Một người quen được nâng trên tay, rõ ràng bị Du Yến liên lụy ngã nhiều như thế, làm sao người ta nuốt trôi cơn tức này được, chẳng phải hiện giờ chồng người ta đã ra mặt rồi đấy sao.

Xem ra trong xã hội này, không chỉ có dựa hơi gia đình mà còn dựa hơi chồng mình nữa!

Du Yến hơi buồn bực nghĩ thế, nếu muốn dựa hơi cha, dựa hơi chồng thì ai có thể thắng được cô chứ, chỉ trách bản thân cô quá tự phụ, an phận diễn xuất, không cho phép người trong nhà xuất đầu lộ diện vì mình, hiện tại xem ra, thật sự là thất sách nha!

"Xem ra mức độ được yêu thích của Lê thiên vương này thật kinh khủng nha." Cảnh Hân vẫn đang cố gắng chen lấn vào bên trong thì bị Du Yến kéo lại, chỉ thấy cô kéo tay Cảnh Hân đi ngược về phía sau, vừa đi vừa nói: "Chúng ta không cần gấp, người ta đã có lòng đến tìm chị ra oai thì nhất định sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta, nếu chúng ta cứ mong gặp sớm quá, như vậy chỉ làm chúng ta yếu thế trước mặt bọn họ mà thôi."

Nghĩ như thế, ba người bước nhanh trở về phòng nghỉ.

Thế là, người nên học lời thoại thì tiếp tục học, người bận việc thì tiếp tục bận, người nhàn nhã thì tiếp tục nhàn nhã. 

Mặc dù ba người nên làm gì thì làm nấy nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Gió hơi hơi thổi lay đầu ngọn cỏ một xíu Cảnh Hân cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, Cảnh Hân có cảm giác mình hồi hộp tim muốn nhảy ra ngoài, có điều khi quay lại nhìn Du Yến và Đỗ Phi Phi, một người tập trung học lời thoại, một người chăm chỉ làm việc, rõ ràng các chị ấy đang thật sự làm việc nghiêm túc!

Cảnh Hân không hiểu, dưới hoàn cảnh nguy cấp này mà các chị ấy còn có tâm trạng làm việc? Rốt cuộc là do tâm lý các chị ấy quá mạnh mẽ hay là do mình còn trẻ tuổi đây?!

Nhưng mà Cảnh Hân trẻ trung không ngờ rằng thật ra các cô chỉ đang ngồi làm dáng mà thôi ~

Lúc Cảnh Hân còn đang rối rắm vấn đề mình còn quá trẻ thì chợt nghe tiếng cười cười nói nói của một đám người đang đi đến khu phòng nghỉ.

Cô nàng vội ngẩng đầu lên nháy mắt ra hiệu cho hai người còn lại, chẳng hiểu tại sao lúc tròng mắt của cô muốn lao thẳng ra bên ngoài thì hai vị đại thần này vẫn bình chân như vại làm việc của mình.

Không có cách nào, Cảnh Hân cũng cam chịu nuốt lại lời sắp tuôn ra khỏi miệng.

Tiếp theo các cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: "Hoàn cảnh khu phòng nghỉ này không tệ."

Sau đó giọng Lý đạo diễn trả lời: "Đúng thế, chúng tôi còn chuẩn bị một gian phòng riêng cho Tiểu Nghiêu nghỉ ngơi nữa."

"Lý đạo có lòng rồi."

"Khách sáo khách sáo."

Tiếp theo chợt giọng nói của Nghiêu Hàm Na vang lên, "Mấy anh nha, đừng khách sáo với nhau nữa, em thấy khu phòng nghỉ này chả có gì đẹp hết, quá loạn."

Vừa mới nói xong, một đoàn người đúng lúc đứng lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào phòng nghỉ của mấy người Du Yến.

Chỉ thấy Du Yến buông kịch bản trong tay xuống, tự nhiên hào phóng mà đứng lên, cười chào hỏi: "Lý đạo, tạm dừng quay phim sao?"

Tuy Lý đạo diễn dẫn Lê Hiểu đi tham quan nhưng kỳ thật trong lòng ông có chút không kiên nhẫn đấy. Chuyện xảy ra ngày hôm qua ông là người chứng kiến tận mắt, Nghiêu Hàm Na này thật sự đã làm mọi chuyện quá lên, hôm nay Lê Hiểu lại chẳng biết tốt xấu vội đến làm chỗ dựa cho vợ mình, đều là mấy người không khiến người ta bớt lo chút nào. Hơn nữa ông mơ hồ nhận ra Du Yến cũng là người có lai lịch lớn, không thể dễ dàng đắc tội, bởi thế nên một đạo diễn bị kẹt ở giữa như ông, trái phải đều không được đắc tội, đúng là phiền chết.

"Đúng vậy, đại minh tinh vừa đến là không ai muốn làm việc cả."

"Tôi còn thầm hỏi tại sao bên ngoài ồn ào như thế, thì ra là Lê đại minh tinh đến thăm, rất vinh hạnh nha." Du Yến ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Nghiêu Hàm Na và chồng của cô ta.

Lê Hiểu cũng không khách khí đánh giá Du Yến, "Đây chính là cô gái quay có một cảnh mà NG nhiều lần kia sao?"

Quả là biết rõ mà còn hỏi, hơn nữa ngữ điệu còn nhấn mạnh ở chỗ "NG nhiều lần" nữa chứ, rõ ràng là muốn làm đến cùng, diễn viên nào chưa từng diễn NG, dù cho là siêu sao thiên vương như Lê Hiểu cũng không thể diễn một lần là thông qua, nhắc đến chuyện này hoàn toàn là muốn gán tội cho người khác đây mà.

