Thanh Li quen trang điểm theo cách thanh nhã, xưa nay mang lại cho người ta cảm giác trong trẻo tuyệt trần, thế nhưng hôm nay bỗng đổi thành đôi môi đỏ mọng, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa mẫu đơn, chỉ một cái nhăn mày một nụ cười, cũng có một màu sắc khác biệt.
Hoàng đế bình tĩnh ngắm nàng một lát, sau đó hắn liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt ngày càng sâu, "... Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan*."
Một lời hắn thốt ra, trong đầu Thanh Li hiện lên câu tiếp theo ---- Trường đắc quân vương đới tiếu khan*.
*Đây là hai câu thơ trong bài Khúc hát thanh bình của Lý Bạch.
Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan,
Trường đắc quân vương đới tiếu khan.
Giải thích xuân phong vô hạn hận,
Trầm Hương đình bắc ỷ lan can.
Theo bản dịch Ngô Tất Tố:
Sắc nước hương trời khéo sánh đôi,
Quân vương nhìn ngắm những tươi cười.
Sầu xuân man mác tan đầu gió,
Cửa bắc đình Trầm đứng lả lơi.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Vậy thì bệ hạ, rốt cuộc là muốn ngắm đến bao lâu?"
Lúc tiểu cô nương giương mắt nhìn người, càng cảm thấy phong tình kiều vũ, động lòng người dị thường, nếu không phải có lễ chế cản trở, Hoàng đế rất muốn hôn nhẹ nàng một chút.
Cố gắng áp chế tâm tình, hắn nhỏ giọng đáp: "---- Ngắm trọn một đời."
Thanh Li mỉm cười lườm hắn, "Tạm tin chàng một lần đấy."
Hoàng đế cũng nở nụ cười, song hắn không nói thêm gì nữa mà quay sang nói với quan nghi thức, "Hoàng hậu thăng tọa."
Có cung nhân tiến lên muốn đỡ Thanh Li nhưng Hoàng đế lại khoát tay, ý bảo các nàng lui ra, bản thân tự nắm chặt bàn tay tiểu cô nương, dẫn nàng đi đến chính điện ngồi xuống.
Tông miếu vốn đã là trọng địa, Tông miếu hoàng tộc thì càng hơn như thế.
Theo phép tắc mà nói, Hoàng đế là gia chủ của Tiêu gia thế hệ này, Thanh Li gả cho hắn thì chính là chủ mẫu, từ trước đến nay chỉ khi gia chủ đại hôn mới có thể mở cửa chính Tông miếu, phu thê cùng tiến vào từ đường làm lễ.
Tuy thất vương và mấy vị công chúa cũng thuộc hoàng tộc Tiêu thị, có điều bọn họ đều là thứ xuất, không có tư cách vào cùng, chỉ có thể đợi khi Đế Hậu chấm dứt nghi lễ mới có thể đi vào từ cửa phụ, hành đại lễ với hai người.
Về phần mấy vị thái phi thì càng không cần phải nhiều lời, các bà vốn là thiếp thất, bất luận như thế nào đều không có tư cách tiến vào từ đường.
Đối với người huynh trưởng là Hoàng đế, Thất vương và mấy vị công chúa đều hết lòng kính sợ, thời điểm tốt thế này đương nhiên bọn họ không dám trêu chọc điểm mấu chốt của hắn, ngay cả Nguyên Thành trưởng công chúa
cũng không ngoại lệ, dù cho trong lòng bọn họ muốn như thế nào thì từ đầu đến chân phải thể hiện ra bầu không khí vui mừng, thái độ cung kính, nói lời tốt lành.
Tất cả mọi người đều chú trọng mặt mũi nên không có gì trở ngại, Thanh Li cũng không có gì khác thường, bất luận là ai thì đều đối xử như nhau, lần lượt nhận lễ rồi đưa mắt nhìn bọn họ lui ra.
Ngược lại thái độ Hoàng đế khá lạnh nhạt, hắn nghiêng đầu nói nhỏ với Thanh Li: "Sau này không có tiếp xúc gì nhiều, đừng để ý đến bọn họ."
Tận sâu trong lòng Thanh Li, nàng cũng không muốn có tiếp xúc gì với thành viên hoàng tộc, nghe thế nàng bèn ngoan ngoãn trả lời, "Biết rồi."
---- Lúc Diệu Diệu mặc giá y, ngoan ngoãn vâng lời bản thân mình, thật là có chút mùi vị tiểu nương tử.
Khiến cho người ta muốn hung hăng ức hiếp một phen, ức hiếp đến... Khóc nước mắt lưng tròng mới được.
