Nàng có ý muốn bồi dưỡng người bên cạnh mình cho nên gọi Oanh Ca và Ngọc Trúc đi theo mấy vị nữ quan học tính toán mấy ngày, nàng cũng không trông chờ các nàng ấy có thể lập tức thành thạo, mà là hi vọng các nàng có
thể học được chút gì đó.

Tính tình Ngọc Trúc hoạt bát hơn một tý, thấy Tần thị rời đi, tiểu cô nương hừ nhẹ: "Giả bộ thanh cao gì chứ, nói tới nói lui cũng chỉ mang chuyện thái hậu trước kia ra, nô tì đã nghe ngóng được từ lâu, bà ta cũng không phải chưởng sự ma ma hầu hạ thân cận gì..."

"Đừng nói nữa," Thanh Li liếc Ngọc Trúc một cái rồi nói tiếp: "Nếu bệ hạ đã giao mọi chuyện cho bà ta quản, tất nhiên có đạo lý trong đó, ta biết muội quan tâm ta, có điều phải biết chú ý đúng mực, chỉ cần chú ý làm tốt công việc của mình, mấy chuyện khác ít nói một chút là được."

~

Rời khỏi Tuyên Thất Điện, Tần thị bèn đi tìm Khác thái phi ngay, không còn vẻ lãnh đạm khiêm tốn như lúc trước mà lộ ra vài phần nôn nóng khó nén, "Thái phi, nô tì đã giao hết sổ sách cho Hoàng hậu nương nương bên kia, nếu như có gì sơ xuất thì người không có quả ngon để ăn, không chỉ có mình nô tì đâu."

"Lời này của ngươi có ý gì," Thái độ Khác thái phi lạnh lẽo, bà ta cười lạnh: "Xưa nay sổ sách là do ngươi quản lý, dù có lộ ra ngoài thì liên quan gì đến ta?"

"Không phải Thái phi định qua cầu rút ván chứ?" Tần thị quen sống an nhàn sung sướng nhiều năm, bây giờ đột nhiên Khác thái phi trở mặt, sắc mặt bà ta bỗng tối sầm xuống.

Tần thị mỉm cười tiến lên phía trước một bước nhỏ giọng nói: "---- Lúc người qua cầu rút ván sao không chịu nghĩ xem, mấy khoản thiếu hụt trong sổ sách là đi đâu? Còn không phải bổ sung vào kẽ hở bên Thất vương à? nếu không phải do nô tì giúp đỡ qua mặt, Thất vương có thể sống tiêu sái tự tại như bây giờ chăng? Thái phi ở trong cung có thể thoải mái như vậy chăng?"

"Đó cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện thôi," Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Khác thái phi tệ hẳn, nghĩ đến đích tôn vô vọng với đế vị, trong lòng bà ta càng buồn bực không chịu nổi, giọng điệu cũng không kiên nhẫn: "Trước đây không biết có bao nhiêu lần bày ra dáng vẻ chó vẫy đuôi đến chỗ của ta, sao vậy, bây giờ tình thế đảo ngược thì đã quên sắc mặt vốn có của ngươi rồi hả?"

Khác thái phi hất tay lên làm chung trà nhỏ tráng men xanh trước mặt rơi vỡ thành bốn mảnh, "Ngươi đừng dùng mấy lời này uy hiếp ta, ta lấy đồ từ chỗ ngươi, vậy còn ngươi thì sao? Chỉ sợ biển thủ không ít lần đâu --- Con của ngươi la hét đòi làm quan nhưng lại chẳng có tài cán gì, tới lui nhờ vả, có chỗ nào không cần dùng đến bạc?!"

Tần thị bị Khác thái phi vạch trần tâm sự, lại bị khí thế bà ta làm cho hoảng sợ, sắc mặt càng trở nên xanh trắng bất định, Tần thị không nói nữa mà bắt đầu trầm mặc.

Khác thái phi âm thầm cười lạnh, song ngoài mặt lại trở nên hòa hoãn, bà ta tiến lên cầm chặt bàn tay lạnh ngắt của Tần thị, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ta biết rõ ngươi sốt ruột,
nhưng ngươi phải hiểu cho sự khó xử của ta, dù có bức tử ta thì cũng chưa chắc có thể đền bù được thiếu hụt, thay vì vạch trần miệng vết thương của nhau thì chẳng bằng cùng nhau nghĩ cách giải quyết việc này đi."

Tần thị đã có bậc thang, mặt mày không còn căng thẳng nữa cho nên cũng thuận lý thành chương đặt mông ngồi xuống ghế, không biết làm thế nào trả lời: "Nô tì cũng bất đắc dĩ mà thôi, sổ sách bày ra đó, khi Hoàng hậu nhập cung không lý nào không dẫn theo mấy người quản lý sổ sách, thời gian ngắn thì không sợ phát hiện ra chuyện gì, song năm dài tháng rộng, chúng ta có thể che giấu bao lâu?"

"Thay vì chờ người giết tới cửa, chẳng bằng tiên hạ thủ vi cường," Khác thái phi hạ giọng, ngữ điệu dụ dỗ: "Xưa nay Đại thượng cung khiêm tốn lương thiện, dù cho Hoàng hậu muốn soi mói, nhất định nhặt xương trứng gà, khi đó phá hư thanh danh không chỉ là thượng cung ngươi, đến lúc đó thả chút tiếng gió ra ngoài, nói sao nghe vậy, ba người thành hổ, dù cho là bệ hạ cũng không thể nói gì được."

"Nô tỳ nghe nói," Tần thị có chút do dự, bà ta chần chừ, "Bệ hạ cực kỳ cưng chiều hoàng hậu, nếu tra rõ việc này..."

"Loại chuyện này sao có thể điều tra ra được," Khác thái phi mỉm cười, ánh mắt giễu cợt, "Tin đồn thất thiệt, càng tô càng đen, nếu bệ hạ có lòng thì cũng chỉ đè ép việc này xuống, sau đó còn quay sang trấn an thượng cung, làm sao lộ ra được."

Nghe Khác thái phi nói Tần thị rất động lòng, nhưng vẫn chưa đủ can đảm để thực hiện, Khác thái phi lại che miệng cười cười, thản nhiên nói tiếp: "Nói khó nghe một chút, chuyện gì ta cũng không sợ, chỉ là chút tiền vải vóc không cấu thành tử tội, còn thượng cung ngươi thì sao? Nếu ngươi khai hết việc này trước mặt hoàng hậu thì sẽ được khoan hồng à?"

Mầm móng vừa đâm chồi trong lòng Tần thị bị Khác thái phi ép xuống, ánh mắt bà ta xẹt qua một mảng tối tăm, “--- Thái phi đừng lo, nô tì có tính toán.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play