Thanh Li lười biếng tựa vào lòng Hoàng đế, mi mắt không mở không ra, nàng bĩu môi nói: "Chàng cho rằng sinh con giống như hấp bánh bao sao? Môi trên chạm môi dưới một cái, nói sinh là có thể sinh ngay?"
Ngáp một cái, nàng nũng nịu nói tiếp, "Dù là làm bánh bao hấp thì cũng cần phải nhào bột mì, chuẩn bị nhân thịt, còn nhóm lửa nữa, nào có chuyện gì dễ dàng."
"Loại chuyện này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng chẳng dễ," Hoàng đế nở nụ cười khẽ, "Diệu Diệu chỉ cần nhào bột mì là được, việc nặn nhân bánh cứ để trẫm lo, thỉnh thoảng thêm vài thanh củi, nàng canh thử, thế nào cũng sẽ hấp ra bánh bao."
Thanh Li bị hắn chọc cho cười cười, nàng mở mắt ra trả lời, "Chỉ cần chàng nhồi nhân chuẩn xác thì không có vấn đề gì."
"Nếu đã không có vấn đề gì," Hoàng đế cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng một chút rồi cười đáp: "Chờ xem, sang năm nhất định có thể sinh ra."
"Đi đi đi," Thanh Li bĩu môi giận dỗi nói một câu rồi vô tình nói: "Mệt quá mệt quá, mau ngủ thôi."
"Được rồi," Thấy nàng buồn ngủ chịu không nổi nữa, hắn cũng không nói gì thêm, sau khi ôm trọn tiểu thê tử vào lòng, hắn ấm giọng nói: "Bé ngoan, ngủ đi."
~
Đại hôn đế hậu là trọng điển, khắp chốn đều vui mừng, bởi vì chiến sự Tây Lương trước đây, Hoàng đế đã làm việc đâu ra đó bận rộn suốt mấy ngày, mục đích là để sau
này có nhiều thời gian ở bên cạnh tiểu cô nương một chút, thế là bây giờ hắn tự cho phép mình nghỉ nửa tháng, miễn thượng triều.
Nếu như có chuyện quan trọng, các đại thần có thể vào cung dâng tấu, chuyện đó để nói sau đi.
Đêm tân hôn Thanh Li bị giày vò thê thảm, ngón tay mềm giống như sợi mì, một xíu khí lực cũng chẳng có, theo lẽ thường chắc chắn nàng sẽ ngủ nhiều một chút, có
điều vừa mới đổi qua một hoàn cảnh sống khác, bên cạnh lại là thân thể cực nóng của nam nhân, lúc này vừa mới sáng sớm, nàng đã thức dậy.
Thanh Li mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng lúc thấy Hoàng đế bên cạnh cũng đã thức, hắn đang lẳng lặng ngắm nhìn nàng, thấy vậy Thanh Li có chút hàm hồ hỏi: "---- Canh giờ nào rồi?"
Hoàng đế nhìn thấy ngay cả mi mắt tiểu cô nương cũng không nhướng lên nổi, sắc mặt cũng mệt mỏi, tối qua còn là đêm đầu tiên của nàng, nghĩ đến đó hắn bỗng đau lòng không thôi, hôn một chút lên mi mắt nàng, hắn nhỏ giọng nói: "Còn sớm lắm, Diệu Diệu ngủ thêm một lát đi."
Thanh Li vẫn chưa tỉnh táo là bao, quả thật có hơi mệt mỏi, mi mắt cũng cay xè, nàng mơ màng trả lời một tiếng rồi nhắm mắt lại một lần nữa, nằm vùi vào lòng hoàng đế ngủ tiếp.
Nàng buồn ngủ, Hoàng đế lại chẳng buồn ngủ bao nhiêu, mặc dù đêm qua ngủ muộn nhưng tinh thần hắn tốt hơn Thanh Li nhiều, cho nên cũng không thấy mệt mỏi.
Giờ khắc này thấy nàng giống như hài tử mới sinh, hoàn toàn ỷ lại vào trong lòng mình, lòng hắn ngập tràn mềm mại ngọt ngào, hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó ôm cả người nàng, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Bên trong tẩm điện là tầng tầng lớp lớp màn che, che giấu giường bên trong cực kỳ chặt chẽ, ánh sáng bên ngoài không xuyên vào tới, chỉ có thể thấy ánh nến đỏ mơ hồ, người bước vào bên trong thì mơ hồ không biết là ban ngày hay ban đêm.
Bởi vì hoàn cảnh thuận lợi thế này, lúc Thanh Li trở lại lần nữa thì đã hơi trễ rồi.
Nàng dụi dụi mắt, cảm giác không còn cay xè như lúc thức dậy lần trước nữa, tinh thần cũng khôi phục vài phần.
Thấy nàng thức dậy, Hoàng đế liền bế nàng ngồi dậy, sau đó hắn gõ gõ vào vách tường, tiếp theo khi tiểu cô nương tỉnh táo hẳn, hắn mới đưa tay vén rèm che trước giường ra, để ánh sáng bên ngoài xuyên vào.
