Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 119: Châu chấu


1 năm

trướctiếp

"Tam nương tử," Lúc đang ngồi trên tảng đá bên dòng suối thì chợt nghe thấy thị nữ gọi mình: "Sao người lại
dậy sớm vậy?"

Nàng ta lười biếng nhìn cá bơi trong suối, nói: "Sẻ núi bên ngoài kêu quá ồn khiến ta không ngủ được nên dậy
luôn cho xong..."

Thị nữ thấy tâm trạng của nàng ta bình thản thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ấm giọng nói: "Đằng sau có một vườn thược dược rất lớn, người có muốn đi xem hay không?"

"Không cần, ngắm hoa nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ còn chưa nhìn đủ hay sao?" Nàng ta lắc đầu, mỉm cười nói: "Ta nghĩ, còn không bằng ở lại chỗ này nhìn cá bơi trong suốt, lại dễ chịu, thanh thản."

Liếc nhìn thị nữ, nàng ta nói: "Ngươi lui ra đi."

Dù sao nàng ta cũng là chủ tử, nếu đã nói như vậy, thị nữ kia cũng không nói gì nữa mà nhẹ nhàng lên tiếng, vâng
lời ra ngoài.

"Sống tiếp như vậy, kỳ thực cũng khá tốt," Lúc chỉ còn một mình, nàng ta cười cười tự nhủ.

Đang là tháng tư, hoa dại như những ngôi sao nở bung đầy đất, rực rỡ vô cùng, nàng ta đứng dậy từ trên tảng đá, trực tiếp đi sang phía đường nhỏ bên cạnh.

Tiện tay hái mấy đóa hoa bên đường, nàng ta ngắt ngắt vứt vứt, trái lại cũng rất thú vị.

Đến tận khi nghe thấy có người kêu một tiếng Phật hiệu, giọng nói trong trẻo sạch sẽ, dường như chứa đựng sự
nhân từ của tự nhiên.

"Thí chủ, vạn vật đều có linh tính, kính xin tạo thiện ý."

Nàng ta quay người lại liền thấy phía sau mình là một hòa thượng tuấn tú trẻ tuổi, có lẽ y từ bên giác tri không xa đi ngang qua liền nhìn thấy mình.

Nàng ta cười cười, nhướng mày nói: ''Hòa thượng, ta cùng lắm mới chỉ hái mấy bông hoa, chẳng lẽ cũng là lỗi
sao?"

"Vạn vật có linh tính, theo cách nói của ngươi thì chẳng phải hòa thượng ăn hoa màu ngũ cốc cũng là sát sinh hay sao?"

"Cũng không phải thế," Y ngơ ngác một chút nói: "Người ăn ngũ cốc hoa màu là vì muốn sống nhưng trong trường hợp này, nó đã vô dụng với thí chủ thì cần gì thí chủ phải phá hủy nó chứ?"

Nàng ta vươn tay, cắm đóa hoa kia vào búi tóc rồi hỏi y: "Nhìn được chứ?"

Tướng mạo của nàng ta khá đẹp, sau khi cài thêm hoa lại thêm vài phần màu sắc, hòa thượng kia nhìn thấy lại hơi ngẩn ra, một lúc sau mới nói: "Đẹp lắm."

Nàng ta thản nhiên nói: "Vậy không phải là xong sao." Dứt lời liền quay gót rời đi.

Hòa thượng ngốc tại chỗ trong chốc lát, vẻ mặt vẫn bình thản như trước chỉ có điều bên tai có chút hồng, hơi bối
rối niệm a di đà phật. Khi y chuẩn bị trở về thì lại nghe thấy nàng ta gọi y khi đã ở rất xa.

"Này, hòa thượng," Y nghe thấy nàng ta hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Văn Đàm," Y ngừng một chút mới nhỏ giọng nói: "Pháp danh của tiểu tăng là Văn Đàm."

Thời gian trôi mau, lại qua một năm.

Đúng là thời điểm tốt nhất, hôm nay Hoàng Đế không có chuyện gì bèn dẫn Thanh Li và hai nhi tử, cùng nhau đến hành cung ngoài thành Kim Lăng, du xuân thôi.

