Đúng là một mùa lạnh nhất trong năm, không khí lạnh tập kích vào người, có điều Thanh Li ngồi trong kiệu, cũng không thấy lạnh, chỉ có lòng sôi sùng sục, hâm nóng không khí vui mừng tuôn ra bên ngoài.
Ngay cả trước kia không thích cầm quạt, giờ khắc này lại không cảm thấy vất vả chút nào, ngược lại là vui vẻ chịu đựng.
Thậm chí dù là đang ngồi trong loan giá, bên ngoài không nhìn thấy người bên trong, nàng cũng chưa từng buông xuống.
Theo phong tục Kim Lăng, nếu tân nương tử lười biếng, ngồi trong kiệu buông quạt xuống thì sẽ đánh mất may mắn bản thân, thời giansau khi thành thân nhất định sẽ không dễ chịu.
Cho dù chỉ là lời truyền tai ngoài phố Thanh Li cũng tin là thật, ngoan ngoãn thành kính làm theo, không dám lơ là một chút nào.
Cuộc sống đang trên đà tốt đẹp, nàng không muốn lưu lại nửa phần khuyết điểm.
Loan giá vững chắc không ảnh hưởng gì đến người ngồi bên trong, cũng không biết đã đi bao lâu Thanh Li mới có cảm giác ngừng lại, Ngọc Trúc và Oanh Ca xốc màn kiệu lên cho nàng, nữ quan nhắc quy tắc cung kính lên tiếng,
"Nương nương, đã tới Tông miếu, xin mời nương nương xuống kiệu."
Liếc mắt sang cung điện trang nghiêm cách đó không xa, trong lòng Thanh Li một mảnh bình yên, nàng từ tốn bước xuống kiệu, bước theo nữ quan nhắc lễ đi về phía trước, đi thẳng về hướng Tông Miếu.
Đây là nghi thức bài điếu cúng tổ tiên của hoàng tộc, thế nên sẽ không có quá nhiều người, từ cửa chính Tông miếu đến tiền điện trải thảm đỏ bằng gấm thật dài, hai bên có thị vệ đứng hầu, mặt mày hết sức nghiêm túc, một tiếng động nhỏ cũng chẳng nghe thấy.
Bước đi Thanh Li ổn định đoan chính, đường viền làn váy không loạn, lúc bước lên bậc thềm cũng nhìn thẳng không chớp mắt, ngọc bội treo trên giá y không phát ra một âm thanh lạ, ung dung vô song, so với phong nghi của quốc mẫu, không có nửa điểm không hợp.
Tuổi còn quá nhỏ mà không rụt rè, đúng là hiếm có.
Thanh Li đã sớm biết trình tự, lúc này nàng không hoảng hốt, chỉ khi leo lên hết bậc thang, lúc trông thấy nam tử đang đứng trước điện nhìn mình không chớp, lông mi nàng mới không tự chủ chớp nhẹ một cái.
Là lang quân của nàng, cũng là nam tử nàng sắp nắm tay đi cả đời.
Đại điển hôm nay, y phục mũ quan của Hoàng đế hết sức nghiêm túc, mũ miện treo mười hai dây tua rua tôn kính, y phục lấy màu đen làm chủ, bên trên thêu nhật, nguyệt, tinh, thần, núi, trĩ, tông di, thủy thảo, lửa, phấn mễ, phất, bội thiên tử kiếm. Sắc mặt hắn tao nhã, ánh mắt thâm trầm, thiếu đi nét dịu dàng khi ở chung với nàng, song lại tăng thêm vẻ vô thượng uy nghi của thiên tử.
Lần đầu tiên Thanh Li nhìn thấy hoàng đế mặc lễ phục đủ mười hai lễ của thiên tử, vừa nhìn một cái thì không thể thu hồi ánh mắt.
Hắn như thế, vốn đã khí độ phi phàm lại còn thêm uy nghi khó giấu, cực kỳ anh tuấn, cũng cực kỳ... Hợp ý nàng.
Huống chi, một nam nhân tính tình lãnh đạm lạnh nhạt đến thế mà chỉ chờ đợi một mình nàng, cũng chỉ để tùy ý một người càn rỡ.
Chỉ cần ngắm trộm Hoàng đế một cái thôi là Thanh Li cảm thấy lòng mình mềm nhũn, ánh mắt không tự chủ cũng dịu dàng hơn, mượn quạt tròn che giấu, lộ ra vài phần vui vẻ không ai thấy.
Mặc dù không nhìn thấy được hết khuôn mặt của tiểu cô nương, có điều chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng ngời lấp lánh lộ ra bên ngoài của nàng, trong lòng hắn đã đoán ra vài phần, khóe môi cũng kiềm không được nữa chiều theo lòng mình lộ ra một chút dấu vết, thế nhưng hắn chỉ đứng yên tại chỗ nhìn nàng đi đến bên cạnh mình.
