Thượng nghi dẫn Thanh Li về phía tẩm điện treo đầy màn đỏ, mãi đến khi vào phòng trong mới hành lễ cáo lui.
Tầng tầng lớp lớp màn che mềm mại được buông lơi, Ngọc Trúc và Oanh Ca tiến lên cởi áo ngoài giúp Thanh Li, sau khi đi đến bể tắm phía sau, nàng mới cởi bỏ áo gấm đỏ và váy cửu phượng ra, búi tóc được tháo ra chải thẳng lại, trên tóc cũng không còn trâm ngọc, một thân nhẹ nhàng cùng với khuôn mặt hồng hào, không hề giống sự thẹn thùng của thiếu nữ mà có một kiểu phong tình khác.
Y phục kia vốn có chút mỏng manh nhưng bên trong Nội Điện đốt than nóng nên Thanh Li cũng không cảm thấy lạnh.
Lúc Thanh Li rời phủ Ngụy Quốc Công cũng đã gần trưa, rồi phải đến tông miếu thực hiện nghi lễ, tiếp theo lại bị giày vò một hồi nên đến khi nàng tắm rửa thay y phục đi ra, hoàng hôn đã buông xuống.
Trong nội điện đã đốt nến, làm tôn lên màu màn lụa đỏ mỏng manh, hơi thở cao quý bức người, không khí vui mừng êm ái tự nhiên mà có.
Bên trên cặp chân nến là đôi nến đỏ chập chờn chiếu sáng, đây là đôi nến thuộc về Tuyên Thất Điện, được đốt lên vì Đế Hậu, mang ý nghĩa thiên trường địa cửu, luôn có người trông nom, trắng đêm không được phép tắt.
Thanh Li ngồi trước bàn, nhìn thấy đôi nến kia, nàng cảm thấy cả lòng mình cũng chập chờn, ánh sáng rực rỡ, nàng chỉ nhìn một lúc mà đã hơi xuất thần.
Hoàng Đế lấy mất hòn ngọc quý của Ngụy Quốc Công, phủ Ngụy Quốc Công đúng là có lúc nhìn hắn không thuận mắt.
Không chỉ Ngụy Quốc Công, hai vị cữu huynh cũng không phải đèn đã cạn dầu, phụ tử ba người thay nhau ra trận, cho dù trong lòng khó chịu nhưng trên mặt ba người lại nói nói cười cười, liên tục mời rượu Hoàng Đế, một ly lại tiếp một ly, một chút cũng không ngừng.
Lại thêm việc trong miệng bọn họ đều là những lời khen, chúc mừng Đế Hậu hòa hợp, trường trường cửu cửu, sẽ luôn luôn tốt như vậy. Loại lời nói cát tường này, chung quy nếu Hoàng Đế xem nhẹ thể diện của nhạc gia cũng không hay nên đành phải uống từng ly.
Nhạc gia coi như có lương tâm, không tính là quá mức. Đám người Anh Quốc Công và đám cựu thần ở cạnh hắn nhiều năm kia thì càng đừng nói đến, thực sự là tận dụng triệt để luôn rồi, nắm được cơ hội mời rượu thì nửa phần tình cũ cũng không nể.
Hoàng Đế nghĩ đến tiểu kiều thê của mình còn đang đợi, nửa khắc cũng không muốn chậm trễ nên liên tục ném mấy cái ánh mắt sắc như đao cho Anh Quốc Công mới khiến ông tỉnh lại trong đám trung thần, chủ động cản rượu thay Hoàng Đế, mượn cơ hội này thoát thân, hắn đi Thiên Điện tắm rửa, thay đổi thường phục, trực tiếp đi đến tẩm điện.
Vừa mới đi vào Hoàng Đế đã thấy thê tử mới của hắn đã thay đổi áo váy, tay chống cằm, nhìn ánh nến không xa ngẩn người.
Ngọn đèn dầu làm nổi bật màn lụa đỏ mê người, đẹp đẽ như khiến người ta đi vào trong mộng, xung quanh như dần mờ đi.
Nội Điện ấm áp, y phục trên người tiểu cô nương của hắn cũng mỏng manh, eo nhỏ nhắn vừa một nắm, dáng người nàng càng lộ ra vẻ lả lướt lung linh, duyên dáng uyển chuyển không nói ra được có bao nhiêu duyên dáng.
Trong lòng Hoàng Đế rung động, hắn đi nhanh qua ôm lấy tiểu cô nương, đặt nàng lên đầu gối mình rồi cúi đầu hôn nhẹ hai gò má nàng, "---- Diệu Diệu, nhớ trẫm hay không?"
Thanh Li còn đang thất thần thì đã bị hắn đến bên ôm lấy, nàng hơi hoảng sợ. Cảm giác này vừa lóe lên rồi lập tức biến mất, trong đáy lòng chỉ còn lại ngượng ngùng khó kiềm chế.
----- Cũng không phải lần đầu tiên bị hắn ôm, đừng nói là ôm, đến hành động thân thiết hơn nữa hai người cũng đã làm nhiều nhưng không một lần nào khiến nàng kìm lòng không được mà tim đập nhanh, xấu hổ như lần này.
Nàng hơi hơi cúi đầu xuống để lộ một vùng cổ trắng như tuyết dưới lớp cổ áo đỏ thắm, quyến rũ say lòng người.