Nguyên Cảnh bốn tuổi, Nguyên Lãng ba tuổi, đúng là quãng thời gian nghịch ngợm nhất. Hai huynh đệ này luôn đi cùng nhau, lại giảo hoạt, chỉ cần không để ý một chút là đã không biết hai đứa chạy đi chỗ nào rồi.

Dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, lại ở trong cung quanh năm, chỉ thấy nhiều thiên gia phú quý chứ ít biết đến khói lửa dân gian, bỗng nhiên được thay đổi một hoàn cảnh mới, đương nhiên chúng vui vẻ vô cùng, vẫn luôn chạy chơi trong rừng.

Ban đầu Thanh Li còn đi phía sau hai đứa, sợ hai hài tử bị va chạm chỗ nào, nhưng sau nàng không chịu nổi hai đứa ầm ĩ, thể lực nàng cũng có hạn nên không qua bao lâu mà trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hoàng Đế nhìn mà đau lòng, hắn đi qua kéo nàng: "Bọn chúng cũng không phải mới sinh, nàng không cần phải theo sát như thế." Nói xong, hắn căn dặn đám nhũ mẫu thái giám cẩn thận trông chừng rồi dẫn nàng đến nội điện, uống trà, ngắm cảnh qua cửa sổ.

"Thời tiết hôm nay thật tốt," Thanh Li hơi mệt mỏi, nàng lười biếng dựa trên gối mềm, uống một hớp trà nói: "Ra
ngoài chạy một vòng liền cảm thấy cả người đều thoải mái."

Mặt trời ngày xuân ấm áp chan hòa, lại không khiến cho người ta cảm thấy quá nóng, hoa và cây cảnh trong hành cung được chăm sóc rất tốt, muôn hoa khoe thắm cây cối xanh um tươi tốt, thời tiết tốt như vậy, chim sẻ cũng bay ra, thỉnh thoảng kêu vài tiếng, thật thú vị.

"Nếu nàng thích thì chúng ta ở chỗ này chơi mấy hôm," Hoàng Đế ôm nàng, lại cười nói: "Dù sao hai tiểu tử kia cũng thích."

"Vẫn là thôi đi," Cái suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thanh Li liền bị nàng phủ quyết: "Nếu vì vậy mà làm
chậm trễ chính sự, chẳng phải ta đã gây tội sao."

"Không sao," Hoàng Đế vỗ vỗ cái tay nhỏ bé của nàng: "Cũng không phải xa tận chân trời, mỗi ngày cho người
đưa tấu chương tới là được."

Thanh Li bị lời nói của hắn làm xiêu lòng, đang định đồng ý thì thấy Trần Khánh vội vàng tiến đến, sắc mặt ông ấy có chút khó nói.

Hoàng Đế ngồi thẳng dậy, lông mày nhăn lại, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Khánh cũng không lên tiếng mà chỉ lấy phong thư từ trong tay áo ra đưa cho Hoàng Đế rồi lập tức lui sang một bên, không nói một lời.

"Mà thôi mà thôi," Sắc mặt Hoàng Đế hơi đổi rồi lại trở lại bình thường, một lát sau hắn lại nở nụ cười, nói với
Trần Khánh đang đợi bên cạnh: "Trẫm làm người tốt một lần, thành toàn cho bọn họ đi."

Đưa lá thư này cho Trần Khánh, hắn căn dặn: "Ngươi toàn quyền bố trí đi."

Trần Khánh đáp một tiếng, thi lễ lui xuống.

Thanh Li có chút không hiểu nhìn Hoàng Đế, không biết trên lá thư kia cuối cùng viết cái gì.

Hoàng Đế cũng không gạt nàng, hắn ôm cái eo thon của tiểu cô nương, sáp lại nói: "Vừa mới nhận được tin tức, Nguyên Thành có thai rồi."

"Hả?" Thanh Li kinh ngạc thốt ra, lại kịp phản ứng.