Thanh Li rũ mắt xuống, nhẹ nhàng che ý xấu hổ, bước chân vẫn vững vàng như cũ, nàng đi đến bên cạnh Hoàng đế rồi dừng lại.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, hai người cùng nhìn nhau, mặc dù không nói một lời, tuy nhiên đứng giữa gió lạnh của tháng 11 lại sinh ra mấy phần ý vị kiều diễm.
Ngọt ngào đấy, vô cùng say lòng người.
Theo quy chế, Hoàng đế vốn phải thành kính báo cáo tổ tiên trước rồi đến nội điện chờ Hoàng hậu đến cùng nhau làm lễ, thế nhưng chẳng ai ngờ, sau khi cúi chào xong, Hoàng đế liền đi thẳng ra cửa nội điện, đứng nơi đầu bậc thang.
Nếu như là người khác dám cả gan xằng bậy như thế, quan ngự sử nhất định sẽ dùng quy tắc đứng ra trách cứ.
Có điều người xằng bậy dù sao cũng là Hoàng đế, hắn mở miệng chính là ý trời, lời nói ra sẽ không thay đổi, dù hắn quang minh chính đại đi ra ngoài cũng chẳng ai dám nói tiếng nào cả.
Mấy vị ngự sử củ nghi trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó quyết định làm như không thấy, cứ để mặc Hoàng đế đi ra.
Có điều, có thể khiến bệ hạ ra ngoài nghênh đón, vị tiểu hoàng hậu này, quả thật khó lường.
Không chỉ có mình Thanh Li xem qua phần nghi thức mình phải thực hiện, mà để đề phòng vạn nhất ngay cả Hoàng đế cũng xem đại khái, đương nhiên giờ khắc này hắn biết mình làm như vậy là không hợp phép tắc, thế nhưng không hiểu sao chân vẫn bước ra, mặc dù chưa từng nói một lời nhưng trong lòng thật sự ngọt ngào như mật.
Hoàng đế cười cười với nàng, sau đó xoay người đi vào nơi đặt bài vị tổ tiên Tiêu thị, Thanh Li đi theo phía sau hắn nửa bước chân, nhắm mắt theo đuôi, khi đi đến trung tâm thì đứng lại, sau đó nghe quan nghi thức trang nghiêm hô: "Quỳ xuống."
Hoàng đế quỳ xuống trước nàng một bước, trong tay Thanh Li phải cầm quạt che mặt, khó tránh hành động bất tiện, cũng may có cung nhân đến vung làn váy lên giúp nàng để nàng dễ dàng quỳ xuống.
Hơi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, nàng chậm rãi quỳ trên đệm tròn gấm màu sắc rực rỡ, cùng với Hoàng đế dập đầu về phía trước.
Dưới giọng nói tiêu chuẩn của quan nghi thức, hai người cung kính lạy ba lạy, xong mới đứng dậy.
Đã lạy tổ tiên, bọn họ đã chính thức trở thành phu thê.
Giờ đây, trong đầu Thanh Li chỉ có suy nghĩ này, tiếp theo nàng lại nghe giọng nói mơ hồ mang theo ý cười của quan nghi thức vang lên, "---- Bỏ quạt xuống."
Cũng không biết tại sao, rõ ràng chưa làm gì cả, chỉ mới nghe mấy lời này, nàng bỗng có cảm giác mặt mình nóng lên, ngay tiếp theo trái tim cũng đập thình thịch thình thịch.
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt kia nóng rực, độ nóng giống như bị phỏng khiến nàng càng hoảng hốt.
Ngượng ngùng chớp mắt một cái, bàn tay Thanh Li khẽ động, từ từ bỏ quạt lông vũ vàng trong tay xuống, lộ ra dung nhan kiều diễm như phù dung, mặc dù nàng rất có lòng tin vào nhan sắc của mình nhưng vẫn không kiềm lòng được khẽ nhướng mi, vụng trộm quan sát sắc mặt hắn.
Nữ nhân trang điểm vì người mình yêu, trong trường hợp này, nửa phần sai cũng không có.
Vì hắn se lông mặt, vì hắn trang điểm, từng chuyện một đều là cam tâm tình nguyện.
Trong đó lại càng hi vọng... Hắn sẽ thích.
Mà trên thực tế, dung nhan Thanh Li quá xuất sắc, chưa từng làm cho người thất vọng.
Khi khoảnh khắc quạt tròn được lấy xuống, không khí tựa như ngưng trệ, xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ có mình nàng đứng đó, chiếu sáng rạng rỡ.
Cung nhân thái giám xung quanh, cộng thêm các quan ngự sử, quan nghi thức đều đã gặp qua vô số mỹ nhân, song người trước mắt quả thật là có thể nói khuynh thành đến nỗi làm bách hoa biến sắc, lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến.
Không chỉ là bọn họ, ngay cả Hoàng đế đã quen mắt với dung mạo tiểu cô nương, cũng thất thần một lát.