Tiểu cô nương bị lão sói xám hù dọa một hồi, cũng không dám đợi đến lúc hắn thúc giục đã thành thành thật thật bán bản thân ra ngoài.
Ừ, tuy nói là đến tối mới hoàn thành giao dịch nhưng cũng đã vô cùng có thành ý bán đi rồi.
Nhìn vẻ mặt hàm chứa thâm ý của Hoàng Đế, trái tim nhỏ bẻ của Thanh Li nơm nớp lo sợ, nàng chỉ cảm thấy mình lạc vào nơi không chân thực, ảo diệu vô cùng.
Vào ban ngày vẫn còn đỡ, chờ đến tối, ánh nến chiếu sáng rực cả phòng, lúc hai người dùng bữa với nhau, ánh mắt sáng rực mang tính xâm lược không đè nén được của Hoàng Đế chiếu đến, cuối cùng khiến người ta choáng váng.
Đêm nay... Chỉ sợ là nàng phải khổ sở rồi.
Trong lòng Thanh Li lo lắng, nàng mượn việc ăn cơm mà cẩn thận từng li từng tí dò xét hắn thì thấy ánh mắt sắc bén của hắn bắn qua, nháy mắt có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư, nàng vờ như vô ý quay đầu đi.
"Thân thể Diệu Diệu còn yếu nhỉ," Hoàng Đế mỉm cười, hắn múc cho nàng bát canh gà rừng hầm củ từ, ân cần tha thiết nói: "Nàng ăn nhiều chút, phải dưỡng thân mình thật tốt mới được."
Lông mày Thanh Li nhảy dựng, nàng tự động phiên dịch ra ý tứ trong lời nói của hắn --- Bé thỏ con phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cho mập một chút, đến lúc ta ăn mới thoải mái.
Ho nhẹ một tiếng, nàng cũng không dám nhìn chén canh trước mặt kia mà chỉ cúi đầu gẩy cơm trong bát, không nói một lời.
Hoàng Đế ăn nhanh hơn, hắn nhận lấy khăn do thái giám đưa lên lau miệng, lại lấy trà xanh súc miệng. Lúc này hắn mới liếc mắt nhìn tiểu cô nương vẫn không động đến bát canh gà trước mặt, ân cần dụ dỗ:
"Nàng cũng không phải tiểu hài tử sao lại vẫn kén ăn như vậy chứ? Chẳng lẽ còn muốn ta đút cho ăn sao? ---- Không hiểu chuyện."
Thời điểm được gả vào cung, Thanh Li cũng dẫn theo mấy nha hoàn làm của hồi môn, đều là người nàng tin được, cũng không có suy nghĩ xấu gì.
Trước khi nhập cung, các nàng chưa từng gặp Hoàng Đế, sau lưng không thiếu được chuyện các nàng vì chủ tử lo lắng không thôi. Sau khi vào cung thấy Hoàng Đế vô cùng sủng ái tiểu thư nhà mình thì các nàng mới yên lòng.
Giờ phút này nghe thấy Hoàng Đế nói như vậy, lại nhìn Hoàng Hậu chỉ cúi đầu làm như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn bát canh gà kia, các nàng có chút nóng vội, mặc dù ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong mắt các nàng lại lộ ra vài phần tâm tư.
Nương nương chớ tùy hứng đấy, Bệ Hạ cũng là yêu thương người nên mới chăm sóc cẩn thận như thế.
Dù cho là vậy nhưng người cũng không phải tiểu hài tử, làm sao lại vẫn kén ăn như vậy chứ.
Thanh Li bị ánh mắt bốn phía đâm thủng làm cho lòng nàng rỉ máu, cho nên nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Đế, oán hận uống canh gà.
Bát cũng không lớn, hiếm khi thấy nàng tỏ vẻ khí phách uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong nàng lại trừng Hoàng Đế.
Tiểu cô nương trời sinh xinh đẹp, cho dù giương mắt trừng người cũng đẹp. Trong lòng Hoàng Đế một mảnh mềm mại, dịu dàng thắm thiết vô cùng.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều đã đưa tay vuốt mũi nàng một cái: "---- Bướng bỉnh."
Thanh Li nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nàng đang suy nghĩ nên nói chút gì phản bác lại thì đã thấy mấy người Lục nữ quan tiến vào, sắc mặt hơi gấp, giống như có chuyện quan trọng.
Không nghĩ tới Hoàng Đế đang ở đây, trên mặt mấy người kia hiện lên một tia do dự. Các bà không tiến lại gần mà cúi người thi lễ, lùi sang một bên.
Thanh Li thấy thế, trong lòng nàng cũng hiểu sơ sơ ---- Mình dặn dò các bà đi kiểm tra sổ sách, lúc này các bà ấy tới đây, chắc hẳn đã có vài phần manh mối, chẳng qua còn kiêng dè Hoàng Đế nên khó nói ra mà thôi.
"Không sao," Bữa tối đã dùng tương đối nên nàng cũng không định ăn nữa, nàng lau miệng rồi nói: "Tần cung cũng không phải của mình ta, Bệ Hạ cũng có phần đấy, nghe một chút cũng không sao."
Hôm nay chư vị Thái Phi và đám nữ quan tới đây, Hoàng Đế cũng biết rõ, Diệu Diệu muốn kiểm tra thì hắn càng phải biết được. Dù là như vậy nhưng khi thấy nàng không e dè, tránh né mình thì trong lòng hắn có chút ngọt, hắn nói:
"---- Nương nương các ngươi nói chính là tâm ý của trẫm."