Phu quân của nàng ta cũng đã không còn trên đời, làm sao lại có thai được chứ?

"Là một tăng nhân của Giác Tri Tự," Hoàng Đế nói khẽ: "Hai người quen biết bên ngoài, nảy sinh tình ý."

"Nhưng mà," Thanh Li chần chờ hỏi: "Không phải nàng ta không thể sinh hay sao?"

"Ai nói với nàng là nàng ta không thể sinh hả," Hoàng Đế nghe thấy vậy thì cười: "Hai phu thê mà không sinh
được hài tử, sao chỉ có thể đổ thừa lên người thê tử chứ?"

Lời này của hắn mang hàm ý khác, như thể đang ám chỉ điều gì đó. Thanh Li dừng một chút nói: "Nhưng không
phải lúc trước thiếp thất kia của phò mã có thai..."

"Ả kia xuất hiện kỳ lạ, trẫm vẫn cảm thấy hoài nghi nhưng không muốn quản nhiều," Giọng điệu của Hoàng
Đế có chút lạnh: "Về sau xảy ra chuyện Quý gia trẫm mới cho người đi điều tra rõ ràng."

"Nàng đoán xem," Hắn nói với Thanh Li: "Thu thị kia, là người mà Triệu Hoa Anh đưa qua."

Thì ra là thế, Thanh Li hiểu được.

Tuy rằng Quý gia rớt đài nhưng dù sao cũng đã mấy đời vinh quang, Triệu Hoa Anh kiêng kị Quý Phỉ Phỉ nên đương nhiên ả ta sẽ nghĩ biện pháp để loại trừ người ủng hộ lớn nhất của Quý Phỉ Phỉ là Quý gia này.

Có thể cho ả ta mượn đao giết người thì cũng chỉ có Nguyên Thành Trưởng Công Chúa mà thôi.

Chỉ có thể thương người Quý gia, lòng tràn đầy vui mừng chờ ôm tôn tử, lại không biết rằng cái thai kia lại không phải huyết mạch của Quý gia, cuối cùng thì, tôn tử không có được mà đến tính mạng cũng bồi vào.

Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể trách ai được.

Thanh Li tựa trong ngực Hoàng Đế, nàng lười biếng chợp mắt trong chốc lát chợt nghĩ tới một việc vô cùng quan trọng.

"Cái chết của hai Trắc Phi kia của Thất Vương, chàng có động tay động chân không thế?"

Hoàng Đế chỉ cười một tiếng mà không chịu nói lộ ra: "Diệu Diệu nghĩ thế nào?"

"Mà thôi," Nàng bĩu môi: "Dù sao cũng không liên quan gì đến ta."

Hoàng Đế cúi đầu hôn lên khuôn mặt nàng, hắn thấp giọng: "Diệu Diệu không cần phải để ý đến những chuyện kia, nàng chỉ cần quan tâm đến trẫm và hài tử là được."

Cửa sổ mở một nửa đón ánh nắng và những làn gió mơn man của tháng tư cùng với mùi thơm của những bông hoa hồng diễm lệ đua nhau khoe sắc ngoài cửa như đang hiện ra trước mắt nàng.

Thanh Li hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy như mình đang say trong đó vậy, nàng vươn tay ôm lấy hông trượng phu mình, lẳng lặng tựa đầu trong ngực hắn, không nói lời nào.

Hắn ở bên cạnh nàng, hài tử cũng ở bên, đối với nàng mà nói, như vậy là đủ rồi, cần gì phải đi quản những chuyện không đâu này chứ.

Ngoài cửa sổ, những bông hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc, vừa diễm lệ lại vừa mị hoặc, mang theo hơi thở đặc thù của mùa xuân. Hoàng Đế vươn tay hái một bông hoa, hắn nhẹ nhàng cài lên búi tóc của tiểu cô nương, khẽ cười.

Người đẹp hoa tươi cùng tôn lên nhau, thật sự là vô cùng xinh đẹp. Mi mắt nàng run rẩy, ánh mắt nhu hòa, như lời mời gọi không tiếng động. Hắn như thể bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, trong ánh mắt có thêm vài phần lưu luyến.

