Hoàng Đế kề sát vào tai nàng, giọng điệu chế nhạo: "Đã thành cái dạng này rồi còn dám nói không yêu?"
Thanh Li liếc nhìn ngón tay mình, xấu hổ không chịu được, nàng muốn thoát khỏi bàn tay hắn tìm chỗ lau đi. Hoàng Đế lại đưa ngón tay kia đến trước mặt nhẹ nhàng ngậm vào miệng mình, giống như món ăn quý hiếm, cẩn thận thưởng thức.
"Diệu Diệu nói thật," Mặt Thanh Li đỏ tới tận mang tai, còn không đợi nàng nói cái gì đã thấy hắn thả ngón tay kia ra, ánh mắt chăm chú lại rơi trên mặt mình: "---- Không yêu trẫm sao?"
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không chút che giấu tình ý cực nóng. Thanh Li bị nhìn đến trong lòng run rẩy, cánh môi khẽ nhúc nhích, ánh mắt cũng dịu xuống, xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, nàng nói: "Yêu."
Hoàng Đế cong môi cười, hắn cúi đầu xuống, nặng nề hôn lên môi nàng. Trong lòng Thanh Li mềm mại, thân thể lại xao động. Nàng đang vịn vai hắn rồi đột nhiên run một cái, nỗi đau không hề có dấu hiệu báo trước bắt đầu tấn công.
Nàng hô lên một tiếng, theo bản năng cắn lấy bả vai hắn, trong ánh mắt nàng đã ẩn chứa nước mắt.
Thân thể tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, so với Hoàng Đế thì kém hơn nhiều. Lúc này hắn cũng không dùng sức mạnh mà chờ nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu rồi mới nói lời phân tán sự chú ý của nàng, một mạch tiến vào.
---- Đau dài không bằng đau ngắn.
Nếu chậm rì rì lề mà lề mề tiến vào, còn không biết sẽ giày vò bao lâu.
Trên thực tế, không chỉ tiểu cô nương cảm thấy khó chịu, lúc này cố nhịn dừng lại, bản thân Hoàng Đế cũng không chịu nổi.
Thở dốc vài cái, hắn dịu dàng vuốt ve đầu vai trắng nõn như hoa ngọc lan của nàng, dường như đang dỗ dành còn mèo nhỏ chìm vào giấc ngủ, cẩn thận giúp nàng thả lỏng.
Tuy rằng những điều cần chuẩn bị đều đã làm nhưng vẫn khiến Thanh Li khổ sở vô cùng. Dù sao sự khác biệt vẫn còn ở đó, chuẩn bị như thế nào cũng vẫn sẽ khó chịu đấy. Giờ phút này dĩ nhiên đã tốt hơn rất nhiều, nàng cũng có vài phần tâm trí đi để ý tới cái khác.
Thời điểm khó chịu vừa rồi nàng theo bản năng cắn vai hắn, vô cùng hung ác, lúc này cũng đã hằn ra tơ máu.
Lại nhướng mắt nhìn khuôn mặt hắn, nàng thấy gân xanh trên trán hắn nổi hết lên, hiển nhiên là kiềm chế hết sức vất vả.
Bỗng nhiên lúc này, Thanh Li rất muốn khóc.
Không phải là bởi vì cảm thấy đau, cũng không phải vì buồn bã mà do cảm thấy rất hạnh phúc.
Sao nàng lại may mắn gặp được một người nam nhân như vậy, bằng lòng để ý đến cảm nhận của nàng, dù có thể muốn làm gì thì làm trong đêm tân hôn nhưng hắn vẫn cố gắng để nàng không quá khó trải qua.
Mắt nhẹ chớp một cái, Thanh Li ép những giọt nước mắt vừa tràn tới xuống. Nàng vòng hai tay quanh cổ hắn, chủ động hôn lên, giọng nói nhẹ khó nghe thấy: "Diễn lang, chàng... động một chút đi."
Hoàng Đế đã sớm cảm thấy nghẹn khổ sở, lúc này tiểu cô nương đã mở miệng, hắn cũng không khách khí nữa, ngậm lấy đôi môi nàng, hôn thật sâu.
Thanh Li ngoài miệng nói mạnh như vậy nhưng thực tế nàng vẫn còn có chút khó chịu đấy. Một lát sau nàng đã cảm thấy có chút không chịu nổi, lông mày thanh tú nhăn lại, hai tay trắng tựa tuyết thoáng dùng sức, ôm chặt cổ hắn.
