Lúc Thanh Li qua, Hoàng Đế đang ngồi im trước ngự án, ánh mắt hắn chăm chú nhìn tấu chương trước mặt đến xuất thần, ngự bút trong tay rủ xuống, mực đỏ nhỏ giọt trên bàn hắn cũng không phát hiện ra.
Có lẽ bởi vì chuyện khó giải quyết nên không chỉ ánh mắt hắn ngưng lại mà lông mày cũng hơi hơi nhíu.
Khó có khi Thanh Li thấy hắn ngây người, nàng có ý muốn dọa hắn giật mình nên cố gắng đi rón ra rón rén tiến đến gần, bất thình lình chạy ra phía sau hắn rồi cười hì hì che mắt hắn lại.
Trong lòng Hoàng Đế hơi giật mình nhưng cũng không phải bởi vì người sau lưng - Buồn cười, trừ bỏ cái tiểu yêu tinh kia thì còn ai dám làm càn trước mặt hắn như vậy chứ.
"Nghịch ngợm," Làm như lơ đãng khép tấu chương trước mặt lại, hắn kéo đôi bàn tay nhỏ bé kia xuống, mỉm cười nói: "Lá gan càng ngày càng lớn, đến trẫm mà nàng cũng dám bắt nạt."
"Bắt nạt chàng thì sao chứ," Tiểu cô nương một thân cung váy miêu phượng, thanh tú động lòng người đứng trước mặt hắn, đôi môi đỏ mọng chu chu, mị nhãn như tơ: " ---- Chàng ức hiếp ta còn ít sao? Ta có nói gì đâu."
"Nàng không phải là không muốn nói cái gì," Cánh tay Hoàng Đế dùng sức ôm nàng đến trong lồng ngực của mình, hắn hừ nhẹ: "Chẳng qua là khí thế không bằng người, không biết làm thế nào mà thôi."
Hơi hơi nhướng một bên lông mày, hắn chế nhạo nói: "Cũng không biết là ai, mắng trẫm vô sỉ cả một đêm."
Thanh Li thuận thế nhích gần vào lồng ngực hắn, kiêu ngạo đảo mắt một cái, "Đáng đời chàng."
"Đúng vậy," Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng rồi cười khẽ: "Tuy bị Diệu Diệu mắng vài câu nhưng có thể được nếm ngon ngọt không ít, nghĩ kĩ lại thì thực sự trẫm không lỗ."
Công phu mồm mép của Thanh Li kém xa hắn, da mặt cũng mỏng hơn hắn rất nhiều, nàng mới nói vài câu đã bị chặn lại, khuôn mặt nàng đỏ bừng, tức giận không nói nữa.
Hoàng Đế yêu cực kỳ, hắn hôn hôn mặt nàng một hồi, thấp giọng hỏi: "Nhớ trẫm rồi hả?"
"Cũng không phải xa cách hai ba năm," Thanh Li khẽ nói: "Có gì mà nhớ chứ?"
"Bé con vô tâm," Hoàng Đế nhẹ nhàng trách một câu, sau đó hắn quay sang lại kề tai nàng nói: "Trẫm nhớ nàng nhớ vô cùng. Mới cách có nửa ngày mà trong lòng đã treo lơ lửng, cảm giác như có gì đó lạc mất, vắng vẻ."
"Ta không tin," Lời nói của hắn làm cho Thanh Li vui mừng nhưng trên mặt cũng không lộ ra mà chỉ mếu máo nói: "Chàng chỉ giỏi nói dễ nghe dỗ dành người thôi."
"Tiểu Diệu Diệu hại trẫm thật khổ," Hoàng Đế cười suy nghĩ một chút, tiếp theo làm ra vẻ đương nhiên nói: "---- Khi quân."
"Xí," Thanh Li khẽ gắt hắn một cái, xấu hổ nói: "Lần nào mà không phải do chàng ức hiếp ta chứ, lúc này nói lại mà không đỏ mặt."
Hoàng Đế dán trán lên trán nàng, chậm rãi nói: "Trước khi nàng vào cung, lúc nào trẫm thức dậy mà sau khi nàng vào cung trẫm lại dậy vào giờ nào, thực sự Diệu Diệu không biết sao?"
