"Thái phi hỏi lời này có ý gì," Thanh Li không đếm xỉa nhấp một ngụm trà, nàng rũ mi che khuất ánh sáng sắc lạnh nơi đáy mắt, mỉm cười nói tiếp: "Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính*, bệ hạ còn chưa quyết định, ngược lại đã khiến thái phi vất vả, để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này."
*Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính: Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện. Ý nói hãy an phận thủ thường.
Nàng nhẹ nhàng nhướng một bên đuôi lông mày, chậm rãi nói: "--- Có lòng rồi."
Tính tình Khác thái phi vốn cẩn thận chặt chẽ, bằng không thì cũng không có thể bình an vô sự sống trong cung nhiều năm, có lẽ do bị tin đồn nhận con thừa tự hun đúc lên thành dã tâm, cộng thêm xưa nay quen tiếp xúc với mấy vị nữ quan và hai vị thái phi còn lại, không thiếu bày ra vài phần tính khí, giờ khắc này ở trước mặt hoàng hậu lại quên mất kiềm chế, nhất thời cả giận, mở miệng mỉa mai châm biếm vài câu.
Hiện tại nghe giọng điệu không thiện cảm của hoàng hậu, bà ta mới âm thầm hối hận, mang vẻ mặt làm lành cười rộ lên, cố gắng cứu vãn tình thế, "Xem cái miệng ta này, nói thế chứ chẳng có ý gì đâu."
Treo thêm mấy phần ôn hòa vui vẻ, Khác thái phi nói tiếp: "Sống đến tuổi này tự nhiên ta thích quản mấy chuyện linh tinh, suốt ngày lo cái này lo cái kia, nương nương rộng lượng, đừng so đo với ta làm gì."
"Bổn cung vốn là phận tiểu bối, làm gì có đạo lý so đo với thái phi," Thanh Li cúi đầu ngắm vòng ngọc trên cổ tay mình, dừng lại một lát, nàng mới ngẩng đầu lên cười nói: "Sắp đến ngày giỗ của tiên đế rồi, nếu thái phi rảnh rỗi thì chẳng bằng chép mấy quyển kinh văn tế điện, vừa có thể tìm chuyện làm, vừa có thể tỏ lòng thương nhớ, nhất cử lưỡng tiện."
Nhất thời, sắc mặt Khác thái phi cứng ngắc, bà ta lập tức lấp liếm, "Nương nương nói rất đúng, xưa nay ta ngu dốt, chưa từng nghĩ đến chuyện này."
"Thái phi ngu dốt chỗ nào chứ," Thanh Li thản nhiên đáp, "Phải là hết sức thông minh mới đúng."
Khác thái phi bị châm chọc liên tiếp mấy câu, bên cạnh còn có Thẩm Trương hai vị thái phi và hai vị công chúa, bà ta càng cảm thấy mất mặt nên đành dùng khăn che miệng cười một tiếng, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
Mấy vị thái phi cáo từ không bao lâu, thời gian ước chừng khoảng một chén trà thì có cung nhân tiến vào báo --- Các vị nữ quan trong Thượng Cung Cục đến vấn an Hoàng hậu, trình sổ sách trong nội cung những năm qua.
Theo quy định, trong nội cung vốn phải do hai vị Thượng Cung cai quản hết thảy sáu cục hai mươi tư ti, lúc hoàng đế đăng cơ đã giao sáu cục hai mươi tư ti cho ma ma từng hầu hạ Hà phi là Tần thị chưởng quản, phía dưới Tần thị mới là hai vị thượng cung.
Vì thế, khi người trong nội cung nhìn thấy Tần thị đều gọi một tiếng Đại Thượng Cung, tạo ra sự khác biệt, cũng bày ra ý tứ tôn kính.
Tần thị khoảng trên dưới năm mươi tuổi, nhiều năm quen sống an nhàn nên gương mặt nhìn không thấy già, chỉ có hai bên tóc mai có vài sợi bạc, trái lại mặt mũi thái độ rất hiền lành.
Sau khi cung kính vấn an Thanh Li, bà liền không ngăn được nước mắt, liên tục vui mừng nói: "Đáng tiếc thái hậu đi sớm, nếu còn tại thế đến hôm nay, nhìn thấy bệ hạ lập hậu, phu thê hòa thuận, không biết người sẽ vui vẻ đến nhường nào."
Dù sao cũng là người cũ bên cạnh thái hậu, người được nhắc đến lại là mẹ chồng mình, Thanh Li không thiếu được phụ họa một chút, nàng cũng lộ vẻ thương nhớ, "Cũng may mọi chuyện của bệ hạ đều tốt, mẫu hậu dưới
suối vàng có biết cũng sẽ vui mừng."
"Nương nương nói chí phải," Tần Thị cầm khăn lau nước mắt, vành mắt đỏ hoe, "Tâm nguyện cuối cùng của Thái hậu là muốn bệ hạ sống tốt, bây giờ bệ hạ lấy được kiều thê, làm sao không vui mừng cho được."