Nàng cảm thấy khó chịu nhưng cũng không muốn quá yếu ớt làm hỏng mất hứng thú của hắn nên cũng chỉ nhếch môi không nói. Hoàng Đế phát hiện, giữa lúc thân mật cũng dịu dàng hơn một chút.
Thời gian dần qua, Thanh Li cảm thấy tốt hơn nhiều, không chỉ không còn đau như cũ, trái lại là... có chút thích thú.
Cánh môi hơi hé mở, cánh tay nàng đang vòng trên cổ hắn cũng buông lỏng vài phần.
Hoàng Đế cảm nhận được biến hóa của thân thể nàng, cũng không lưu tình, từ tuyết rơi mùa đông bình yên chuyển thành mưa hè rào rào vội vã.
Thanh Li nằm dưới người hắn rõ ràng cảm giác được sự tiếp xúc thân mật đến cực điểm của hai người, tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng rất hưởng thụ.
Nửa chữ nàng cũng không nói lên lời, cũng không muốn nói. Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình như biến thành dây đàn dưới tay hắn, từ đó hắn khảy lên làn điệu triền miên.
Triền miên dưới màn che bắt đầu khởi động, nến đỏ dao động cách đó không xa, dịu dàng như vậy, triền miên trong đêm, ẩn chứa lưu luyến, kiều diễm ướt át khiến cho người ta từ trong ra ngoài đều cảm thấy nóng lên.
"Diệu Diệu," Hoàng Đế cúi đầu hôn nhẹ môi nàng, thở gấp nói: "Đừng chịu đựng, nếu nàng cảm thấy thích thì kêu ra tiếng, cho trẫm nghe một chút."
Cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài còn có thái giám chờ hầu hạ đấy. Tuy rằng có cách xa nhưng trong đêm yên tĩnh cũng không dám chắc bọn hắn không nghe thấy.
Thanh Li thở hổn hển, có chút thở gấp nhưng vẫn xấu hổ lắc đầu, không dám lên tiếng.
Hoàng Đế cúi đầu cười, cũng không nói chuyện mà bắt đầu mấy chuyện xấu đi ức hiếp người.
Tiểu cô nương non nớt đâu có thể là đối thủ của hắn, một lúc sau liền có giọng nói dịu dàng cất lên.
Tựa như mở đập xả lũ, cố chịu thêm một lát, cuối cùng Thanh Li không chịu nổi, cùng với tiếng cười khẽ của hắn mà nhẹ nhàng ngâm ra tiếng.
Người nam nhân đang cùng nàng giao hoan này là người nàng yêu thương, cũng là trượng phu được nhiều người tán dương, thế gian này làm gì còn chuyện nào tốt hơn
chuyện này chứ?
Thanh Li ôm lưng hắn, thở hồng hộc. Nàng chỉ cảm thấy xương cốt bản thân đều mềm nhũn, không dùng được một chút sức lực, chỉ có thể nằm yên dưới thân hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thân thể Hoàng Đế cường tráng, động tác có lực như vậy, dáng vẻ sảng khoái say sưa ngập chìm trong khoái cảm, cảm nhận được vui vẻ khi bị chinh phục, nàng ôm chặt người nam nhân này, dựa vào hắn gần hơn một chút, một chút nữa.
Cũng không biết qua bao lâu Thanh Li cảm thấy hắn nặng nề rên lên một tiếng, trong đầu vừa hiểu một chút thì đã cảm thấy thân thể mềm nhũn, nàng run rẩy tựa trong ngực hắn giống như bị người ta rút hết sức lực, động một chút cũng không muốn.
"Tiểu Diệu nhi," Cúi đầu cười một tiếng, Hoàng Đế nói bên tai nàng: "Có thích hay không?"
Người này thật là... nào có ai hỏi chuyện này!
Thanh Li lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt vỗ một cái trên vai hắn, giọng điệu vốn là hung dữ đấy nhưng sức lực không đủ nên lại giống như làm nũng: "Không thích!"
Ồ, tiểu cô nương mất hứng, lại có thể đánh người, có điều một chút sức lực kia gãi ngứa cho hắn hắn còn chê nhẹ đấy, thật là đáng yêu mà.
Hoàng Đế lại cười tiếp rồi thuận thế bắt được cái tay kia, từ ngón tay một đường hôn đến đầu vai, lưu luyến không rời.