Vừa nghĩ như thế, Hoàng đế đã cảm thấy lòng mình bắt đầu ngứa ngáy, ngón tay véo khuôn mặt trơn bóng của nàng một cái, hắn ngang nhiên xông qua, "Thật sự rất muốn... Động phòng hoa chúc."
Nếu là hoàng đế nói mấy lời này khi khác, Thanh Li nhất định sẽ lườm nguýt hắn mấy cái, thế nhưng lúc này trong lòng nàng đang ngọt ngọt ngào ngào, đối mặt với trượng phu vừa anh tuấn vừa dịu dàng, nàng chỉ cảm thấy tim mình ngập tràn yêu thích và xấu hổ, làm gì còn tâm trạng suy nghĩ sói có bao nhiêu hung ác, có bao nhiêu xấu xa.
Tiểu cô nương yêu kiều hừ một tiếng, nàng xấu hổ sẵng giọng: "Sớm muộn gì cũng là của chàng, vậy mà nửa khắc nhất thời cũng không chịu nổi."
"Cái gì gọi là nửa khắc nhất thời cũng không chịu nổi?" Hoàng đế nói: "Giờ khắc này trẫm sống một ngày dài như một năm, cho dù chỉ là nửa khắc, cũng thấy rất lâu rất lâu ---- Không chịu nổi."
"Không đứng đắn," Thanh Li đỏ mặt, nàng che đôi gò má mình lại rồi lại móc méo, "Trong cung còn có người chờ sẵn kia rồi, cần gì phải kéo dài đến bây giờ chứ."
"Có lẽ," Hoàng đế ngồi thẳng người lên, "Mau đuổi bọn họ đi thì trẫm mới có thể sung sướng được."
Hắn lại bắt đầu ăn nói không đàng hoàng, Thanh Li có chút thẹn thùng, nàng quay mặt sang chỗ khác không để ý hắn nữa rồi nhỏ giọng thúc giục hắn nhanh chóng khởi giá về Tuyên Thất Điện.
Hoàng đế không có ý từ chối, hắn dắt tay nàng rời khỏi Tông Miếu, cả đường ngồi liễn đi về hướng Tuyên Thất Điện.
--- Còn phải đi ra mắt thần dân, chịu đại lễ thì đại hôn mới có thể xem như kết thúc.
Đại hôn Đế Hậu không phải ai cũng có tư cách dự, mọi người ở đây thấp nhất là tam phẩm, còn lại đều là các vị huân tước mà thôi.
Trước khi xuất giá, Thanh Li đã luyện tập qua mấy lần, đi bên cạnh Hoàng đế tất nhiên là nàng không bối rối, lời nói cử chỉ đều đúng mực từ tốn, không một chút loạn, rất có phong phạm của quốc mẫu.
Thấy nàng như thế, dù là các lão thần coi trọng phép tắc lễ nghĩa cũng không tìm được một khuyết điểm nhỏ trên người tiểu hoàng hậu, cho nên các ông đều âm thầm gật đầu, thật lòng khâm phục.
Đổng thái phó ngồi ở phía trước, thấy ngoại tôn nữ đoan trang ngồi bên cạnh Hoàng đế, sắc mặt nghiêm túc ung dung, không lộ ra hoảng hốt, lại nhìn đám lão thần đồng lứa xung quanh, ai cũng gật gù hài lòng, ông cũng vui mừng thở ra một hơi, nở nụ cười thỏa mãn.
Thanh Li biết ngoại tổ phụ, phụ thân và các ca ca đều ngồi bên dưới, có điều nàng lại không thể nhìn thấy, cho nên nàng đành nâng cằm, nhìn thẳng về phía trước, ngồi bên cạnh Hoàng đế, nhận lễ dập đầu tung hô Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế của quần thần.
Đại lễ đã xong, nghi thức còn lại là lễ hợp cẩn giữa phu thê, còn có... Chu công chi lễ nữa.
Đại hôn Đế Hậu là chuyện trọng đại, trong cung mở tiệc đãi quần thần, tuy hoàng đế không dự tiệc cùng mọi người, dù là nhạc phụ, cữu huynh, thậm chí là thần tử tâm phúc, song ban rượu cộng ẩm là phải có.
Liếc nhìn đôi má phấn của tiểu cô nương, Hoàng đế mạnh mẽ áp chế xao động trong lòng, nhỏ giọng dặn dò, "Trẫm đi uống với bọn họ vài chén, nàng về Tuyên Thất Điện trước nhé."
Theo tình hình trước mắt, nàng nói cái gì cũng không phải đạo cho nên mới cúi đầu, ngoan ngoãn đáp, "Dạ."
Nàng dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu đến thế, Hoàng đế có cảm giác lòng mình càng nóng hơn, hắn dùng sức bóp bàn tay nhỏ bé của nàng một cái, "---- Chờ trẫm."