Thanh Li liếc xéo hắn, nàng giải thích:
"Bà ta phụ trách sáu cục hai mươi tư ty đã nhiều năm, căn cơ thâm hậu. Nếu ta tùy tiện tiếp nhận thì có người bằng mặt không bằng lòng, trong ngoài bất nhất. Chẳng bằng ta cứ từ từ tính toán, nhìn biểu hiện sau này thế nào."
Trái lại Hoàng Đế không nghĩ tới tiểu cô nương có thể hiểu mọi chuyện thấu đáo như vậy, với số tuổi ấy của nàng, thật là khó có được.
Trong lòng tán thưởng nên hắn cũng vui lòng khen ngợi: "---- Diệu Diệu thông minh, tâm tư cũng nhạy bén, rất linh hoạt."
"Chàng nói quá thừa," Thanh Li chậm rãi đứng lên, bước từng bước đến bên cạnh hắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, giọng điệu hàm ẩn khiêu khích: "---- Trời đã tối rồi, vẫn không làm việc sao?"
Hoàng Đế lắp bắp kinh hãi.
Tính khí tiểu cô nương ưa làm nũng, muốn được chiều chuộng nhưng trong chuyện giường chiếu, từ trước đến nay vẫn luôn xấu hổ, vậy mà giờ phút này lại chủ động như vậy, thực sự rất khác thường nha.
Dù ngạc nhiên giật mình nhưng thịt đã đưa đến miệng rồi, có đạo lý nào mà không ăn chứ.
Kẻ tài cao thì gan cũng lớn, dù có âm mưu quỷ kế gì hắn cũng không sợ.
Cánh tay dùng sức, Hoàng Đế ôm ngang nàng, màn che cũng không thèm buông xuống mà đi nhanh về phía giường trong.
Có lẽ do đã tắm rửa trước bữa tối nên trên người tiểu thê tử của hắn có một loại hương hoa thanh lịch tao nhã, lượn lờ vấn vít, càng tôn thêm đuôi mắt phiếm hồng của nàng, vô cùng động lòng người.
"Tiểu yêu tinh," Hoàng Đế cúi đầu, nặng nề hôn lên xương quai xanh của nàng, giọng nói trầm thấp: "---- Đây là sao, tự dưng lại nhiệt tình với trẫm như vậy?"
Thanh Li nhướng mày cười cười, hàm chứa mị hoặc, quyến rũ khó tả, phong lưu trời sinh.
Trong Nội Điện có lửa than sưởi ấm, lúc lên tháp nàng đã cởi bỏ áo ngoài, lộ ra bờ vai mượt mà trắng nõn như hoa Ngọc Lan cùng với đôi cánh tay ngọc ngà.
Vươn tay ôm cổ Hoàng Đế, tiểu cô nương dường như cười một tiếng, lời nói trở thành trêu chọc: "---- Nhớ nam nhân."
Ánh mắt Hoàng Đế nóng lên, tâm cũng bắt đầu nóng lên, hắn bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát rồi trả lời: "Trẫm cũng nhớ nàng."
"Có gì hay mà nhớ chứ," Thanh Li là điển hình của việc chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn: "Người ở nơi này rồi, sao mà phải nhớ chứ?"
"Trẫm hồ đồ rồi," Hoàng Đế chầm chậm cởi bỏ dây lưng của mình, chậm rãi đáp:
"Nói thiếu một chữ ---- Trẫm cũng nhớ làm nàng."
Thanh Li khẽ hừ nhẹ một tiếng. Cái âm điệu kia vừa mềm mại vừa dịu dàng, vô cùng câu người đấy. Hoàng Đế nhanh chóng nổi lên phản ứng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ đang nhếch lên kia, đầu lưỡi đưa vào, dịu dàng ấm áp quấn lấy lưỡi nàng.
Thanh Li cũng không chiều theo hắn, nàng nghiêng mặt né tránh, chủ động hôn lên vai hắn.
Ngay lúc Hoàng Đế bất ngờ, không kịp chuẩn bị, nàng khéo léo đẩy một cái, lật mình nằm lên người Hoàng Đế, nữ trên nam dưới, từ trên cao nhìn hắn nằm dưới.
---- Quái lạ, tối nay ngự thiện phòng chuẩn bị tim gấu gan báo hay sao mà sau khi tiểu Diệu Diệu ăn xong lại dám trêu chọc người như vậy!
"Đừng cho là ta không biết," Thanh Li không để ý tới sự kinh ngac trên mặt hắn, nàng hừ lạnh một tiếng, nói bên tai hắn: "---- Chàng cố ý đúng không, cố ý dùng Tần Thị và Khác Thái Phi làm đá thử vàng."
Tâm tư Hoàng Đế bị tiểu cô nương chọc thủng nhưng trên mặt hắn cũng không đỏ vì chột dạ, hắn chỉ cười nói:
"Cũng may Diệu Diệu của chúng ta là vàng thật không sợ lửa."
"Miệng lưỡi trơn tru," Thanh Li đè bả vai hắn, dạng chân ngồi trên bụng hắn: "---- Ngụy biện!"
Từ ngày hai người thành hôn đến nay, lúc phu thê giao hoan đều là tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, cũng không phải là Hoàng Đế bảo thủ mà do da mặt Thanh Li mỏng, thời gian thành hôn chưa bao lâu nên thế nào nàng cũng không chịu để hắn làm xằng bậy.