Hung hăng hôn vài cái, Thanh Li cảm giác hơi thở hắn trở lại bên tai nàng: "Diệu Diệu à, thật muốn chết trên người nàng."
"Này," Thanh Li giận hắn, "Đêm tân hôn đừng nói điềm xấu như thế."
"Cũng đúng," Hoàng Đế suy nghĩ một lúc vừa cười vừa sửa lời nói: "Túy sinh mộng tử, bất thắng khoái tai*!"
1.(Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.
2.(Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.
Miệng hắn đầy lời nói thô tục, Thanh Li nghe được nóng hết cả mặt, nàng khép hờ mắt, không để ý đến người kia.
"Diệu Diệu," Hoàng Đế không chịu buông tha nàng dễ dàng như vậy, hắn chui đầu vào hõm vai nàng, thấp giọng hỏi: "---- Thoải mái hay không?"
Hắn hỏi không hề che đậy, cũng không thèm cảm thấy khó xử, đã như vậy Thanh Li cũng không còn sức mà giận hắn, thành thành thật thật đáp: "Thoải mái."
Hoàng Đế lại hỏi: "---- Trẫm lợi hại không?"
Thanh Li thầm muốn che mặt nhưng cánh tay nửa phần sức lực cũng không có, không nâng lên nổi nên đành tiếp tục thành thực trả lời tiếp: "Lợi hại."
Thấy nàng nghe lời đáp lại như vậy, đuôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt yêu kiều đáng yêu lại có chút mùi vị thiếu phụ, Hoàng Đế vui mừng nằm trên người nàng cười ha hả.
Trong lòng xấu hổ, Thanh Li khẽ quét đuôi mắt về phía hắn, hơi thở quyến rũ của thiếu phụ tỏa ra, vô cùng say lòng người.
Lần đầu tiểu cô nương trải qua chuyện này, Hoàng Đế thương tiếc, thấy mặt nàng có chút mệt mỏi nên cũng không muốn tiếp tục giày vò nàng, sau khi thoải mái một hồi thì đành thu binh, ngừng công kích, thế nhưng khi bị đôi mắt sáng kia của nàng khẽ liếc qua, khí nóng trong lòng hắn có chút không kiềm chế được.
Thanh Li đang thở dốc lại cảm giác được hắn hưng phấn lần nữa, nghĩ đến cảm giác không bị khống chế vừa rồi nàng cảm thấy có chút sợ.
Đưa tay đẩy hắn, nàng cảm thấy sức lực mình không đủ thì vội vàng dừng tay, bắt đầu làm nũng, cái giọng nói kia kéo ra vừa mềm lại vừa ngọt: "Từ bỏ từ bỏ... Diễn lang, Diễn lang~"
Đang lúc trong lòng Hoàng Đế bốc hỏa, giọng nói mềm mại ấy rơi vào tai thì làm sao có thể chịu được.
Cúi đầu ngăn chặn môi nàng, hắn bắt đầu dỗ dành: "Diệu Diệu nghe lời, một lúc thôi, được không? Lập tức là tốt ngay, lập tức là tốt ngay..."
Cái kia của hắn khẽ động Thanh Li liền cảm giác linh hồn nhỏ bé cũng không còn rồi, lại thêm lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ nên ỡm ờ theo hắn, nàng nghĩ chỉ một lúc là chấm dứt thôi.
Chỉ có điều, cũng không lâu lắm nàng đã không còn suy nghĩ như vậy.
---- Tiêu Phong Diễn không chỉ là người xấu mà còn là một người xấu không trọng chữ tín!
Một lần lại một lần, dù sao cũng không dứt. Nàng mở miệng phản đối thì hắn lại hôn lại dỗ nàng, tiếp tục phản đối thì hắn bèn chặn miệng không cho nàng nói chuyện!
Cứ bay bổng trên không trung như thế một hồi lâu, cuối cùng Thanh Li chỉ tốn công vô ích, nàng đành ôm cổ Hoàng Đế cầu xin tha thứ: "Diễn lang Diễn lang Diễn lang! Chàng không thương ta sao?"
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng, thấy đuôi mắt tiểu cô nương có vệt nước mắt mơ hồ, môi mím lại oan ức, có chút sưng lên thì hắn biết thực sự nàng không chịu nổi, nặng nề hôn vài cái lên xương quai xanh của nàng, cuối
cùng hắn cũng lưu luyến không rời mà dừng lại.