"Chính là cô ta." Nghiêu Hàm Na khinh thường nhìn Du Yến, còn cố ý giơ tay lên, "Chồng à, anh xem, đến hôm nay tay em vẫn còn bầm tím nè."

Tím em gái cô, rõ ràng cánh tay trắng còn hơn đánh phấn, cô cho rằng mọi người ở đây đều mù hết à! 

Du Yến âm thầm khinh bỉ vô số lần nhưng vẫn nói: "Hôm qua tâm trạng tôi không được tốt lắm, đúng là đã làm phiền đến Nghiêu tiểu thư, nhưng mà lúc đó tôi đã xin lỗi cô ngay mà, bây giờ Nghiêu tiểu thư nhắc đến chuyện này không biết có dụng ý gì?"

"Cô xin thứ lỗi, xin nhận lỗi à? Tại sao tôi không nghe thấy, chẳng phải ngày hôm qua cô còn rất khoa trương sao? Hôm nay nhìn thấy báo chí đưa tin mới sửa lại thái độ, cô nói xem cô xin lỗi tôi lúc nào?" Ỷ vào nhiều người, hơn nữa còn có chồng làm chỗ dựa, Nghiêu Hàm Na bắt đầu hùng hổ dọa người.

Cũng chẳng biết là ai kiêu ngạo, Du Yến cười lạnh đáp trả: "Tôi có nói xin lỗi hay không lúc đó đạo diễn cũng có mặt, dù cho đạo diễn không có cách nào làm chứng cho tôi thì còn có máy quay làm chứng, hình như ngày hôm qua Nghiêu tiểu thư bị té nên lỗ tai không nhạy, tôi có thể xem lại máy quay một lần nữa để đối chất với cô."

Nghiêu Hàm Na nghẹn họng, càng thêm tức giận thở gấp quát lên: "Các người xem thái độ cô ta này, làm cho người khác bị thương cô ta còn nói vậy, đây là thái độ muốn xin lỗi sao?"

Lê Hiểu bên cạnh cũng trầm mặc nói với Du Yến, "Du tiểu thư, niệm tình cô là đồng nghiệp của Na Na, chỉ cần hôm nay cô xin lỗi trước mặt mọi người thì chuyện này coi như bỏ qua."

"Chuyện ngày hôm qua tôi đã xin lỗi, chân thành nhận lỗi rồi, tại sao hôm nay tôi phải xin lỗi nữa?" Du Yến ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng chút yếu thế đáp trả Lê Hiểu, khí thế không hề thua ai nửa điểm. 

Sau đó cô lại nói tiếp: "Nói đến mức độ chuyên nghiệp của diễn viên, ngược lại tôi muốn hỏi một chút, lúc diễn viên quay phim có ai chưa từng bị thương hay đau nhức mình mẩy, mùa hè phơi nắng bị cảm nắng, mùa đông lạnh bị cảm mạo, ngã xuống đất trầy da, ngay cả cưỡi ngựa té gãy chân cũng là chuyện bình thường, tại sao các người cứ bám riết chuyện này mà không buông tha? Thân thể các người quý giá còn thân thể diễn viên khác thì không quý hả? Lời xin lỗi tôi đã nói rồi dựa vào cái gì muốn tôi nói lại lần nữa, giả sử ngày nào đó tâm trạng các người không tốt, có phải sẽ kêu tôi đến xin lỗi nữa không?"

Nghiêu Hàm Na bị cô thẳng thắn mỉa mai, nhất thời cô ta tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, phong độ mất hết, dáng vẻ như sắp nhào về phía trước ăn thua đủ với cô, Du Yến lùi về sau mấy bước, khó khăn né tránh.

"Không ngờ miệng lưỡi rất bén nhọn đấy." Lê Hiểu ôm vợ mình, vẻ mặt cũng tràn đầy thịnh nộ, anh ta quay đầu nói với Lý đạo diễn: "Chỉ là một diễn viên nhỏ mà không biết hối cải, nếu đoàn phim tiếp tục làm việc với cô ta thì Nghiêu Hàm Na nhất định sẽ rời khỏi đoàn phim."

Ý tứ của Lê Hiểu rất rõ ràng, trong đoàn phim này, có Nghiêu Hàm Na thì không có Du Yến, cả hai phải chọn một, đương nhiên lúc nói mấy lời này anh ta cũng ỷ vào chuyện Nghiêu Hàm Na là diễn viên chủ chốt, đoàn phim không dám đắc tội, mà Du Yến chỉ là một diễn viên nhỏ hạng hai hạng ba, hai chọn một đúng là một vấn đề quá dễ lựa chọn.

Lời này vừa nói ra quả là uy hiếp quá rõ ràng, kết quả Lý đạo diễn không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh này, hai diễn viên xung đột, mặc kệ quá trình như thế nào dù sao cuối cùng cũng phải có một người rời đoàn, bởi vì đều vạch mặt nhau hết rồi làm sao còn có thể tiếp tục hợp tác. Nghĩ đến đây, Lý đạo diễn không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn vì bộ phim mới bắt đầu quay, thời điểm này đổi diễn viên cũng không ảnh hưởng gì mấy, nếu như đợi đến khi bộ phim quay gần xong rồi mới xảy ra chuyện, vậy thì đơn giản là muốn mạng già của ông rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play