"Ôi... nhìn cái miệng nô tì này," Tần thị cúi thấp đầu, mặt mang theo ý cười nhưng thực sự khó che giấu thương cảm: "Đang yên đang lành, tự nhiên làm nương nương mất hứng, nên đánh, nên đánh."
Thanh Li nhẹ nhàng khuyên vài câu, coi như tận tình.
Tần thị thu lại cảm xúc lui về phía sau mấy bước, lần lượt giới thiệu cho Thanh Li hai vị thượng cung phía sau và tất cả nữ quan cai quản các ti, lời nói nhẹ nhàng khách
quan trôi chảy, lại giao hết sổ sách bao nhiêu năm qua, cũng không có bất kỳ khó xử nào.
Thi lễ thật sâu với Thanh Li, Tần thị nói: "Những năm gần đây bên cạnh bệ hạ không có ai nên người đã cất nhắc nô tì, để cho nô tì trông coi tất cả những thứ này, có điều dù sao nô tì cũng là nô tì, không thể quản chặt như chủ tử, có một vài chuyện cũng đành chịu thua, tuy nhiên nghĩ đến bệ hạ đã giao chuyện này cho nô tì thì chính là tin nô tì, dù cho phải chết nô tù cũng muốn làm tốt tất cả mọi chuyện, những năm gần đây lúc nào nô tì cũng nơm nớp lo sợ, không dám sơ hở nửa phần, bây giờ nương nương nhập cung, nô tì đã có thể thả lỏng tinh thần rồi."
Lời này của Tần thị nói cực hay, Thanh Li cũng không thể không cho bà thể diện, nàng tỏ ý bảo Ngọc Trúc đỡ bà dậy rồi hòa nhã nói:
"Những năm qua thượng cung đã vất vả, mọi người đều nhìn thấy hết, tuổi bổn cung còn nhỏ, kinh nghiệm chưa nhiều, hiện giờ còn cần Thượng cung phải giúp đỡ nhiều."
"Nương nương nói như thế chính là làm khó nô tì rồi." Tần thị vô cùng khiêm tốn cúi đầu xuống, "Nương nương vào cung, tất nhiên là phải xây dựng lại sáu cục hai mươi tư ti này, chư vị nữ quan đều ở đây, tất cả đều nghe theo sắp xếp của nương nương, không dám trái ý."
"Thượng cung nói cái gì thế," Thanh Li cười dịu dàng, ánh mắt là thật lòng giữ lại, "Bổn cung chỉ mới bắt đầu học hỏi, cái gì cũng không hiểu, dĩ nhiên là phải dựa vào
chư vị đây, làm gì có đạo lý nhúng tay lung tung? Đừng nói như vậy, để người ta nghe được lại nghĩ bản cung làm khó dễ người."
Tần thị liên tục từ chối, Thanh Li lại kiên quyết giữ, cuối cùng bà không biết làm cách nào nên đồng ý ở lại, cho đến khi nào Hoàng hậu quen việc trong nội cung rồi bà sẽ rút lui.
Ngụy Quốc công phủ chưa bao giờ nghĩ nhà mình sẽ có một Hoàng hậu, cho nên chưa bao giờ chính thức giáo dục cách trở thành Hoàng hậu cho Thanh Li, song với tư cách là đích trưởng nữ của Ngụy Quốc Càng phủ, dù sao nàng cũng phải gả vào thế gia vọng tộc làm đương gia chủ mẫu đấy.
Suy xét vấn đề này, chuyện bếp núc trong phủ và đối nhân xử thế bên ngoài Đổng thị chưa bao giờ hạn chế Thanh Li, hữu ý hay vô tình đều chỉ dạy cho nàng không ít, sau khi nhận được thánh chỉ phong hậu rồi, còn phải dạy bù thêm một phen.
Mặc dù Thanh Li rất thông minh, nhưng trời sinh nàng không nhạy bén với các con số, Đổng thị đã nói rất nhiều, Lục nữ quan cũng dạy không ít, có điều nàng có cái hiểu cái không, không khơi dậy được năng khiếu của nàng, Đổng thị buồn lo suốt mấy ngày.
Đối với chuyện này, ngược lại Thanh Li suy nghĩ rất thoáng --- Nàng làm hoàng hậu chứ đâu phải làm ở phòng thu chi, để ý đến những thứ đó hay không có thể giúp ích được cái gì.
Cuộc sống sau này có xuôi chèo mát mái hay không chẳng có liên quan gì đến việc nàng biết hay không biết quản sổ sách, nàng không cần phải học tính toán tỉ mỉ, chỉ cần biết rõ cách dùng người thì luôn có thể giành thắng lợi.
Chỉ cần có thể giao sổ sách cho người khác quản thì cần gì phải phí tâm sức, làm bản thân mình vất vả chứ.
Hoàng đế đăng cơ hơn mười năm, mọi việc rất nhiều, sổ sách cũng nhiều, cũng may trước khi xuất giá Đổng thị đã giao cho Thanh Li hai ma ma hồi môn của mình, kinh
nghiệm kiến thức đủ cả, cũng có thể giúp đỡ một chút.