Thanh Li vùi đầu vào lồng ngực hắn, tựa như con cá nhỏ quẫy đuôi rời khỏi mặt nước, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng đổ mồ hôi, động chút cũng không muốn, chỉ muốn lập tức đi ngủ.
Da mặt tiểu cô nương mỏng còn Hoàng Đế thì không. Hắn cúi đầu vỗ về, hôn nhẹ nàng rồi ngồi dậy, gõ gõ vào một bên giường ý bảo thái giám ở gian ngoài chuẩn bị nước.
Thái giám hầu hạ bên ngoài đã chờ sẵn từ lâu, nghe tiểu Hoàng Hậu nhỏ giọng mềm mại ngâm nga, đến chính bọn hắn cũng thấy nóng lên, càng không cần phải nói đến Hoàng Đế, sao có thể chịu đựng được, yêu kiều như vậy chẳng trách tiểu Hoàng Hậu được cưng chiều đến thế.
Người bên trong vẫn chờ, đám thái giám cũng không dám lề mề, trong lòng bọn hắn vụng trộm cảm khái vài câu rồi nhanh nhẹn đi chuẩn bị nước, đưa đến phòng tắm.
---- Thời điểm như vậy, nước ấm đều đã chuẩn bị từ sớm, chủ tử bên trong nói một tiếng là có ngay, cũng giảm đi không ít phiền phức.
Hoàng Đế thoáng đợi trong chốc lát, cảm thấy đám thái giám có lẽ đã chuẩn bị ổn thỏa bèn đưa tay ôm tiểu cô nương đang buồn ngủ, bế nàng đi tắm.
Nửa phần sức lực Thanh Li cũng không còn, nàng ngoan ngoãn vươn tay để hắn ôm lấy bản thân. Nàng nghĩ đến hắn hư hỏng như vậy, tới tới lui lui ức hiếp mình, càng
nghĩ càng thấy trong lòng không vui, cuối cùng còn không quên oán hận cắn hắn một cái, dù cho không có nhiều sức lắm nhưng dù nhiều hay ít cũng được vài miếng.
Hoàng Đế vô cùng thích dáng vẻ động lòng người như vậy của nàng, thật sự không tiếp tục ức hiếp nàng, cũng không thừa cơ trả thù mà chỉ mỉm cười ôm nàng đi về phía phòng tắm.
Tiểu cô nương bị giày vò không còn sức lực, hắn cũng hầu hạ đặc biệt chu đáo, tắm rửa xong còn cẩn thận bôi thuốc lên.
Lễ phu thê đã thành, giữa hai người nên làm gì cũng đã làm, tuy Thanh Li thẹn thùng nhưng cũng không nói gì, chỉ đỏ mặt kệ hắn.
Tối nay Tiểu Diệu Diệu làm tân nương cũng vất vả. Hoàng Đế thấy nàng mệt mỏi cũng đau lòng, không đành lòng tiếp tục giày vò nàng, sau khi lau khô thân thể nàng, dịu dàng hôn nhẹ rồi ôm tiểu cô nương về tẩm điện.
Hai người tắm rửa rất tốn thời gian, đến lúc trở lại tẩm điện thì thái giám đã sớm thay đổi đệm giường, vô cùng khô thoáng.
Hoàng Đế bế nàng lên giường, kéo chăn qua phủ lên người hai người, hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy viên mãn, nhỏ giọng nói: "Diệu Diệu khổ cực rồi, nhanh ngủ đi."
Thanh Li bị hắn giày vò khổ sở, vốn là có chút tủi thân nhưng lúc này thấy hắn dịu dàng như vậy liền cảm giác những tâm tình kia đều tan thành mây khói, nàng nằm úp
sấp trong ngực hắn, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng~"
Trong lòng Hoàng Đế tràn ngập nhu tình gợn sóng, yêu thương hôn nhẹ trán nàng, không nói gì nữa.
Thanh Li nhắm mắt lại, nằm trong lòng hắn chuẩn bị ngủ.
"Diệu Diệu," Lúc sắp ngủ, Thanh Li lại nghe Hoàng Đế gọi nàng.
Giọng nói kia rất nhỏ, trong bóng đêm này lại không lẫn lộn, trái lại cực rõ ràng.
Nàng đang lim dim, nghe thấy vậy mơ mơ màng màng lên tiếng: "Làm sao thế?"
Hoàng Đế ôm chặt nàng, thấp giọng nói: “---- Sinh cho trẫm đứa bé.”