Thanh Li cực kỳ buồn phiền, nàng bổ nhào lên người Hoàng đế lắc lắc cổ hắn, vừa lắc nàng vừa thở hồng hộc mắng: "---- Tiêu Phong Diễn, chàng là người xấu tính, thật hết thuốc chữa."
"Đừng nha, tuy nói ta hư hỏng," Hoàng đế để mặc tiểu cô nương sảng sảng khoái khoái lắc một hồi cho đủ, để nàng hoàn toàn phát tiết thẹn thùng trong lòng ra ngoài, sau đó
hắn mới ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, kéo cả người nàng vào trong lòng mình, nhẹ giọng trấn an: "Có điều chắp chắp vá vá một chút thì vẫn còn dùng được mà."
Sức lực Thanh Li không sánh bằng hắn, độ dày da mặt thì càng nằm ở thế yếu, cũng may răng con mèo nhỏ sắc nhọn, nàng oán hận cắn lên đầu vai hắn một cái, lưu lại dấu vết thật sâu.
May mà vẫn chưa chảy máu.
Hoàng đế còn chưa tận hứng đâu, thấy tiểu cô nương phát giận xong, lúc này hắn mới híp mắt cười cười, cúi đầu đè nàng lại cực kỳ chặt chẽ.
Thanh Li bị hắn chặn miệng, nửa câu cũng không nói nên lời, nàng chỉ có thể oán hận cào mấy phát lên lưng hắn coi như xong.
Tất nhiên cả phòng giá xuân kiều diễm, dịu dàng lưu luyến, không cần nhiều lời.
Bởi vì lần này được tùy hứng làm theo ý thích, Hoàng đế cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cảm xúc khác hẳn mấy lần trước, hắn cúi đầu nhìn khóe mắt ửng hồng của tiểu thê tử, lòng tràn ngập yêu thương gần như muốn chui ra ngoài.
"Diễn lang," Đang là mùa đông nhưng Thanh Li lại có cảm giác lưng mình đầy mồ hôi, đệm giường dưới thân cũng ướt nhẹp, nàng uể oải yếu ớt liếc nhìn Hoàng đế,
"Không còn sớm nữa, chúng ta thu xếp rồi ngủ thôi."
Hoàng đế nhìn ra sắc mặt nàng mệt mỏi, hắn cũng không nỡ giày vò nàng thêm nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi lông mi còn vương nước mắt ông ánh, hắn nhỏ giọng dụ dỗ: "Bé ngoan, trẫm bế nàng đi tắm, tắm xong chúng ta sẽ đi ngủ."
Thanh Li ngoan ngoãn đáp lại, nàng nằm trong lòng hắn, để mặc hắn bế mình sang bể tắm.
Hai người vừa thân mật triền miên một phen, gân cốt tê mỏi hết cả, lúc cả người vừa vùi vào làn nước ấm trong bể tắm thì đều cảm nhận được lỗ chân lông giãn ra, cả thể xác và tinh thần đều thư thái, ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Xương sống thắt lưng và chân Thanh Li mềm nhũn, nàng lười biếng tựa vào lòng Hoàng đế, mặc kệ hắn tắm rửa xoa bóp cho mình, vừa nghĩ đến đức hạnh của hắn là nàng đã tức giận, một lát thì chê lực tay hắn quá nhẹ, một lát lại than lực tay hắn quá mạnh, sai khiến Hoàng đế tới lui, lúc này nàng mới có cảm giác của nông nô vùng lên.
Hoàng đế nhìn tiểu cô nương thoải mái đến nỗi đuôi muốn phe phẩy, đâu còn dáng vẻ chết đi sống lại khi hắn giày vò lăn qua lăn lại, ánh mắt hoàng đế sâu thẳm nhưng lại chưa từng mở miệng nói gì cả, hắn chỉ tập trung hết sức hầu hạ, cẩn thận vô cùng.
Đến khi đụng đến đóa hoa nào đó, động tác hắn nhẹ hơn rất nhiều, mang theo chút dịu dàng.
Mấy ngày nay Thanh Li đều chiều theo hắn, mỗi ngày điểm giới hạn thay đổi liên tục, tiết tháo từ có thành không, từ không đến hưởng thụ, khi phát hiện ngón tay hắn lẻn vào chỗ nào đó, nàng cũng chỉ mệt mỏi nhìn thoáng qua, rồi sau đó để mặc hắn.
Lúc vừa mới bắt đầu, Hoàng đế thật sự chẳng hề có một ý nghĩ xấu, nhưng mà không hiểu tại sao, xoa xoa mấy cái thì ý vị bỗng thay đổi, trở nên táo bạo hơn.
