Thanh Li bị ý tứ đùa giỡn trắng trợn trong lời nói của hắn làm cho đỏ mặt, nàng vỗ nhẹ hắn một cái rồi đưa bầu rượu kia đến bên môi, bốn mắt nhìn nhau cùng uống.

Quả nhiên không nồng thậm chí còn hơi ngòn ngọt.

Ánh mắt Hoàng Đế rơi trên mặt nàng đến khi hai gò má nàng như bị phỏng, da thịt bỏng rát, "----Theo trẫm thu xếp rồi ngủ được chưa?"

Trong lòng Thanh Li vừa có chút xấu hổ, vừa mơ hồ có chút chờ mong, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy: "Vâng."

Hoàng Đế bế nàng đứng dậy, căn dặn đám thái giám cung nhân đứng hầu hai bên: "Đều lui ra đi."

Cả đám biết ý, mỉm cười thi lễ với Đế Hậu: "Chúc Bệ Hạ nương nương hạnh phúc như ý, tình duyên trường cửu."

Lời nói này rất hay, Hoàng Đế nghe xong cười ha hả. Thanh Li ở trong lòng hắn cảm thấy lồng ngực hắn đều đang chấn động, lại nghe thấy giọng nói của đám thái giám cung nhân nàng càng cảm thấy khó xử. Nàng rúc
đầu vào lòng hắn, không dám lộ mặt, chỉ nghe giọng nói Hoàng Đế vui mừng không che giấu: "Hôm nay trẫm rất vui vẻ, tất cả đều có phần thưởng." Nói xong hắn cũng
không ngừng lại mà ôm Thanh Li đi vào bên trong.

Giọng nói tạ ơn theo thứ tự vang lên sau lưng, ngay sau đó tiếng bước chân dần xa, mấy cung nhân phía sau nhanh tay nhẹ chân, từ từ buông hết màn che xuống, thắp
sáng mấy hàng nến cách đó không xa rồi lui ra ngoài.

Hoàng Đế bước đến phòng trong, nhẹ nhàng thả tiểu thê tử của mình xuống mấy lớp đệm chăn bằng gấm trên giường rồi cúi người, hắn từ tốn gọi: "Diệu Diệu?"

Trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và hắn, ánh sáng vàng rực xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che màu đỏ, tự nhiên sẽ chuyển thành màu đỏ. Ánh nến hơi lay động cũng khiến một lòng Thanh Li không kìm được mà đung đưa theo.

Hơi nhướng mắt lên, nàng nói khẽ: "Làm sao thế?"

Hoàng Đế ngồi bên cạnh nàng, giọng nói ấm áp hàm ẩn chờ mong: "---- Nàng nên gọi trẫm là gì?"

Trên người hắn nóng vô cùng, hắn dựa vào gần khiến Thanh Li có chút cảm giác không chịu nổi, dường như ngay sau đó mình cũng nóng lên.

Hơi hơi tránh sang một bên, nàng quỳ ngồi trên giường, vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng gọi: "... Lang quân!"

"Ừm," Hoàng Đế mỉm cười đáp một tiếng, ánh mắt hắn sáng rực nhìn nàng cho đến khi tiểu cô nương quay mặt sang chỗ khác mới nói: "Phu nhân, chúng ta đi ngủ chứ?"

Đã là phu thê, đương nhiên Thanh Li sẽ không nói không được nhưng cũng không dám nói lớn mà chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Hoàng Đế đứng dậy, dang hai tay ra nói: "Cởi áo giúp trẫm."

Trái lại Thanh Li không đùn đẩy chỉ đỏ mặt đứng dậy đến bên Hoàng Đế, đưa tay cởi ngoại bào cho hắn, ngừng một chút nàng mới đưa tay đến đai lưng của hắn, từ từ cởi ra.

Trước khi trở về Tuyên Thất Điện, Hoàng Đế đã thay đổi thường phục, cho nên lúc cởi cũng không khó như miện phục. Sau khi Thanh Li cởi bỏ trung y của hắn, thân hình
cường tráng của nam tử trưởng thành liền hiện ra.

Đồ ăn đã tiêu hóa hết rồi, chỉ là khi nhìn thấy nửa người trên rắn chắc mạnh mẽ của hắn, Thanh Li liền cảm thấy cổ họng hơi khô, trên lưng cũng có chút nóng, buồn bực đấy, cũng bắt đầu có chút khó chịu.

Hoàng Đế cười cười nhìn nàng, ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục.

Thanh Li chuyển tầm mắt qua đã thấy chỗ đó của hắn nổi lên phản ứng. Nàng nhìn thoáng qua, nhịn không được mà giật mình.

"Nếu Diệu Diệu muốn nhìn, cũng không cần gấp nửa khắc lúc này," Hoàng Đế nhìn nàng, lười biếng nói: "Từ nay về sau, nó đều là của nàng, chạy không được đâu."

Thanh Li bị hắn trêu đùa, nàng liếc mắt nhìn cái đồ vật giương cung bạt kiếm kia, thực sự nàng không dám phản kích mà chỉ xấu hổ thầm phỉ nhổ hắn một cái rồi khép hờ mắt, cởi quần hắn xuống. Nàng không dám nhìn kỹ mà ngồi trở lại giường.

