Loại đẹp đẽ nhưng thanh khiết này chẳng những không gợi lên ý niệm gì trong đầu hắn, mà chỉ có đáy lòng mềm mại, nhão nhoét, tựa như cháo bị nấu nhừ, tỏa ra hương thơm tinh khiết, ấm áp và bình yên.
---- Đó là mùi vị của nhà.
Cúi đầu, người mặc váy áo đỏ tươi đang giúp hắn mặc y phục trước mặt, chính là thê tử tân hôn của hắn, ánh mắt đuôi mày đều đậm đặc tình ý, hắn dịu dàng ngắm nàng, trong tim ấm áp không tả nổi.
Thấp thoáng, hắn nhớ tới bản thân mình khi còn nhỏ, thời điểm được mẫu thân ôm vào lòng.
Lòng tràn đầy an bình.
Nhẹ nhàng duỗi hai cánh tay ra, Hoàng đế ôm trọn tiểu thê tử của hắn.
Thanh Li vốn tưởng hắn lại muốn hồ đồ, song nàng lại cảm nhận được cảm xúc trên người hắn không giống với lúc trước, ngẩn ra một lát, nàng không đẩy hắn ra mà vươn hai tay ra ôm lại hắn, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ sau lưng hắn.
Hoàng đế hiểu rõ tiểu thê tử âm thầm quan tâm mình, cũng biết nàng không thích thể hiện sự quan tâm ra ngoài mặt, hắn càng ôm chặt nàng hơn, "---- Diệu Diệu."
Hắn nói nhỏ bên tai nàng, "Có thể lấy được nàng, là may mắn của trẫm."
Dù sao thời gian rảnh rỗi cũng trải qua rất nhanh chóng, lời này áp dụng ở đâu cũng hợp tình hợp lý.
Hoàng đế cho phép mình nghỉ ngơi nửa tháng, hắn chỉ ở trong Tuyên Thất Điện, quấn quýt tiểu thê tử của mình, mấy chuyện khác thì mặc kệ.
Trước mặt tiểu thê tử còn nhỏ tuổi đương nhiên hắn sẽ hết sức dịu dàng, tính tình Thanh Li cũng trời sinh hòa nhã, không hề kiêu căng, phu thê tương ái, dính nhau như
sam, ngọt ngấy suốt nửa tháng, chẳng những không thấy phiền, mà còn giống như trong mật thêm dầu, nửa khắc cũng không muốn rời xa nhau.
Hoàng đế đang độ tuổi sung mãn, đúng lúc trẻ trung khỏe mạnh nhất đời người, chuyện giường chiếu cũng đặc biệt muốn thật nhiều, tuy tuổi Thanh Li còn nhỏ, không thể
chịu nổi thủ đoạn cao siêu của Hoàng đế, mánh khóe gian trá nào hắn cũng chơi, thời gian lâu dài nàng cũng không còn chịu đau đớn như lúc đầu nữa, ngược lại sau khi nếm được ngon ngọt nàng còn rất thích thú, vì thế mỗi lần nàng đều ỡm ờ để mặc hắn làm ẩu.
Kể từ đó, lang hữu tình, thiếp có ý, tình cảm cực kỳ nóng bỏng nên không cảm thấy có gì kỳ quái cả.
Đừng nói là người khác, ngay cả Trần Khánh là tổng quản thái giám hầu hạ thân cận mà còn thấy hai người hình như có thân mật hơi quá, còn đám người hầu hạ bên cạnh thì đều cảm thấy bản thân mình vướng bận rồi.
Chỉ là, đây cũng là chuyện tốt ---- Không chừng sẽ đúng như lời bệ hạ, chờ sang năm sau thì có thể sinh ra tiểu thái tử thật đấy.
Mãi đến ngày 28 tháng 11, Hoàng đế đến hẹn phải vào triều, Thanh Li đã thức dậy từ sớm, hầu hạ hắn mặc triều phục, đội mũ miện.
