Trong lòng Thanh Li khẽ động, nàng nhẹ nhàng nhướng mắt nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, "... Tại sao?"
"Ta không muốn những người khác dạy nàng mấy thứ này," Ánh mắt Hoàng đế hết sức chuyên chú, mang theo một chút ý vị dịu dàng không rõ, chậm rãi giải thích: "Nữ nhân của trẫm, trẫm muốn tự mình dạy."
Vốn chỉ là một câu nói hết sức bình thường, cũng chẳng phải lời dỗ ngọt thề non hẹn biển gì, có điều khi nghe xong lại thêm bị ánh mắt đó của hắn nhìn, tim Thanh Li không kiềm chế được mà đập rộn lên, tình ý mê muội.
"Tự dưng nói mấy chuyện này làm gì chứ," Thanh Li ngượng ngùng rũ mắt xuống, "Đã là phu thê rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói lời không quan tâm, không như dự tính, nhưng Hoàng đế nhìn thấy rất rõ ràng --- Hai tai tiểu cô nương đã đỏ lên.
Đã là thê tử người ta rồi mà vẫn hay xấu hổ như thế.
Cũng chẳng biết tại sao, vừa thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, nhất thời nơi nào đó trong lòng hắn bỗng dâng trào cảm xúc.
"Diệu Diệu," Nhìn thật sâu vào mắt tiểu thê tử, hắn nói: "Trước khi gặp nàng, trẫm vẫn cho là mình không ham muốn mấy chuyện nam nữ này."
Chuyện của tiên đế và Hà phi, cộng với chuyện Hà gia nhuộm máu bao trùm lên thời kỳ niên thiếu của hắn, ảnh hưởng không nhỏ, dù cho sau khi trở lại thành Kim Lăng, sau khi đăng cơ, hắn đều không có hứng thú với mấy chuyện tình yêu nam nữ kia.
Mãi cho tới khi... gặp được tiểu cô nương ngoại thành thành Kim Lăng, sống động tươi đẹp đến thế, ngay cả trái tim sắt đá phủ đầy bụi bặm của hắn cũng không tự chủ được mà xốn xang.
Có một người như thế bầu bạn, hình như không tệ lắm.
Lúc Hoàng đế nói những lời kia, ngữ khí rất nhẹ, thế nhưng trái tim Thanh Li bỗng chốc rung động.
Nam nhân này chính là có bản lĩnh như vậy, chỉ cần nói mấy câu là khiến người nàng lâng lâng, không biết bay đến nơi nào.
Ngước mắt lên nhìn hắn, đuôi mắt khẽ nhếch lên, giọng nói ẩn chứa mong đợi, "Sau khi gặp ta thì thế nào?"
"Sau khi gặp gỡ nàng," Ánh mắt Hoàng đế dịu dàng hẳn, "Trẫm thầm muốn..."
Tiến tới gần bên tai tiểu cô nương, hắn thấp giọng nói: "---- Làm tất cả những chuyện hạ lưu với nàng."
"Tránh ra," Thanh Li nghe không nổi mấy lời hắn nói, từng đợt ráng chiều nổi lên trên mặt, "Chàng làm còn ít chắc."
Hoàng đế cười to, "Nhưng vẫn có thể làm nhiều một chút mà."
Bị hắn trêu chọc, trái tim Thanh Li gần như tan thành nước, nếu hoàng đế thật sự muốn làm chuyện gì thì nàng cũng ỡm ờ theo hắn là được rồi, tuy nhiên giờ khắc này nàng lại nghe Hoàng đế hỏi: "Diệu Diệu, phu quân đối xử với nàng thế nào?"
Tiểu cô nương vẫn đang chìm đắm trong lời nói vừa hạ lưu vừa thâm tình ban nãy, không phát hiện ra âm mưu trong đó, nghe thấy nàng liền ngoan ngoãn gật đầu, "Lang quân đối với thiếp, dĩ nhiên vô cùng tốt."
Hoàng đế hài lòng: "Nàng biết vậy là tốt rồi."
"--- Trẫm đã đếm xong, trong đây có tổng cộng ba mươi hai bức tranh," Hắn thương lượng với tiểu cô nương, quơ quơ tập đông cung đồ trong tay, "Tuổi Diệu Diệu của chúng ta còn nhỏ, trẫm sẽ nhường nàng một lần, hắt nước trẫm ba mươi bốn lần mà chỉ cần ba mươi hai bức hoạ đền bù, tính ra thì không cần quá một tháng là có thể xóa sạch nợ nần rồi, thế nào?"
"..." Thanh Li bối rối, "Chẳng phải chàng nói cùng xem hết với chàng là kết thúc sao?"
"Trẫm có nói thế à?" Hoàng đế mơ màng liếc nàng một cái, vẻ mặt hết sức vô tội, "--- Có phải Diệu Diệu nhớ nhầm rồi không?"
"Đồ xấu xa này!" Thanh Li giơ tay đánh hắn, nàng tức giận mắng: "Lại gạt ta!"
"Trẫm đã miễn bớt cho nàng 2 lần rồi, chỉ có một tháng mà thôi," Hoàng đế hùng hồn trách ngược lại: "Khá khen cho nàng, chẳng những không cảm kích ta mà còn nói lời khó nghe."
"Chàng cút ngay," Thanh Li cả giận: "Một tháng cùng lắm chỉ có ba mươi mốt ngày, ở đâu chỉ có một tháng hả?"
"Vậy thì tìm một ngày đẹp trời," Hoàng đế mặt dày mày dạn chặn môi tiểu thê tử của mình lại: "Làm hai lần là được."