Da mặt Thanh Li mỏng, nàng không giống Hoàng Đế không thèm để ý đến xung quanh. Tuy rằng đám cung nhân bên ngoài tránh rất xa nhưng nàng vẫn vươn tay khép cửa sổ lại.

Chỉ có điều nàng còn chưa chạm đến song cửa đã bị Hoàng Đế bỗng níu một cái, ngồi phịch ở trong lòng hắn.

"Sợ cái gì," Hoàng Đế liên tục hôn lên hai má nàng, hắn thở phì phò, chậm rãi nói: "Thời tiết tốt như vậy, nếu đóng hết cửa vào thì chẳng phải đã lãng phí rồi sao?"

Thanh Li đã hiểu rõ đức hạnh của hắn nên nàng cũng không miễn cưỡng nữa, nàng chỉ khẽ đẩy hắn một cái, hơi thở gấp, hai gò má ửng hồng: "--- Chàng nhanh nhanh một chút, đừng để người khác nhìn thấy."

Hoàng Đế khẽ cười, hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm làm việc.

Hai người ôm nhau thân mật, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim sẻ í ới, triền miên dây dưa, còn chưa kết thúc
đã nghe thấy tiếng của nguyên Lãng: "Phụ hoàng! Mẫu hậu!"

"Chàng nhanh dừng lại!" Thanh Li bị tiếng gọi của nhi tử khiến cho toàn thân run rẩy, nàng vội vàng đẩy Hoàng Đế ra nhưng hắn lại đè vai nàng lại, tiếp tục hôn xuống, hồn nhiên không thèm để ý tới.

Đế Hậu thân mật, đám thái giám cung nhân tất nhiên phải tránh đi, họ thấy tiểu điện hạ tới đây bèn vội vàng đi qua dỗ dành.

Thanh Li nghe thấy các nàng ấy nhỏ giọng khuyên ngăn Nguyên Lãng, cũng thực sự không nghe thấy hài tử nói tiếp thì thầm thở phào một hơi, lại chợt nghe thấy tiếng gọi của nhi tử ở gần bên.

"---- Mẫu hậu!"

Nàng bị một tiếng kêu này dọa sợ không nhẹ, Hoàng Đế lại cứ tiếp tục làm bậy, hắn và nhi tử hùa nhau ức hiếp người.

Thân thể nàng run rẩy mãnh liệt, theo bản năng nàng muốn kêu thành tiếng, may mà kịp phản ứng, nhét ngón trỏ bịt miệng lại, khó khăn lắm mới kiềm lại được.

Hoàng Đế cười xấu xa hôn môi nàng, hắn rút ngón tay nàng ra lại nhỏ giọng nói: "Chớ cắn tay, cẩn thận không khống chế được sức lực."

Hừ, chàng cứ giả bộ làm người tốt nữa đi!

Suy cho cùng là do ai làm hại chứ?

Hoàng Đế thích nhất là trêu ghẹo ức hiếp tiểu cô nương, nếu có thể chọc cho nàng tức đến mặt mũi đỏ bừng, hốc
mắt rưng rưng thì hắn càng vui vẻ, cơ hội tốt như hôm nay sao hắn có thể bỏ qua chứ.

Thanh Li cũng sợ mình không khống chế được sức lực cắn bị thương ngón tay mình nên nàng dứt khoát... không dám phát ra tiếng động sợ nhi tử nghe được, ánh mắt long lanh như đẫm nước, quả nhiên là mặt người như
hoa.

Khó khăn lắm mới trải qua một hồi thì hai người chợt nghe thấy Nguyên Lãng lại đang gọi: "Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nhanh lên nhé!"

Giục cái gì mà giục, cái con gấu con này!

Dù sao ở đây cũng không phải ở trên giường nên hai người cũng không cởi hết y phục, trên váy cũng không loạn.

Nàng bình ổn hơi thở, vừa nhéo lên người Hoàng Đế một cái vừa nói chuyện với Nguyên Lãng cách một cánh cửa sổ: "Sao con lại tới đây được?"