Tiểu thê tử được yêu thương chiều chuộng nên sinh ra tính nhỏ mọn, hắn cũng không dám dùng sức mạnh, đôi môi chậm rì rì kề sát vào mặt nàng, dịu dàng hôn lên vành tai, hôn lên cổ nàng, còn nói vài lời ngon ngọt, bình tĩnh trêu chọc nhân tâm.
Tuy Thanh Li chưa trải đời bao nhiêu nhưng nàng vẫn nhìn ra tâm tư hiểm ác của hoàng đế, nghe trượng phu dùng giọng nói trầm ấm tỉ tê bên tai mình, toàn những lời
tình ý, khiến cho nàng xiêu lòng hơn ba phần, cộng thêm năm tháng lắng đọng mà gương mặt hắn trở nên anh tuấn bất phàm, trong lòng nàng càng yêu thích không chịu nổi.
Tuổi của tiểu cô nương còn nhỏ, đúng tuổi nếm thử hoan lạc, tuy nói mỗi lần Hoàng đế đều nhiệt tình thái quá khiến nàng chịu không nổi, song lại không thể phủ nhận, mùi vị đó tuyệt vời không thể tả.
---- Nàng yêu thích cảm giác hắn ở trong cơ thể mình.
Thường xuyên làm nhiều hơn, Thanh Li cảm thấy cả người vui sướng, nàng liếm liếm môi, hai tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của Hoàng đế, tiếp theo còn cả gan cọ cọ đôi tiểu bạch thỏ tuyết trắng lên người hắn.
Đáy lòng Hoàng đế cực kỳ viên mãn, càng yêu thương nhiều hơn nữa ---- Nếu không phải trong lòng tiểu thê tử có hắn, thì lời tâm tình có nói ba ngày ba đêm cũng vô dụng.
Hôn nhẹ lên mi mắt ửng đỏ của nàng, hắn thuận theo lòng mình, bên trong ao nước ấm lại một hồi chìm đắm trong nhẹ nhàng vui vẻ.
Đây là lần đầu hai người hành sự bên ngoài giường ngủ, Thanh Li cũng chẳng cảm thấy không được tự nhiên chỗ nào, chỉ có nhu tình mật ngọt bồi dưỡng theo thời gian, dưới ánh trăng sáng trong, miên man khó tả.
Đêm hôm đó, Hoàng đế thỏa mãn hơn thường ngày gấp ba lần, hắn có cảm giác như được uống một ly rượu mạnh vào mùa đông lạnh lẽo, tê cay nhưng khoan khoái dễ chịu, dỗ dành tiểu cô nương trong lòng thật tốt xong, hắn nhanh chóng bế nàng về tẩm điện nghỉ ngơi.
Chẳng qua là, đợi đến ngày thứ hai hắn đã hối hận rồi.
Nguyên nhân là do người ẩm ướt, sau đó còn giằng co trong bể tắm một hồi, sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Li bỗng bắt đầu phát sốt.
Sau khi thành thân, hai người đều chung chăn chung gối, cùng ôm nhau ngủ, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc tờ mờ sáng, Hoàng đế ôm tiểu thê tử của mình vào lòng theo bản năng, thế nhưng hắn cảm thấy trên người nàng hơi nóng, vốn đang mơ mơ màng màng, chỉ một thoáng hắn đã tỉnh táo hẳn.
Bên gian ngoài, ngọn đèn dầu chiếu sáng trắng đêm, thế nhưng ngược lại bên trong chỉ thấy lờ mờ, Hoàng đế nương theo ánh sáng quan sát nàng, hắn phát hiện sắc mặt nàng ửng hồng, môi nhợt nhạt, sau đó lại đi sờ trán nàng, có hơi nóng.
Nhớ đến đêm qua hai người giày vò một phen, nhất thời trong lòng Hoàng đế hối hận cuồn cuộn, đè chặt góc chăn lại cho tiểu thê tử, Hoàng đế vội vàng gọi người vào, một mặt phân phó thái giám đi gọi thái y, một mặt sai người chuẩn bị khăn nóng đắp lên trán nàng.
Dù sao cũng là thái giám trong cung của Hoàng đế, thái y đến cực nhanh, Hoàng đế tự mình lau mặt cho nàng, đáy mắt không hề che giấu sự lo lắng, thấy thái y tới, hắn cũng chẳng kiên nhẫn nghe mấy lời thỉnh an sáo rỗng kia mà gấp gáp bảo ông tiến lên bắt mạch.