Cũng không dám nhìn người nam nhân mang hơi thở xâm lược mười phần trước mặt này, nàng thấp giọng trả lời: "... Nhớ chàng."
Hoàng Đế nheo mắt lại, có thâm ý khác nhìn nàng: "Nhớ là tốt rồi."
Trước mặt hai người là cái bàn không lớn, bên trên xếp những đồ ăn ngụ ý phúc thọ kéo dài, như ý trường cửu, bát đũa đều trong tầm tay, lúc dùng cũng thuận tiện.
Một tay Hoàng Đế ôm tiểu cô nương của hắn, một tay cầm đôi đũa bạc lên, "Muốn ăn cái gì?"
Thanh Li tựa trong ngực trượng phu, nàng cảm giác được rõ ràng lồng ngực rộng lớn và độ ấm thân thể hắn, sắc mặt nàng ửng đỏ một mảng, đầu cũng không ngẩng lên, nhỏ giọng nói: "Gì cũng được."
Mặc dù sớm biết hôm nay sẽ phải dùng bữa muộn một chút nhưng dù sao cũng là hôn nhân đại sự, sáng nay có người đưa cơm qua, hai người cũng không quá mức để ý, chỉ đơn giản một chút là được rồi.
Ở đằng trước Hoàng Đế và các thần tử đã uống một bụng rượu nên cũng không còn cảm thấy đói, chỉ có điều tiểu thê tử của hắn còn chưa dùng bữa nên hắn cũng không nhiều lời, chỉ chuyên tâm đưa đũa gắp đồ ăn đưa đến bên môi nàng.
---- Bên cạnh còn có người nhìn đấy, hắn chẳng có kiêng kị gì cả.
Thanh Li có chút xấu hổ nhưng ngọt ngào lại càng nhiều hơn, nàng khẽ há miệng, nuốt vào.
Sau khi ăn xong một miếng, nàng dịu dàng nói với hắn: "Đừng chỉ lo cho ta, Diễn lang cũng ăn chút đi."
"Ta không thấy đói cho lắm," Thời gian càng lâu, trong lòng Hoàng Đế càng cảm thấy nóng, nhìn thấy tiểu cô nương lộ ra hai gò má phấn, hắn cười một tiếng, "Chỉ cần nhìn Diệu Diệu thì ta đã cảm thấy lửng dạ rồi."
Nói xong lời này hắn cũng không lên tiếng nữa, chỉ hôn một cái ở trên mặt Thanh Li rồi tiếp tục gắp đồ cho nàng dùng, thỉnh thoảng hắn cũng ăn một miếng, đại khái gắp mấy đũa rồi buông tay, căn dặn thái giám đứng hầu hai bên: "Dọn đi."
Người hầu hiểu ý dọn dẹp bàn tiệc, có người khác dâng lên chín món ăn và bát đũa mới. Hoàng Đế nhận đũa rồi chọn mấy món trên bàn tiệc mà tiểu cô nương thích, hai người dùng một chút rồi lại cho người dọn đi.
Đêm tân hôn sẽ có chín mươi chín món ăn ngụ ý là trường trường cửu cửu, mỗi lần dọn chín món, tới tới đi đi phải mười một lần mới coi như xong.
Tuy Thanh Li có chút đói nhưng dạ dày cũng không lớn như vậy. Nàng ăn không được mấy miếng mà đã no bụng, đưa mắt nhìn Hoàng Đế, nàng nói khẽ: "Có phải là... Có chút quá xa hoa hoang phí rồi không?"
"Có gì mà hoang phí chứ," Hoàng Đế lơ đễnh nói: "Trẫm chỉ thành thân một lần, chớ nói những thứ này, dù là một ngàn món cũng không coi là phô trương đâu."
Dù sao cũng là đại sự cả đời có một lần, Thanh Li nghĩ tới cũng thấy có lý nên cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn há miệng nhỏ, ăn một chút, cũng coi như xong.
Càng vào lúc này lại càng thấy sự quan tâm chăm sóc của Hoàng Đế. Hắn thấy tiểu cô nương dùng bữa được kha khá thì gọi người bưng nước cho nàng súc miệng, hắn
cũng không quên lấy khăn giúp nàng lau miệng, hầu hạ cẩn thận.
Nữ quan bưng bầu rượu lên, bà thấy Hoàng Đế ôm tiểu Hoàng Hậu đặt trên đầu gối, cũng không tỏ vẻ gì khác thường, mà chỉ cúi đầu cung kính dâng hai bầu rượu.
Bầu rượu kia nói lớn thì cũng lớn mà nói nhỏ thì cũng nhỏ, tửu lượng Hoàng Đế tốt đương nhiên không để nó vào mắt. Tửu lượng Thanh Li không tốt, nàng uống hết bao nhiêu đấy sợ là sẽ phải chóng mặt một hồi. Nàng liếc mắt nhìn thôi mà đã có chút sợ hãi.
"Sợ cái gì, không nồng đâu," Hoàng Đế nhìn ra vẻ mặt tiểu cô nương có chút lo lắng, hắn kiềm lòng không được mà nở nụ cười, giọng điệu chế nhạo: "---- Nếu khiến nàng quá chén, trẫm làm việc kia còn có ý nghĩa gì chứ."