Cũng không để tiểu cô nương biện hộ cho mình hắn đã ngẩng đầu, một tay nâng cằm nàng tiếp tục nói:
"Chính nàng tự mình soi gương xem, sắc mặt tốt như vậy này. Cũng không biết nàng đã hút bao nhiêu tinh khí của trẫm mới dưỡng bản thân mình bóng loáng trơn mượt đến vậy. Thế mà nàng còn có mặt mũi nói là trẫm ức hiếp nàng."
"Có bản lĩnh thì chàng đừng để ta hút," Bị mấy câu nói của hắn làm cho nghẹn chết, Thanh Li cảm giác như có cái gì đó chặn ở ngực mãi không nuốt xuống được, ngừng một lát mới nói: "Cũng không phải do ta vội vàng cầu."
"Khó mà làm được," Hoàng Đế ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vai nàng, mỉm cười nói: "Thực sắc tính dã*, nếu chưa từng được hưởng qua thì cũng thôi, nhưng nếu đã dính vào thì làm sao cũng không cai được đâu."
*Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
"Bệ Hạ chớ có miễn cưỡng bản thân," Thanh Li liếc hắn, nàng bĩu môi: "Nếu thực sự bị ta hút khô thì cũng thiệt thòi lắm."
"Không lỗ không lỗ," Hoàng Đế đưa tay kéo hoa tai san hô đang đong đưa bên tai nàng đến trước mặt, hôn hôn một hồi mới nói tiếp: "Diệu Diệu động lòng người như thế, dù có chết thì cũng đáng lắm."
"Chàng cứ nói chuyện thế này," Đang ngồi trong lòng Hoàng đế, Thanh Li nửa ngồi dậy, cắn cắn môi hắn, vừa cắn vừa lầm bầm bên tai hắn: "Quả là ăn nói trơn tru, rõ ràng vừa mới khiến người ta tức giận, một lát sau chàng đã khiến người ta yêu thương rồi."
"Sao có thể nói là ăn nói trơn tru được chứ," Hàm răng của con mèo nhỏ sắc nhọn nhưng Hoàng Đế cũng không tránh né, hắn chỉ ôm chặt nàng, tùy nàng quấy rối, "Chính Diệu Diệu cũng nói nghe thấy lời nói ấy khiến người ta yêu thương, có thể thấy được đó không chỉ là miệng lưỡi trơn tru, ăn nói điêu ngoa mà là chân tâm thật ý."
"Lòng ta yêu thích Diễn lang, cũng nhớ nhung Diễn lang cho nên mới tới đây gặp chàng," Thanh Li nằm sấp, ghé vào tai hắn, cười hì hì nói: "---- Lang quân cảm thấy lời này có phải thật lòng hay không?"
Hoàng Đế cũng không trả lời câu hỏi này của nàng mà chỉ dịu dàng nói: "Lúc ấy trẫm nói nhớ nàng, vô cùng nhớ nàng, đó là lời nói thật lòng. Nói ra cũng lạ, từ khi trẫm và nàng bắt đầu cuộc sống sinh hoạt bình thường hàng ngày cũng mới có nửa tháng mà trẫm lại cảm thấy như nàng đã thành một phần không thể thiếu của trẫm. Bỗng nhiên hôm nay xa cách... thì cảm thấy lo lắng vô cùng."
Thanh Li vòng tay quanh cổ hắn, Hoàng Đế ôm quanh vòng eo thon nhỏ của nàng, ngọt ngấy dính nhau cũng không thấy chán, chỉ xấu hổ nói: "---- Ta cũng thế."
Hoàng Đế nhẹ giọng hỏi nàng: "Gặp qua đám Thái Phi rồi hả? Nàng cảm thấy thế nào?"
"Thẩm Trương hai vị Thái Phi vô cùng biết lễ nghĩa, hai vị công chúa cũng là phong thái trời sinh. Về phần Khác Thái Phi," Lông mày thanh tú của Thanh Li nhăn lại, nhích đến gần bên tai Hoàng Đế, bắt đầu mách lẻo: "Trời sinh dáng vẻ cay nghiệt, nói chuyện cũng khó nghe, ta không thích bà ta."