"Nào có ai như nàng chứ," Hoàng Đế ngồi vào bên cạnh nàng, thoát khỏi sự trói buộc của quần áo, hắn nói: "Làm việc chỉ làm một nửa, đáng phạt."

"Chàng còn muốn hơn thua cái này nữa à," Thanh Li đã sớm biết tính toán của hắn, sợ là hắn đã sớm nghĩ kĩ phạt như thế nào, lúc này chỉ là tìm cớ mà thôi, cần gì phải làm màu, "Không phải là muốn ức hiếp ta sao, tùy chàng thôi."

"Tùy trẫm sao?" Hoàng Đế nở nụ cười, nguy hiểm rõ ràng như vậy khiến trái tim tiểu cô nương tự nhiên hoảng hốt.

Hắn chậm rãi nói: "---- Chỉ cần nàng không hối hận."

Dường như Thanh Li cảm thấy có chút không ổn nhưng lại không thể sửa lại, cuối cùng nàng miễn cưỡng nói câu: "... Không hối hận."

Hoàng Đế bình tĩnh nhìn tiểu cô nương một lát, cuối cùng đẩy nàng nằm xuống giữa giường, đưa tay cởi giày cho nàng, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn giống chủ nhân nó, vô cùng đáng yêu.

Như có ý lại như vô tình, hắn gãi nhẹ một cái ở lòng bàn chân tiểu cô nương.

Chân Thanh Li khẽ run rẩy, nàng muốn thu chân lại nhưng lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân, không thể động đậy. Nàng thử giãy giụa mấy lần mà không thoát được, cuối cùng nàng cảm thấy có chút sợ: ".... Ta còn nhỏ, Diễn lang đừng ức hiếp ta."

"Sao có thể gọi là ức hiếp," Hoàng Đế nhìn theo mắt cá chân nàng, sờ lên bàn chân nàng, vô cùng chính nghĩa mà nói: "Không phải là Diệu Diệu tự nói đó sao?"

"---- Tùy trẫm còn gì."

Lửa than Nội Điện được đốt nóng, sau khi tắm rửa Thanh Li cũng chỉ mặc y phục mỏng manh, một kiện áo mỏng, vô cùng mỏng, mà còn rộng thùng thình.

Bàn tay Hoàng Đế như lửa nóng, vô cùng dịu dàng vuốt ve bắp chân mảnh khảnh của tiểu cô nương, giống như dùng lông chim nhẹ vuốt, khiến cho nàng run rẩy một hồi.

Trái tim Thanh Li đập thịch thịch thịch, dường như da thịt bị hắn vuốt ve qua cũng dính phải độ nóng bàn tay hắn, tê dại lên.

Không hiểu sao nàng có chút xao động, có loại cảm giác khổ sở như gãi không đúng chỗ ngứa. Nàng thấy ánh mắt Hoàng Đế chăm chú, dừng trên người mình thì cảm thấy khó chịu, chịu đựng nửa ngày cuối cùng mặt dày mày dạn nói: "Chàng... Nhanh lên đi."

"Mới như thế mà đã chịu không nổi?" Hoàng Đế liếc nhìn tiểu cô nương, nửa nằm sấp trên người nàng, trong giọng nói hàm chứa hàm ý mập mờ: "--- Nàng phải cố nhịn đi."

Một câu nói xong, hắn cũng không dài dòng nữa, cười nhẹ một tiếng, thừa cơ đang nằm sấp trước người nàng bèn nặng nề ngăn chặn đôi môi đỏ kia, nuốt hết hờn dỗi phía dưới xuống.

Mặt Thanh Li đỏ bừng, lòng cũng nóng lên, cuối cùng vẫn thuận thế ôm vai hắn, dịu dàng ngầm đồng ý.

Thân thể Hoàng Đế nóng hổi, cơ bắp rắn chắc mang theo tính xâm lược đặc thù nam tử.

Mà nàng bị hắn ngăn chặn, đầu óc choáng váng, không biết vì sao căng ra. Nàng cảm giác không chỉ lòng mình mềm mà đến cả thân thể cũng mềm nhũn nằm dưới người hắn, như muốn hóa thành một vũng nước.

Hoàng Đế nghe hô hấp tiểu cô nương hơi gấp thì biết nàng cũng động tình. Hắn buông nàng ra một chút, sắc mặt chăm chú hỏi nàng: "Diệu Diệu, nàng có yêu trẫm hay không?"

Môi Thanh Li đã bị hắn hôn đến đỏ lên, nàng nghiêng người liếc hắn, thở gấp trả lời: "Không yêu."

Tiểu cô nương mạnh miệng, tính tình mềm mại, Hoàng Đế cũng không tức giận, cảm xúc không rõ cười cười.

Thanh Li còn đang chóng mặt quay cuồng thì lại phát hiện hắn giữ chặt tay mình đến chỗ đó tìm kiếm, vừa chạm vào đã lấy ra ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play