Vừa nghe hắn nói như thế, Thanh Li hoàn toàn bắt đầu sợ hãi, một đôi mắt hạnh đều ngập nước hết cả, "Ta còn nhỏ, Diễn lang phải nhường nhịn ta một chút mới đúng..."
"Tiểu phụ thân thì nhường được," Hoàng đế từ tốn cười cười, "--- Tiểu thúc thì không nhường được nha."
"Trẫm còn chưa nói sẽ trả thù như thế nào mà," Hoàng đế có chút bấc đắc dĩ nhìn tiểu thê tử đang nơm nớp lo sợ trong lòng, "Bây giờ nàng sợ thì còn quá sớm rồi đấy."
Thanh Li không nhìn hắn, nàng phản bác: "Ta chỉ biết cách làm của chàng không có gì tốt đẹp, cho nên ta chẳng cần biết rõ cụ thể làm gì."
"Ngược lại không làm khó nàng đâu," Hoàng đế cười thương lượng với nàng, "Chỉ cần xem cùng trẫm một lần thôi, như thế nào?"
"--- Chỉ xem một lần?"
Nghe hắn nói Thanh Li có chút động lòng, có điều chữ tín của hoàng đế ở trong lòng nàng, càng đến gần càng mất tác dụng, cho nên dù hắn có nói như thế nhưng nàng vẫn không dám tin, nàng bán tín bán nghi, "Chàng là người lừa đảo, luôn thích lừa gạt người, vậy nên ta mới không tin chàng."
"Không tin cũng không sao," Hoàng đế chẳng hề nhìn nàng, hắn tiện tay lật một trang, thản nhiên nói tiếp: "Vậy thì trẫm tự chọn cái mình thích là được rồi."
"Chàng... Cái người này," Tiểu cô nương có chút bất lực trách một câu, dừng lại một lát, nàng ôm lấy nam nhân không chịu nhượng bộ chút nào của mình, lông mày nhăn lại, giận dỗi mắng: "--- Càng ngày càng tệ hết sức."
"Ồ, cái này không tệ," Hoàng đế chẳng màng quan tâm đến nàng, hắn tiếp tục lật xem đông cung đồ rồi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Trẫm nghe nói từ nhỏ Tiểu Diệu Diệu đã học múa, thân thể mềm mại dẻo dai, dù cho tư thế khó một chút chắc cũng không sao."
"Tiêu Phong Diễn, chàng chàng chàng..." Thanh Li thẹn đến mức không nói được lời nào, thế nhưng với tính tình và lễ giáo mà nàng đã nhận từ nhỏ không cho phép nàng nói ra những lời nặng nề, lồng ngực dâng lên từng cơn khó chịu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Sao lại hư hỏng như vậy?"
"Cục cưng, Trẫm chưa từng làm hại nàng mà," Thấy tiểu cô nương như thế, Hoàng đế chịu đựng không nổi mà mềm lòng, hắn yêu thương hôn lên môi nàng, dịu dàng dụ dỗ, "Chỉ xem một lần thôi, được không?"
"Có quỷ mới tin chàng," Thanh Li liếc xéo hắn, mặc dù tức giận nhưng giọng nói vẫn thẹn thùng mà nhỏ dần xuống, "Đêm ngày hôm trước, chàng cũng dùng cái giọng điệu này nói với ta chỉ cọ xát một chút thôi!"
Hoàng đế vừa được ăn mặn, trong nửa tháng này lời nói dối thật sự quá nhiều, nhất thời ngay cả hắn cũng chẳng nhớ rõ mình đã nói gì nữa, lúc này bị tiểu thê tử lên án, hắn cũng không đỏ mặt mà cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành tiếp: "Xem đi mà, được không? ---- Tin vi phu một lần này đi."
Lòng Thanh Li mềm nhũn, thấy nam nhân xưa nay quen thói cường ngạnh mà giờ đây hạ mình năn nỉ, Thanh Li bèn tin hắn thêm vài phần, nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng xác nhận lần cuối: "---- Chỉ xem thôi?"
"Ừm," Hoàng đế gật đầu, nói dối mà không biết ngượng: "Trẫm chưa từng lừa gạt nàng."
Phi, đồ không biết xấu hổ, số lần chàng gạt ta còn ít chắc.
Trong đầu Thanh Li nghĩ như thế nhưng nàng vẫn muốn cho trượng phu thể diện, nên không nói ra.