"Tiểu cô nương Diệu Diệu đáng yêu như thế mà lại có thể không thích người nào đó," Hoàng Đế ấm áp dịu dàng thuận theo ý nàng, vỗ về nói: "Nàng không thích bà ta thì ta cũng không thích bà ta."
"Bà ta lại còn muốn thay Thất Vương cầu hôn trưởng nữ của An Bình Hậu," Đôi mày Thanh Li nhíu lại càng sâu, chỉ thiếu không cắn ngón tay mình: "Vị kia là khuê mật của ta, không cần gả cho Thất Vương làm kế thất đâu."
"Không sao," Hoàng Đế lại sờ sờ mái tóc dài của nàng, như là vuốt vuốt lông cho con mèo nhỏ vậy, ấm giọng am ủi: "Trẫm không cho phép y lấy thì ai y cũng không lấy được."
"Bà ta còn đề cập đến Yến Vân công chúa nữa chứ. Bà ta bảo ta nhắc nhở chàng, cái gì mà công chúa đường xa mà đến, sớm nên sắp xếp xong xuôi," Nhớ tới cái này, Thanh Li càng cảm thấy tức giận, miệng cũng bắt đầu vểnh lên, ánh mắt nàng sáng trong nhìn Hoàng Đế, một dáng vẻ cầu an ủi, cầu ôm một cái, tức giận mà lại có điểm đáng thương đến đáng yêu: "Bà ta cho rằng bà ta là ai chứ, bàn tay cũng quá dài đi."
"Không cần để ý đến bà ta," Hoàng Đế đã nhìn ra, đây mới là chỗ khiến tiểu cô nương căm tức đi, hắn mỉm cười mở miệng làm yên lòng nàng: "Trẫm chỉ cần một người là Diệu Diệu của chúng ta, những người còn lại trẫm đều không để vào mắt đâu."
"---- Nếu bà ta dám nhúng tay vào chuyện của người trên thì trẫm sẽ băm vằm cái tay đó của bà ta."
Trong lòng Thanh Li cảm thấy được an ủi, giọng điệu kia cho thấy lập trường thái độ của Hoàng Đế rõ ràng như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy an lòng. Nàng chủ động gãi gãi ở eo hắn, nhỏ giọng thỏ thẻ:
"Diễn lang đối với ta là tốt nhất~"
"Ừ, cho nên mới nói, làm người thì phải có ơn tất báo đấy," Ánh mắt Hoàng Đế rơi trên mặt tiểu cô nương, sáng rực như bị bỏng: "---- Có phải hay không?"
Thanh Li từ từ thu hồi hai tay lại, trên mặt lộ cảnh giác, có chút gian nan nói: "Làm việc tốt, không phải là... Không cần hồi báo đấy sao?"
"Nếu tất cả đều như vậy," Hoàng Đế lười biếng nói: "Người ban ơn sẽ chết đói đấy, tiểu Diệu Diệu."
"..." Thanh Li muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn nhưng hắn ôm rất chặt, nàng giãy giụa không nổi nên đành cười duyên, bắt đầu tập trung làm nũng: "Diễn lang hiểu rõ ta nhất, chàng không nỡ ức hiếp ta đâu nhỉ, có phải hay không nha ~"
Hoàng Đế bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, đến tận khi Thanh Li sợ hãi, hắn mới mỉm cười, "Bên tay trái nàng có quyển sách, nàng giúp trẫm lấy tới đây."
Thanh Li âm thầm thả lỏng một hơi, ngoan ngoãn chuyển mình trong lòng Hoàng Đế, ánh mắt quét qua án thượng, rất nhanh đã tìm được quyển sách mà hắn nói kia.
Nàng lập tức lấy quyển sách kia qua, cũng không mở ra nhìn mà vô cùng ngoan ngoãn hiến vật quý, vẻ mặt chờ mong, cầu khen ngợi.
"Là quyển này sao?"
