị lãng tai.
Đúng lúc này Cố tiên sinh đi xuống lầu, nhìn thấy tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, anh khó hiểu hỏi: "Sao mới sáng sớm mà đã nóng nảy rồi?"