Sau khi hai người thành thân, xung quanh có ít người hầu hạ hơn, những chuyện khác Hoàng đế đều chiều theo nàng, riêng chuyện này hắn lại rất quyết tâm, mỗi lần đều phải do Thanh Li cởi giày thay y phục cho hắn, thỉnh thoảng hắn còn chiếm lợi ích một chút.
Thanh Li ý kiến với hắn vài lần nhưng Hoàng đế đều giả bộ không nghe thấy, có nghe thì cũng không hiểu, dần dà, nàng cũng chiều theo hắn.
Thời gian vào triều của Hoàng đế vốn cố định, hôm nay cũng thế, so với lúc hai người hận không thể ngủ đến khi mặt trời lên cao trước đây, bây giờ đã dậy sớm hơn nhiều
lắm rồi, hắn nói với Thanh Li: "Trẫm phải thượng triều, bây giờ thức dậy thì còn sớm quá, nàng không cần phải làm thế, nằm xuống ngủ thêm một lát đi."
Thanh Li thắt đai lưng đâu ra đó cho hắn, miệng lẩm bẩm đáp: "Ta biết rồi."
Hoàng đế cúi đầu hôn nàng, mười hai dây trân châu nhẹ nhàng đụng vào mặt nàng, có chút lạnh, tiểu cô nương giật mình né mặt sang chỗ khác, cười hì hì né tránh hắn.
Hoàng đế cũng không ép nàng mà chỉ nhỏ giọng dặn dò, "Một lát mấy vị thái phi sẽ đến đây, Diệu Diệu cứ xem xét xem phải ứng phó thế nào, mặc dù các bà là trưởng bối nhưng thân phận thật sự không bằng nàng, nàng không cần lo lắng, nếu nói lời nịnh nọt thì nàng có thể nghe, còn nếu nói lời không hay thì nàng cũng đừng nên khách sáo..."
Hai người quen biết lâu như vậy, Thanh Li sớm biết hắn không phải người nói nhiều, ngoại trừ những lúc trêu chọc nàng thì quả thật hắn là người rất ít nói, hơn nữa nàng cũng không phải con nít, cần gì phải dặn dò nhiều đến thế?
Trong lòng nàng vừa buồn cười vừa ấm ức.
Yêu một người chính là như thế, cảm thấy tay chân nàng vụng về, tính tình mềm mỏng, ngay cả miệng mồm cũng bất lợi, cái gì cũng không làm được, hận không thể mỗi ngày đều ôm nàng vào lòng, đặt trong đáy mắt, cẩn thận che chở mới được.
Phàm là khi nàng rời khỏi tầm mắt bản thân thì hắn sẽ cảm thấy hốt hoảng, cảm thấy bất an.
Thanh Li cực kỳ vui vẻ, nàng nhếch môi cười cười, ngoan ngoãn đáp: "Ta hiểu rồi, Diễn lang đừng để ý, chàng cứ lo chuyện của mình đi, chớ lo cho ta."
Hoàng đế nhìn nàng thêm vài lần, hắn vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, vừa sửa lại ống tay áo hắn vừa dặn dò: "Nói không lại các bà ta cũng chẳng sao, nàng chỉ cần nhớ kỹ, sau đó nói lại với trẫm là được..."
Làm gì có chuyện đó mà lo, tuy các vị thái phi là trưởng bối, nhưng thật sự các bà phải xem sắc mặt của hoàng hậu là nàng mà sống, nào dám quá phận chứ.
Xung quanh còn có thái giám cung nhân, hắn vừa nói như vậy giống như nàng không có năng lực tự chăm sóc cuộc sống bản thân mình mà chỉ giống như một đứa con nít, suốt ngày chỉ biết ra ngoài bắt bướm tìm ếch xanh,
khi bị ức hiếp thì chạy đi tìm người lớn mách lẻo.
"Biết rồi, biết rồi," Thanh Li có chút xấu hổ, một mặt tiễn Hoàng đế đi ra ngoài, một mặt dịu dàng tự lầm bầm: “Còn không mau vào triều, muộn bây giờ.”