Hoàng Đế tiện tay nhận lấy, ôm chặt tiểu cô nương lại, ở trước mặt nàng, chậm rì rì mở quyển sách với cái bìa vô cùng nghiêm chỉnh kia ra.
Thanh Li nhìn sang thì thấy hình ảnh hai người trần truồng quấn cùng một chỗ, vô cùng lưu luyến. Chỉ liếc một cái mà mặt nàng đã đỏ bừng lên!
---- Đâu phải cái gì đứng đắn đáng xem chứ, rõ ràng là một quyển đông cung đồ mà!
Thiết kế tinh xảo, bút pháp cũng có thể nói là đẳng cấp, đúng là khó có được, có lẽ là bảo vật trân quý trong nội cung đây mà.
Đối với tính tình Hoàng Đế, coi như Thanh Li có thể hiểu được vài phần. Nàng vừa thấy hắn lấy loại đồ vật này là biết không tốt, lập tức ngọ nguậy, muốn nhảy ra khỏi lòng hắn.
Tất nhiên một chút sức lực này của tiểu cô nương Hoàng Đế không để vào mắt, một cánh tay của hắn đã giữ nàng ngoan ngoãn ngồi yên, không gây ra được cái sóng gió gì.
Hắn tiến lại gần khiến gò má hai người dán sát vào nhau tạo thành một tư thế cực kỳ thân mật, "Tiểu Diệu nhi?"
Sau cái liếc nhìn kia Hoàng Đế lại tiến sát tới đây, Thanh Li liền cảm giác được trái tim mình thình thịch thình thịch đập dữ dội, trong lòng đã có chút sợ, còn có chút mùi vị không nói lên lời, thân thể nàng cũng nóng lên theo, mềm nhũn.
Dáng vẻ này dường như có chút kinh sợ, có thể do nàng không chịu nổi việc Hoàng Đế bắt nạt nửa tháng nay. Nàng vừa thấy hắn hăng hái bừng bừng thì vô thức cảm thấy chân mềm, thân mềm, tâm cũng mềm, cả người đều mềm, nằm sấp xuống, không chút sức lực.
Cứng rắn khiến mình kiên cường một chút, giọng nói Thanh Li run run rẩy rẩy: "... Hả?"
Tiểu cô nương khả ái đáng yêu như vậy, Hoàng Đế nhìn thấy càng không nhịn được.
Kéo thân thể hai người càng dán sát với nhau, hắn nói:
"Nàng còn nhớ lần trước thời điểm nàng càn quấy, đã làm gì ức hiếp trẫm không?"
"Chàng nói lung tung," Thanh Li cảm thấy thân thể hắn nóng lên, lại càng cảm thấy dưới thân mình có cái gì cứng rắn chỉa vào, trong nháy mắt, lời nói ra cũng không lưu loát:
"Ta... Ta làm sao dám ức hiếp chàng chứ."
"Không nhớ được?" Hoàng Đế nặng nề hôn lên môi nàng, cười nói tiếp:
"Ở Hoằng Minh Trì, là ai to gan lớn mật, không ngừng hắt nước lên người trẫm đây?"
Một chuyện kia hiện lên trong đầu Thanh Li, cũng coi như nợ cũ năm xưa rồi. Nàng không nghĩ đến Hoàng Đế còn nhớ rõ ràng như vậy, còn muốn lấy ra tính sổ với nàng nữa.
Đến giây phút này nàng cũng không còn sức nói chòm sao bò cạp mang thù nữa rồi, chỉ còn cách lấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm yếu cầu xin tha thứ:
"Thì mới hắt có vài lần, hơn nữa ta cũng đã nhận lỗi với Diễn lang rồi mà..."
"Nàng lại không nhớ rõ rồi," Hoàng Đế lộ ra một nụ cười âm u,
"--- Không phải là vài lần, là ba mươi bốn lần."
Hắn cười như vậy Thanh Li bỗng cảm thấy lá gan mình đều run lẩy bẩy. Nàng túm túm lấy ống tay áo Hoàng Đế đầy tội nghiệp, "... Đều đã qua."
Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc lắc ngón trỏ, nói từng chữ từng chữ: “Không qua được.”