Trong mấy vị nữ quan thì có hai vị là nữ quan lúc trước đến phủ Ngụy Quốc Công dạy quy củ cho Thanh Li, hai người khác là hồi môn của Đổng thị, thật sự nói về thân phận, đương nhiên là do Lục nữ quan đứng đầu rồi. Bà đã từng thấy Đế Hậu thân mật hơn nữa nên đối với lời ấy của Hoàng Đế, bà cũng không quá kinh hãi.
Tiến lên một bước, nhún người hành lễ xong, Lục nữ quan trầm giọng nói: "Nô tỳ tiếp nhận chỉ dụ của nương nương, thanh tra các khoản thu chi những năm gần đây thì phát hiện trong đó có chỗ không hợp lý, nô tỳ khó có thể quyết định nên muốn mời nương nương chủ trì."
Hoàng Cung tráng lệ, ăn, mặc, ở, đi lại, chỗ nào không phải là hạng nhất, chỗ béo bở như vậy, Thanh Li cũng không trông chờ Tần thị thanh liêm trong sạch gì. Nước trong quá ắt không có cá, đạo lý đơn giản như vậy, sao nàng lại không hiểu chứ?
Bởi vậy, vừa mới bắt đầu nàng đã nói với họ --- Nếu phần thâm hụt nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận thì các bà cũng không cần nói gì cả.
Tần thị cũng coi như là đức cao vọng trọng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Thanh Li cũng không muốn phiền phức.
Nhưng đến lúc này mấy người Lục nữ quan đã tới thì chắc hẳn không phải là chuyện nhỏ.
Giọng hơi trầm xuống, Thanh Li nói: "Chỗ nào có vấn đề?"
"Việc mua sắm trong nội cung đều theo phân lệ, tu sửa cung điện cũng có hạn ngạch, chúng nô tỳ kiểm kê sơ lược thì phát hiện hương liệu, đồ sứ cùng với dụng cụ nông cụ có sai sót, tính gộp lại bao năm qua cũng không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa..."
Lục nữ quan hạ thấp giọng nói, dường như sợ hãi: "Phân lệ của Khác Thái Phi vượt quá phân vị, so sánh với Thẩm Trương hai vị Thái Phi là gấp đôi, từ những năm trước đã theo lệ ấy, còn lá trà tơ lụa châu ngọc tiêu xài cũng vượt xa phân lệ."
Đây là chuyện hậu cung, có Hoàng Hậu thì Hoàng Đế tuyệt đối không vượt quá chức vụ, Thanh Li cũng không nhìn hắn mà chỉ thản nhiên nói: "Số lượng cụ thể đã tra rõ ràng chưa?"
"Vẫn chưa ạ," Lục nữ quan đáp: "Sổ sách trong nội cung tích lại đã nhiều năm, khó có thể kiểm tra hết trong chốc lát được. Nô tỳ phát hiện chỗ thiếu hụt quá lớn nên mới không thể không bẩm báo lại ạ."
"Không vội," Thanh Li mỉm cười nói: "Đợi kiểm tra xong hết thì lại bẩm báo với Bổn cung sau."
Nếu tiểu Hoàng Hậu giận, muốn trừng phạt đám người Tần thị thì Lục nữ quan còn cảm thấy bình thường nhưng lúc này nghe nàng nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì như vậy lại khiến trong lòng bà cảm thấy lành lạnh sợ hãi và cũng âm thầm đồng tình Tần thị.
Cung kính đáp một tiếng, Lục nữ quan tiếp tục nói: "Theo như quy định, nương nương đã tiếp nhận sáu cục hai mươi tư ty, lúc này người đã chưởng quản cung vụ, người có muốn thay đổi chức vụ của chư vị thượng cung nữ quan hay không ạ?"
"Không gấp, chờ các ngươi tìm hiểu rõ ràng tình hình trong cung rồi mới nói," Mâm trái cây bằng ngọc bên cạnh đựng đầy quýt lê, Thanh Li tiện tay cầm lấy một quả quýt đỏ, từ từ lột vỏ. Ánh mắt nàng đảo một vòng trên mặt đám nữ quan rồi mới chậm rãi nói:
"Trong lúc rảnh rỗi thì các ngươi nên đi lại nghe ngóng một chút, học một chút chuyện --- Nếu không có năng lực thì làm sao giúp bản cung phân ưu. Các ngươi nói có phải hay không?"
Giọng điệu nhẹ nhàng này của Hoàng Hậu lại khiến mọi người nghe ra được mưa rền gió dữ trong đó. Cả đám cẩn thận từng li từng tí trao đổi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.
Bữa tối đã chấm dứt, đám thái giám cung kính thu dọn chén nhỏ trên bàn xuống. Trong lòng họ biết Đế Hậu không thích có người đứng hầu bên cạnh nên tự giác lui ra.
Hoàng Đế nghe tiểu thê tử của mình dặn dò xong xuôi, trên mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng dưới đáy lòng lại kinh ngạc vô cùng.
Cuối cùng tiểu cô nương vẫn có một mặt mà mình không phát hiện ra, hơn nữa, mỗi một mặt đều... Vô cùng hợp với ý hắn.
Đám người vướng víu kia đã rời đi hắn mới nói với Thanh Li:
"Sao nàng không làm theo ý của Lục nữ quan, sắp xếp sáu cục hai mươi tư ty lần nữa, bố trí người của mình vào?"
"Đâu phải việc gấp gáp không làm ngay không được chứ," Thanh Li cũng không nhìn hắn mà chỉ nói: "Ta là Hoàng Hậu, muốn lúc nào quản lý thì lúc ấy quản lý, muốn đổi ai thì đổi người đó, Tần thị vốn không có tư cách nhúng tay vào quyết định của ta, như vậy thì gấp cái gì chứ!"
"Hả?" Hoàng Đế sáp lại gần nàng một chút: “---- Xin lắng tai nghe.”