Thế mà lần này, có thể coi như nàng tự dâng mình vào họng súng rồi.
Hoàng Đế nằm ngửa trên giường, thấy tiểu cô nương khó có một lần tỏ vẻ ngang ngược cùng với mảng lớn da thịt trắng như tuyết trước ngực bị lộ ra, hắn chăm chú nhìn chốc lát, cuối cùng chậm rãi nheo mắt lại.
Thanh Li không phát hiện ra nguy hiểm trong đó mà chỉ đắm chìm trong ảo giác ‘mình là nữ vương’ của chính nàng, duy trì cảm giác cao cao tại thượng này, nàng đắc ý vừa lòng, vỗ vỗ gương mặt Hoàng Đế:
"Về sau phải ngoan, không được hồ đồ, có biết hay không?"
Hoàng Đế như cười như không liếc nhìn nàng một cái, cũng không nhiều lời, hắn giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên trở mình đặt nàng dưới thân.
Thanh Li còn chưa kịp kinh hô một tiếng đã bị hắn ngăn miệng chặt chẽ, không thể động đậy.
Hắn cười cười, thuận tay cởi bỏ dây lưng của nàng, bàn tay tham lam tiến vào, bắt đầu dịu dàng vỗ về chơi đùa.
Sau nửa tháng làm phu thê, Thanh Li đã sớm quen với phong cách của hắn nên nàng cũng có chút kinh nghiệm đáp lại.
Trước dịu dàng triền miên, sau là mưa to gió lớn cùng với món điểm tâm ngọt tinh tế như hôn nhẹ, xoa nắn, cọ sát lại cọ sát, cũng là một loại thoải mái đấy.
Nhưng hôm nay hắn có chút khác biệt.
Dường như vừa rồi hắn bị nàng kích thích nên động tác cũng có chút thô lỗ, sức lực cũng lớn hơn một chút.
Trong nửa tháng này, người nam nhân hàng đêm cùng nàng giao hoan vô cùng dịu dàng săn sóc, cẩn thận quan tâm đến nàng, những chuyện này tiến vào lòng Thanh Li, tựa như bị che phủ bởi một lớp mặt nạ, mang theo cảm xúc nhàn nhạt không xác định được.
Đến bây giờ, người nam nhân mạnh mẽ, cường ngạnh này mới thật sự là trượng phu nàng.
Có lẽ chưa đủ hoàn mỹ nhưng Thanh Li... lại rất thích đấy.
Tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ khó khăn tiến về phía trước trong bão tố, nàng run rẩy, ngâm nga dưới thân hắn, ở dưới người hắn... Nàng biến thành một nữ nhân đến chính nàng cũng cảm thấy có chút lạ lẫm.
Ngay lúc cảm giác có chút lay động, không hề có sức lực Thanh Li lại cảm thấy hắn tách ra, giống như muốn rời khỏi.
Hình như trong lòng trống rỗng, nàng gấp gáp, trong lòng quýnh lên nên muốn vươn tay giữ lại. Còn không đợi giọng nói dịu dàng ra khỏi miệng, nàng bỗng cảm thấy pháo hoa bắn tung tóe, dường như có cảm giác khác.
Làm xong việc, Hoàng Đế lấy chén trà xanh ở một bên cho nàng súc miệng, thấy lông mày tiểu cô nương nhíu lại, dáng vẻ thẹn thùng không chịu nổi thì trong lòng yêu thương vô cùng, hắn khẽ cười nói: "Còn chê trẫm không?"
Giờ phút này Thanh Li chỉ cảm thấy miệng run lên, dường như có cảm giác khác, sau khi súc miệng mới ngượng ngùng mắng hắn một câu: "Ta chê chàng lúc nào chứ, ta cũng đã..."
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Thanh Li xấu hổ không chịu nổi, dừng lại, không nói nữa.
Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng: "Đó là trí nhớ nàng không tốt, quên mất lúc nàng chê trẫm."
Thanh Li che miệng trừng hắn: "Chàng ít vu khống người đi!"
"Trẫm vu khống nàng?" Hoàng Đế cười lạnh, gõ gõ chén trà nhỏ trong tay: "Nàng nhớ lại đi."
Thanh Li thuận theo âm thanh thanh thúy, nhìn nhìn cái chén sứ men xanh kia, nghi ngờ nghĩ nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu được.
---- Lúc gặp mặt ở Anh Quốc Công phủ, Hoàng Đế lấy chén trà hắn đã uống cho nàng, Thanh Li mới gặp hắn lần đầu, tất nhiên theo thói quen nàng sẽ không dùng rồi. Lúc ấy hắn đã mất hứng, vì vậy cuối cùng Thanh Li vẫn phải dùng...
Đợi một chút.
---- Chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy mà hắn còn nhớ lâu như vậy sao?
Vì lúc trước mình chê hắn nên lần này hắn để cho mình hầu hạ hắn một hồi?
Ở đâu ra người mang thù như vậy, lại còn có kiểu trả thù như thế hả?
Cho dù hắn là chòm sao bọ cạp thì cũng hơi quá đáng rồi!
"Tiêu Phong Diễn, chàng là tên khốn khiếp!" Sắc mặt tiểu cô nương chuyển từ đỏ thắm sang xanh mét, lại từ xanh chuyển sang đỏ, cuối cùng không kìm nén được, nàng vươn tay bóp cổ hắn: “Ta liều mạng với chàng!”