Thái y đến họ Lý, đã là người một bó tuổi rồi, mới sáng sớm đã bị hai thái giám lôi kéo, lấy tốc độ sét đánh chạy tới Tuyên Thất Điện, thấy thái giám cung nhân nín thở hầu hạ xung quanh, trong lòng Lý thái y càng thêm kinh hãi --- Không phải là bệ hạ hay hoàng hậu xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Thảm rồi, gặp loại chuyện này, chỉ cần một sơ xuất nhỏ đều sẽ gặp nạn.
Sau khi tiến vào bên trong nhìn thấy tình trạng của hoàng hậu, Lý thái y âm thầm thở ra một hơi, chỉ cần nhìn bệnh trạng, đúng là không có chuyện lớn lao gì, có được nhận thức này, trong lòng ông thả lỏng không ít.
Cổ tay Thanh Li được phủ khăn tay, sau khi bắt mạch xong, Lý thái y cung kính bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, nương nương không đáng lo, chẳng qua là nhiễm chút gió, cơ thể bị lạnh, chỉ cần uống mấy ngày thuốc, điều dưỡng thật tốt thì sẽ nhanh chóng bình phục."
Hoàng đế đang ngồi bên giường, trong tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương, thấy nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt mơ hồ bất an, thấy môi nàng hơi khô hắn đau lòng cực kỳ khủng khiếp, cho dù biết không đáng lo song trong lòng vẫn khổ sở.
Hắn chẳng thèm để ý Lý thái y, chẳng qua chỉ kéo bàn tay nhỏ của nàng áp lên má mình rồi nhẹ giọng dặn dò: "Kê đơn thuốc đi, lập tức sắc rồi mang tới đây."
Dù chỉ nhìn sắc mặt mọi người cũng biết hiện giờ Hoàng đế đang rất lo lắng, đám thái giám cung nhân đều cúi đầu không dám lên tiếng, miễn làm cho bệ hạ càng bực bội thêm, khiến bản thân mình gặp nạn.
Cũng chỉ có Trần Khánh tiến lên nhỏ giọng báo: "Bệ hạ, hôm nay mấy vị đại thần bên bộ hộ vốn có việc vào cung tấu trình, bây giờ ngọc thể nương nương bất an, mấy vị đại nhân bên kia..."
Đại Tần ba ngày thượng triều nhỏ, mười ngày thượng triều lớn, dù là như thế những ngày không thượng triều Hoàng đế cũng không rảnh rỗi, giải quyết chính sự nội bộ
triều đình và tình hình ở địa phương thôi đã chiếm phần lớn thời gian.
"Nói bọn họ mấy ngày nữa hãy đến," Mấy chuyện kia vốn chẳng phải chuyện quan trọng gì, Hoàng đế ngắm nhìn gương mặt vì phát sốt mà đỏ bừng của tiểu cô nương, hắn đau lòng nắm chặt tay nàng, "Trẫm muốn ở cạnh hoàng hậu."
Trần Khánh sớm biết sẽ như thế, nghe thế ông cũng không thấy lạ mà gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nhanh chóng ra ngoài truyền chỉ.
"Đợi một chút," Hoàng đế gọi Trần Khánh lại, dặn dò thêm một câu: "Bất luận là ở trong cung hay ngoài cung cũng không được để chuyện hoàng hậu bị bệnh truyền ra ngoài, bên phía Lý thái y ông đi nhắc một tiếng đi."
Theo phép tắc, Hoàng hậu chỉ có thể truyền nữ quyến trong nhà mình tiến cung trong những trường hợp nhất định, có lẽ vì để tránh hiềm nghi, rất hiếm hoàng hậu nào rêu rao liên tiếp triệu người nhà tiến cung.
Phần lớn là một tháng triệu kiến một lần, thân thiết một chút thì có thể giữ lại dùng bữa, xa một chút thì chỉ có thể trò chuyện rồi để cho người xuất cung.
Người Thanh Li gả chính là Hoàng đế, đương nhiên sẽ không có lại mặt ba ngày gì đó, nàng cũng chẳng phải tiểu hài tử, nàng sẽ không đến mức bốc đồng bảo Hoàng đế lén lút dẫn mình ra khỏi cung, thân phận hai người bày rành rành ra đó, nàng không muốn làm trượng phu khó xử.
Bởi vì nguyên nhân này Thanh Li không có ý định gọi Đổng thị vào cung sớm, nàng muốn chờ đến thời hạn một tháng rồi nói sau, tốt xấu gì thời gian cũng gần kề rồi.
Hoàng đế vốn không để mấy chuyện này trong lòng, có điều tiểu cô nương hiểu chuyện như thế, bản thân nàng đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, đương nhiên Hoàng đế sẽ không thay đổi, nếu tin tức truyền ra ngoài, Ngụy Quốc Công lại không thể tới thăm, sẽ không thiếu được nóng vội, cần gì phải thế chứ.