Nguyên Lãng cười hì hì đứng trước cửa sổ, cậu đắc ý nói: "Bọn họ chặn cửa không cho con tới đây nên con lặng lẽ vòng qua bên cạnh cây sồi xanh để đi tới đây, chúng con nhỏ nên bọn họ không chú ý tới!"

Cái này thì có gì hay mà đắc ý chứ, còn cười nữa thì về sẽ đánh nát mông con!

Thanh Li xoay người lại vỗ Hoàng Đế một cái, cố gắng nín nhịn hỏi cậu: "Con có chuyện gì sao?"

"Mẫu hậu, sao mặt người lại đỏ như vậy," Nguyên Lãng kỳ lạ liếc nhìn nàng, dò hỏi: "Là bị bệnh sao?"

Lời nói đồng ngôn* của cậu vừa thốt ra, Hoàng Đế ở bên cạnh liền bật cười. Thanh Li chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào nhưng lại không thể được đành che miệng nói: "Mẫu hậu chỉ cảm thấy hơi nóng một chút, không có chuyện gì đâu, Nguyên Lãng có chuyện gì sao?"

*Đồng ngôn: Đồng ngôn vô kỵ - Lời trẻ con không cố ý.

Tâm tư của tiểu hài tử thay đổi nhanh chóng, cậu thấy mẫu hậu cũng không giống như bị bệnh gì nên cũng thả
lỏng, xòe bàn tay về phía nàng để nàng nhìn, nói: "Mẫu hậu người xem, con bắt được một con châu chấu rất lớn này!"

Thanh Li cúi đầu nhìn, đúng là rất lớn, bị bàn tay nhỏ bé của cậu nắm lấy chân mà còn đạp đạp mấy cái, rất có tinh thần.

Hít một hơi, nàng khen: "Nguyên Lãng thật giỏi nha."

Nguyên Lãng được mẫu hậu khen ngợi, vui vẻ đến mức cười rộ lên, lại hỏi: "Phụ hoàng đâu rồi, con cũng muốn cho người nhìn xem."

Dáng vẻ của phu thê hai người lúc này thật sự không thích hợp để nói chuyện với hài tử, Thanh Li muốn nhanh chóng đuổi cậu đi lại sợ cậu tiếp tục quấy rầy liền dứt khoát nói Hoàng Đế đang ở phía sau để Nguyên Lãng tự đi tìm.

Lời này của nàng vừa mới đến bên miệng Hoàng Đế liền nửa ôm lấy nàng, tiến tới bên cửa sổ, mỉm cười nói: "Phụ hoàng cũng biết được Nguyên Lãng rất giỏi rồi."

Dù sao Nguyên Lãng cũng chỉ là một tiểu hài tử nên cũng không nghĩ đến việc vì sao vừa rồi rõ ràng phụ hoàng ở trong đấy mà lại không nói chuyện với mình, sau khi liên tục nghe được sự khen ngợi thì trong lòng cậu bé rất đắc ý, cười thoải mái đối với con châu chấu trong tay kia.

Hoàng Đế siết chặt vòng eo của Thanh Li, kéo nàng lại gần sát mình thêm một chút, khi hắn nghe được nàng tức giận đến mức hơi thở gấp mới nói: "---- Diệu Diệu nói xem trẫm có lợi hại hay không?"

Thanh Li đạp cho hắn một đạp, nàng thở hồng hộc nói: "Sao không lợi hại chết chàng đi!"

Hoàng Đế ôm nàng cười ha hả. Nguyên Lãng có chút ngẩn người đứng đần ở đó, cậu nhìn nhìn con châu chấu mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo kia, lại nhìn nhìn đôi phụ mẫu của mình, cuối cùng yên lặng đi ra.

Không thể hiểu nổi, rõ ràng mẫu hậu có chút bực mình mà sao phụ hoàng lại cảm thấy vui vẻ nhỉ.

---- Không thể hiểu nổi thế giới của người trưởng thành bọn họ.

HẾT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp