Hoàng Đế lên triều, một mình Thanh Li ngồi bên giường một lúc cũng không thấy buồn ngủ, nàng bèn gọi Ngọc Trúc Oanh Ca đến thay y phục, trang điểm cho nàng rồi truyền thiện*.
*Truyền thiện: Gọi cung nhân dâng đồ ăn chuẩn bị dùng bữa.
Cũng không phải Thanh Li muốn gióng trống khua chiêng mà do hôm nay mấy vị thái phi và đám nữ quan của sáu cục hai mươi tư ty đều sẽ qua, làm như vậy chẳng qua là truyền cho các nàng ấy một cái tín hiệu mà thôi.
Ở tại Tuyên Thất Điện có cái lợi mà cũng có chỗ xấu.
Hoàng Đế kế vị lúc trẻ tuổi, mấy vị thái phi lại là phong thái yểu điệu thướt tha. Vì tránh cho tin đồn lan ra, hai bên đều rất ít khi gặp mặt, nếu thực sự gặp mặt thì phần lớn đều gặp mặt quang minh chính đại tại yến tiệc.
Theo như phép tắc, sau khi Hoàng Hậu được gả vào trong cung thì sẽ được nhận lễ đấy.
Nếu Hoàng Thái Hậu còn sống thì Hoàng Hậu sẽ sang Trường Nhạc Cung, sau khi thăm hỏi Hoàng Thái Hậu sẽ nhận đại lễ của chư vị thái phi, Vương Phi, công chúa và cung tần của Hoàng Đế, làm thủ tục chuyển giao cung quyền.
Nếu Hoàng Thái Hậu đã qua đời thì chư vị thái phi, công chúa sẽ đến Trường Thu Cung ra mắt Hoàng Hậu, nữ quan sáu cục hai mươi tư ty giao lại cung vụ cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉnh lý, sắp xếp sổ sách, cung vụ, chấp trưởng chư cục.
Đến lượt Thanh Li thì lại có hơi chút khác biệt.
Nàng là Hoàng Hậu nhưng lại không ở Trường Thu Cung mà ở Tuyên Thất Điện cùng với Hoàng Đế. Như vậy, phu thê hai người dính dính thân mật thì thuận tiện nhưng lại khiến mấy vị thái phi đến vấn an thêm phiền phức, nếu họ đi sớm chờ ở nơi đó cũng không được tự nhiên.
Lúc này Thanh Li truyền thiện, các bà cũng có thể phỏng đoán thời gian để tới.
Sau khi Thanh Li được gả tới, Hoàng Đế sợ có nhiều chuyện nàng không hiểu nên đã phân mấy nữ quan lúc trước dạy lễ nghi cho nàng ở phủ Ngụy Quốc Công ở lại bên cạnh nàng, nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời chỉ điểm một chút. Lục nữ quan lớn tuổi nhất, mọi chuyện đều hiểu rõ nên bà được Thanh Li giữ lại hầu hạ bên người.
Bà cũng có ý muốn gần gũi, thái độ kính cẩn mà hàm chứa thân thiết, làm việc lại thành thạo nên giúp Thanh Li đỡ rất nhiều công sức.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh xinh đẹp của Hoàng Hậu ở trong gương, Lục nữ quan nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nay nương nương muốn chải kiểu tóc nào ạ?"
Thanh Li ngước mắt, mỉm cười với hình ảnh của mình ở trong gương, nàng ngồi thẳng người, nói: "Chải búi tóc bình thường là được, không cần quá mức long trọng."
Ngừng lại một chút nàng lại nói thêm một câu: "----- Không phải có hai cái trâm cài thạch lưu hoa hồng sao? Cài hai cái đấy đi."
Tuổi nàng còn nhỏ, nếu muốn lập uy mà miễn cưỡng cài hoa phục châu ngọc thì chỉ sợ không đè ép được mà trái lại còn phản tác dụng khiến người ta coi thường đấy. Chẳng bằng nàng cứ như bình thường, thêm một chút trịnh trọng lại càng có thể khiến người ta kính nể.
Lục nữ quan mỉm cười lên tiếng rồi chải tóc cài trâm theo ý của nàng, vừa chải tóc bà vừa khen ngợi:
"Tóc nương nương thật đẹp, lúc chải tóc thành búi cũng dễ dàng."
"Đúng vậy," Ngọc Trúc đeo hoa tai san hô lên một bên tai Thanh Li, nàng ấy còn cẩn thận quan sát nàng vài lần rồi cười hì hì nói: "Nương nương càng ngày càng xinh đẹp đấy."
Ngọc Trúc và Oanh Ca đều là người lớn lên cùng với Thanh Li từ nhỏ, giờ lại cùng nàng tiến cung, tình cảm tự nhiên thân thiết hơn, khi nói chuyện cũng tùy ý hơn chút. Thanh Li không đếm xỉa liếc nàng ấy, nàng cười dịu dàng nói:
"Muội chỉ nói ngọt thôi."
Oanh Ca đang lấy trang sức vòng tay hôm nay Thanh Li đeo ở trong hộp, nghe thấy lời nói ấy theo bản năng liếc nhìn Thanh Li thì thấy mặt nàng trơn bóng xinh đẹp, bờ môi mỉm cười, mặt mày như hoa trừng mắt lên, vừa như giận dỗi mà lại như đang xấu hổ, vô cùng động lòng người.
Đừng nói là Bệ Hạ, đến nàng thường xuyên nhìn thấy nương nương mà còn thấy xinh đẹp kinh người.
Lót khăn lụa lên vòng tay, Oanh Ca cầm vòng tay bằng ngọc đã được bọc tốt đeo lên cổ tay Thanh Li, thuận theo cười nói:
"Ngọc Trúc nói toàn là lời nói thật, nếu nương nương không tin thì người cứ tự mình nhìn lại."
Thanh Li cũng là nữ hài tử nên tất nhiên nàng cũng thích được người khác khen ngợi. Nàng được các nàng ấy khen mà vui mừng nên nhìn vào mặt gương một lần nữa.
Thời điểm chưa xuất giá Thanh Li đã rất xinh đẹp rồi nhưng cái đẹp này là loại đẹp của tươi non, yêu kiều như búp sen mới nở, xinh đẹp mà lại ngây ngô, nồng đậm ý vị sạch sẽ.
Giờ phút này nhìn mình trong gương, mặc dù vẫn là khuôn mặt cân xứng như cũ nhưng lại thêm phần mềm mại, thu hút của thiếu phụ, giống như mẫu đơn run rẩy nở rộ, từ đuôi mày khóe mắt đều loáng thoáng lộ ra vài phần quyến rũ lơ đãng, loại cảm giác này khiến cho lòng người nóng lên.
Quả thực trở nên xinh đẹp.
Mấy ngày trước, sau khi quấn quýt triền miên trong đêm, Hoàng Đế đã từng nói với nàng cái này, còn mạnh mẽ dứt khoát mà quy hết toàn bộ công lao này thuộc về hắn.
Hắn nói nàng hút tinh khí của hắn mới càng ngày càng xinh đẹp như vậy, đã vậy còn mặt dày mày dạn đòi nàng thưởng cho hắn, ngày hôm sau thức dậy, thắt lưng xương sống của Thanh Li đau không nâng dậy nổi, hồi lâu sau mới ngồi dậy được.
Nghĩ đến chuyện này, Thanh Li không nhịn được mà đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, chuyển hướng câu chuyện.
~~~~
Ba vị Thái Phi và hai vị công chúa cùng nhau đi vào Tuyên Thất Điện, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào nhưng trên mặt đều nói nói cười cười, vô cùng khách khí.
Dù sao cũng là trưởng bối, chỉ cần họ không làm cái gì quá đáng, không hợp sự tình, Thanh Li cũng sẽ để thể diện cho các bà, mỉm cười tiếp đón các bà.
Thẩm Thái Phi và Trương Thái Phi có xuất thân bình thường, đều nhờ dung mạo xinh đẹp mà được sủng, lại đều sinh hạ công chúa, không có thế lực nhà mẹ đẻ ủng hộ nên lúc tiên đế còn sống cả hai đều chưa từng có được phân vị cao.
Ngược lại là hai vị công chúa, dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, lại là công chúa hoàng gia nên phong thái có chút không tầm thường.
Xuất thân Khác Thái Phi còn có thể xem là tạm được, tướng mạo tầm trung, bà sinh được hoàng tử nhưng vận mệnh lại không tốt, Thất Vương là trời sinh tàn phế, rơi vào gia đình Hoàng Gia thì bị nói thành trời cao bất mãn mà cảnh báo.
Vì lí do ấy, sau khi Khác Thái Phi sinh hạ Thất Vương thì không những không được phong thưởng, ngược lại bà còn bị thất sủng.
Có điều, thế sự luôn luôn thay đổi khó lường, ai mà nghĩ đến, trong rất nhiều cung phi của tiên đế, đi đến cuối cùng chỉ còn ba vị này thôi.
Được cuộc sống trong nội cung nuôi dưỡng nên mấy vị thái phi cũng không phải quá già, dung mạo bảo dưỡng tốt, nhất là Thẩm Trương hai vị Thái Phi, nếu chỉ nhìn mặt mày hai người, ra ngoài cung nói họ chỉ có hai mươi tuổi cũng sẽ có người tin đấy.
Dù sao Hoàng Hậu cũng là Hoàng Hậu, quang minh chính đại đứng đầu lục cung, mắt thấy Hoàng Đế nghênh đón vị tiểu Hoàng Hậu này vào ở Tuyên Thất Điện, trong lòng mấy vị Thái Phi cũng có suy đoán.
---- Chỉ sợ, Bệ Hạ chắc sẽ không nạp phi nữa rồi.
Mấy người nghĩ đến hậu cung như hoa của tiên đế, đám mỹ nhân đấu đá qua lại rồi nghĩ đến khó khăn khi đó của bản thân, các bà không tự chủ được mà đều cảm thấy có chút cay mũi.
Thẩm Thái Phi và Trương Thái Phi thì còn đỡ, dù sao cũng đã từng nhận được sủng ái, việc hôn sự của hai vị công chúa nằm trong tay Hoàng Hậu, tự nhiên là nhận thức rõ ràng, chỉ chua xót trong thời gian ngắn liền bình phục tự nhiên.
Trong lòng Khác Thái Phi cay đắng càng sâu. Tiên đế đối xử bình thường với bà, khó khăn lắm mới có thai vậy mà sau khi sinh hạ lại mất quân tâm, sống thủ tiết trong nhiều năm, lại nhìn đến tiểu Hoàng Hậu, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không che được xuân tình mị ý*, cũng biết nàng được Bệ Hạ sủng ái như thế nào, trong lòng bà lại càng cảm thấy khó chịu.
*Xuân tình mị ý: Ý chỉ sự quyến rũ xinh đẹp của con gái khi được tình yêu tưới tắm.
Hai vị công chúa lại chưa từng gặp mặt Thanh Li, trong lòng các nàng biết rõ hôn sự của mình sẽ phải chịu ảnh hưởng của vị hoàng tẩu này. Song trong giọng nói, nét mặt của các nàng cũng không có ý nịnh nọt, ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng, khiêm tốn lễ độ, tự nhiên hào phóng.
---- Bất luận xuất thân của Thẩm Trương hai vị Thái Phi như thế nào nhưng ít nhất các bà cũng giáo dục nữ nhi vô cùng tốt đấy.