Hoàng đế được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn nói với tiểu thê tử vừa được dỗ dành đang vùi đầu vào lồng ngực mình: "Trẫm đã nhượng bộ, Tiểu Diệu Nhi không được xem qua loa đâu đấy, phải xem kỹ với trẫm mới được."
Nhận thức của Thanh Li về độ dày da mặt Hoàng đế ngày càng rõ ràng, nàng biết bây giờ có tranh luận thêm thì cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp, gương mặt đỏ bừng ngẩng lên, "Chàng cho ta là loại người gì? Nói được không làm được phải không? Hừ! (^)."
Hoàng đế cảm thấy mỹ mãn hôn nhẹ lên mặt nàng, tiếp theo hắn đặt đông cung đồ ở vị trí hai người mở mắt là có thể xem, từ từ thưởng thức.
Tuy Thanh Li mạnh miệng nhưng trong lòng vẫn có chút xấu hổ đấy, rốt cuộc lời cũng đã nói ra rồi, thu lại thì không hay lắm, nàng đành cả gan, dời ánh mắt đến xem.
Không hổ là do cung đình phát hành, lối vẽ tỉ mỉ, màu sắc tươi đẹp, nhân vật trông rất sống động, hoàn cảnh cũng ướt át diễm tình.
Nam tử cường tráng, nữ tử mềm mại, thân thể lõa lồ kết hợp cùng một chỗ, vô hạn lưu luyến triền miên, tư thế... Cũng rất mới lạ.
Từng trang từng trang lật mở, đều là hoàn cảnh hoan ái bất đồng, khi thì ở nội thất, khi thì ở gian ngoài, càng về sau càng hương diễm, sắc mặt Thanh Li càng đỏ hơn, mãi cho đến khi thấy hai người hành sự trên xích đu, Thanh Li bỗng nhớ đến tình cảnh lần đầu bọn họ gặp nhau ở phủ Anh Quốc Công, rốt cuộc nàng nhắm mắt lại.
Tựa ở lồng ngực Hoàng đế, rõ ràng nàng cảm nhận được tim hắn đập rất nhanh, thân thể theo đó cũng nóng như lửa, vật cứng rắn kia vững vàng chống lên người nàng, Thanh Li có chút không chịu nổi --- Còn là ban ngày đấy.
Cong khuỷu tay nhẹ nhàng đụng hắn một cái, nàng xấu hổ nhắc nhở: "Chàng bớt phóng túng chút đi."
"Bớt lại, bớt lại, lập tức bớt lại," Hoàng đế cười trêu ghẹo, "Diệu Diệu cũng chú ý một chút, nàng hít thở nặng nề như thế, trẫm nghe xong chịu không nổi."
Thanh Li đỏ mặt quát hắn: "Chàng đừng nói nữa."
"Vậy thì trẫm đành nói ít làm nhiều," Hoàng đế không có ý tốt đề nghị: "Ngày mai bảo bọn họ làm một cái xích đu đi, để chúng ta tiện ôn lại chuyện xưa mộng cũ."
"Ai có chuyện xưa mộng cũ với chàng," Thanh Li khẽ đáp: "Chàng chơi một mình đi."
Tiểu cô nương kiêu ngạo đứng lên thôi cũng phá lệ hấp dẫn, Hoàng đế chẳng thèm so đo với nàng, mắt thấy đã xem hết quyển đông cung đồ nên tiện tay khép lại.
Kề sát vào tai Thanh Li, hắn nhỏ giọng cười hỏi: "Diệu Diệu là bé ngoan, có phải chưa từng xem thứ này không?"
Khoảng cách quá gần, tai Thanh Li nóng lên, ngay tiếp theo cả người cũng nóng, lòng rối loạn hết cả lên.
Hơi hơi cách xa hắn một xíu, nàng thành thật gật đầu: "Ừm!"
"Trước khi hoàng hậu nhập cung, đáng lý ra mấy vị nữ quan phải dạy dỗ đấy," Hoàng đế mỉm cười nói tiếp: "Chẳng qua là, trẫm dặn các bà ấy không cần dạy nàng những thứ này."
Thật sự trước khi xuất giá, Thanh Li chưa từng thấy qua thứ này, ngay cả Đổng thị cũng chưa từng cho nàng xem.
Lúc trước nàng cảm thấy hơi khó hiểu, có điều loại chuyện khó xử thế này không nên to còi đi hỏi, nàng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.
Giờ khắc này nghe qua, tám phần là do Hoàng đế dặn dò mấy vị nữ quan, sau đó mấy vị nữ quan nói lại với Đổng thị.