Thanh Li gả cho hắn nửa tháng, số lần chịu ức hiếp không kể xiết, cũng không phải Hoàng đế ức hiếp nàng cái gì mà là ở trên giường... Đúng là giày vò người.
Hoàng đế cũng không có ham muốn biến thái, chẳng qua là chỉ đúng theo quy tắc giao hoan, có điều do thể lực của hắn quá tốt, cộng thêm tư thế đa dạng, Thanh Li vừa hưởng thụ vừa bị giày vò chịu không nổi, mỗi lần đều phải cầu xin tha thứ.
Bình thường hành sự còn như thế, nếu thật sự lấy đông cung đồ ra thực hành, vậy thì nàng có còn muốn sống hay không đây?
Bình thường Hoàng đế rất cưng chiều nàng, ở các phương diện khác chỉ cần nàng tỏ vẻ đáng yêu hắn sẽ đáp ứng hết mọi chuyện, chỉ trừ lúc ở trên giường, nàng càng làm nũng cầu xin tha thứ thì hắn giày vò càng ác hơn.
Thường xuyên trải qua, Thanh Li đã rút ra được kinh nghiệm,, mỗi buổi tối nàng đều điều chỉnh giọng nói, sợ chọc trúng sợi dây nào của Hoàng đế, vậy thì nàng bị ức hiếp càng khinh khủng hơn.
Nhưng mà đã đến nước này, nếu nàng vẫn không chịu nói lời nào, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo sẽ phải trải qua trong đau khổ.
Cong môi lên, Thanh Li giận dỗi: "Sao chàng cứ thích bắt nạt người ta thế?"
Cuối cùng nàng còn cả giận nói thêm một câu: "Trước kia chàng không phải như vậy."
"Trước kia? Bao lâu trước kia?" Hoàng đế không hề nhân nhượng nửa phần quyền lợi của mình, hắn chỉ hỏi: "--- Là nửa tháng trước à?"
"Tiêu Phong Diễn!" Thanh Li tức đến nỗi mặt đỏ bừng, rốt cuộc nàng nổi bão: "Lúc nào chàng cũng như thế, ta không nên tới thăm chàng!"
"Không tới thì không tới," Làn môi Hoàng đế rơi vào xương quai xanh xinh đẹp của nàng, từ tốn đáp: "Trẫm đi tìm nàng, không có gì là không thể cả."
Chậm rãi đưa tay cởi cạp váy nàng ra, tựa như muốn hành sự ngay tại chỗ, hắn nói tiếp: "Dù sao cũng chỉ có vài bước chân, trẫm đi đứng tốt --- Không quan tâm."
Quả thật Thanh Li rất sợ Hoàng đế sẽ làm ngay tại chỗ này, hắn không biết xấu hổ nhưng nàng thì có nha.
Giật nhẹ ống tay áo hắn, nàng che mặt phản kháng: "Rõ ràng là ta đến để cùng ăn trưa với chàng, chàng đừng làm ẩu."
Hoàng đế nghe ra sự nhượng bộ trong lời nói của nàng, hắn mỉm cười: "Thịt đã dâng đến tận miệng rồi, hà cớ gì lại không ăn?"
Thanh Li bất chấp tất cả, nàng từ từ nhắm hai mắt lại cầu xin: "Chờ một chút, buổi chiều... Buổi chiều tùy ý chàng là được."
Hoàng đế cảm thấy mĩ mãn hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, "Phàm là nàng cầu xin, làm sao trẫm không nghe theo cho được?"
Thanh Li không nhìn nổi vẻ mặt đắc chí của hắn, nàng nhắm mắt thúc giục hắn: "Đi ăn cơm, đi ăn cơm!"
Hoàng đế cười lớn ôm nàng đứng dậy đi sang phòng cách vách dùng bữa, đã đến giờ ăn trưa, ngự thiện phòng đã chuẩn bị tốt, bọn họ không cần phải chờ.
Thanh Li cũng không phải trẻ con, xung quanh nơi này đều có cung nhân thái giám, để hắn ôm thật là xấu hổ, nàng vội vàng tự bước đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hoàng đế cũng không ngăn cản, hắn chẳng thèm quan tâm liếc mắt nhìn Trần Khánh, "Bàn làm việc của trẫm rất lộn xộn, đi dọn đi."
Trong lòng Trần Khánh khẽ nhúc nhích, tuy nhiên ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, ông nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi vội vàng đi đến thư án của Hoàng đế.
Quả nhiên, nằm trên cùng chính là tấu chương bị Hoàng đế nhìn chằm chằm một lúc lâu, đại khái là Hoàng hậu nương nương tới đột xuất nên không kịp cất kỹ.
Trần Khánh cẩn thận từng li từng tí mở tấu chương ra, không ngoài dự liệu của ông, người viết tấu chương đúng là Chương Vũ Hầu.
Như có như không Trần Khánh âm thầm thở dài một hơi.
Tại sao thế hệ hạ? Đều là chuyện xưa cả rồi, tại sao máu ghen của người vẫn lớn như thế.
Rõ ràng trong lòng ghen tuông lợi hại nhưng lại không chịu nói rõ với nương nương, đau khổ không phải là chính người hay sao?
Vả lại, hiện giờ trong lòng nương nương người có quan trọng hay không, cùng với chuyện lao lực, thật sự không có liên quan gì quá lớn.
Loại chuyện này làm càng nhiều càng hại thân, thận cũng tổn thương.