Trời bên ngoài đã gần đến buổi trưa, thái giám cung nhân chờ đợi đã lâu, nghe được tiếng động bên trong, thái giám ở gian ngoài bèn vén rèm lên, bước vào bên trong hầu hạ.
Hoàng đế nhận lấy cái bát ngọc trong tay thái giám, bên trong là nước canh ngọt ngào ấm nóng, bản thân hắn tự nếm thử một chút xem nóng lạnh thế nào rồi mới đút cho nàng uống, "--- Trước tiên thấm giọng đã, một lát nữa sẽ dùng ít điểm tâm."
Cả người Thanh Li vẫn còn vô lực, nàng tựa vào lòng ngực hắn, thuận theo uống vài ngụm, cảm thấy uống đủ rồi mới đẩy ra.
Hoàng đế cầm khăn lau lau khóe môi cho nàng, lúc này hắn mới cho đám thái giám lui ra ngoài.
Thanh Li có chút nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ.
Hoàng đế mỉm cười tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng ân cần, "Có còn đau hay không?"
Hiện tại, Thanh Li mới phản ứng mạnh mẽ lại, sắc mặt không chịu được nổi lên mấy rặng mây hồng, nàng vỗ lên vai hắn một cái, mang theo chút xíu ấm ức, "Còn."
Hoàng đế trìu mến hôn nhẹ nàng, "Vậy thì đừng đứng lên làm gì cho mệt, ở chỗ này ăn điểm tâm là được rồi."
Thanh Li cũng không sĩ diện cãi láo, quả thật có chút khó chịu, nàng không muốn giả bộ làm một cô nương rộng lượng, khéo léo hiểu lòng người gì cả, nàng gật đầu ngay lập tức, mọi chuyện cứ theo hoàng đế sắp xếp.
Hai người thức dậy muộn, đồ ăn sáng còn chưa ăn, hiện giờ Ngự Thiện Phòng cũng không chuẩn bị quá nhiều thức ăn nhiều dầu mỡ, phần lớn thức ăn thanh đạm là chính, tối qua Thanh Li chủ yếu ăn thịt cá, giờ khắc này thấy trên bàn toàn màu trắng xanh, khẩu vị cũng tăng lên mấy phần.
Nàng không thể nào không biết xấu hổ gọi Hoàng đế đút, nàng trực tiếp cầm đũa lên, chậm rì rì dùng đồ ăn.
Đã qua một đêm, cộng thêm cả buổi sáng, Hoàng đế cũng cảm thấy có chút đói bụng, thấy tiểu cô nương ăn ngọn miệng, khẩu vị hắn cũng khá hơn, cùng dùng bữa với nàng một chút.
Sau khi ăn xong, thái giám tiến lên dọn bàn xuống dưới, hắn mới nhỏ giọng dò hỏi: "Nàng có muốn thay y phục không?"
Tuy chuyện thân mật nhất cũng đã làm, nhưng bây giờ bị hắn hỏi những chuyện này, Thanh Li vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nàng cúi đầu, thỏ thẻ trả lời hắn.
Ngược lại Hoàng đế chẳng cảm thấy gì cả, đứng dậy nói: "Vậy đứng lên thôi, dù sao nằm mãi cũng khó chịu, thay y phục rồi trẫm và nàng đi ra ngoài dạo một lát."
Thanh Li ngủ được một giấc thật ngon, tinh thần dường như đã khôi phục, nàng gật gật đầu, cũng không cần ai hầu hạ mà tự đứng dậy lấy y phục ở bên cạnh mặc vào.
Thân thể nàng yếu ớt, dù đã được nghỉ ngơi một đêm, Hoàng đế vẫn cẩn thận bôi thuốc cho nàng, tuy không còn giày vò khó chịu nữa, song khi đứng lên vẫn có chút cảm giác khác thường.
Mặc dù không đến mức mất tự nhiên thái quá, có điều tưởng tượng đến cảnh thân mật quấn quýt si mê đêm qua, Thanh Li vẫn có chút không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế, mãi cho đến khi mặc y phục xong, nàng nhìn sang thì mới phát hiện hắn chỉ đang mặc trung y ngồi trên giường không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
"Nhìn cái gì mà nhìn," Chẳng hiểu tại sao, mặt Thanh Li nóng lên, nàng vỗ lên vai hắn một cái rồi ngượng ngùng nói: "Không phải chàng nói muốn ra ngoài sao, còn không chịu mặc y phục đi."
Hoàng đế nở nụ cười rồi tự mang giày, sau đó hắn đi đến trước mặt nàng giang hai tay ra, "Đợi phu nhân đến hầu hạ mà."
"Thói quen xấu." Thanh Li mắng hắn một câu, có điều đáy mắt lại ánh lên niềm hân hoan, nàng tiến lên mặc y phục, thắt đai lưng vào cho hắn, mi mắt rũ xuống, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp, thanh tao thoát tục.
Hoàng đế cúi đầu ngắm nàng, mi mắt không thèm chớp lấy một cái, ngắm đôi lông mi thật dài của nàng, đôi mắt thanh tĩnh cộng thêm ánh mắt không hề che giấu sự dịu dàng, hòa cùng màn lụa đỏ phấp phới xung quanh, càng trở nên cực kỳ đẹp đẽ.