Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 57-2: Xuất giá (2)


1 năm

trướctiếp

Lần này Đổng thái phó không phản đối, phu thê Ngụy Quốc Công tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy Ngụy Bình Viễn sau ba tuổi thì sẽ ở lại phủ Ngụy Quốc Công ba ngày rồi lại sang ở bên chỗ Đổng thái phó ba ngày, cứ lặp lại như thế. 

Trong đám danh sĩ, Đổng thái phó có danh vọng hiển hách tự nhiên không phải là hư danh. Ngụy Bình Viễn ở bên cạnh ông nhiều năm, học thức, tài năng cực kỳ nổi tiếng, lại thêm tướng mạo sáng sủa tuấn mỹ, danh tiếng lại càng nổi bật. 

Cùng với muội muội ruột dung mạo tuyệt mỹ, hai người họ được xưng là Kim Lăng song bích*. 

Ừ, ở phương diện này, Thanh Li tự nhận có thể so sánh với bản thân nàng cũng chỉ có vị huynh trưởng này thôi. 

---- Càng nghĩ nàng càng cảm thấy, thật ra chỉ có mẫu thân mới thật là người thắng cuộc thôi. 

Lúc Đổng thị dẫn nữ nhi qua, Ngụy Bình Viễn đang nói chuyện với phụ thân và huynh trưởng , thấy các nàng đi qua, hắn trước chào mẫu thân rồi mới nhìn Thanh Li, trong giọng nói hàm ẩn không muốn: "---- Lúc ta đi muội còn là tiểu cô nương, lúc ta trở lại thì muội đã sắp gả cho người rồi." 

Ở bên ngoài du ngoạn nửa năm, dường như Ngụy Bình Viễn trầm ổn hơn, dù gầy hơn vài phần nhưng lại càng thấy cốt cách rắn rỏi lỗi lạc. Lời này của hắn có chút sầu não, thật là xúc động lòng người. Thanh Li nhìn hắn, lại nhìn đại ca ở bên cạnh, cũng chẳng biết tại sao nàng bỗng có chút nhớ nhung đến rơi nước mắt: "---- Vốn dĩ muội đang sợ mình sẽ phải lẻ loi một mình xuất giá, cũng may... Các huynh đều trở về rồi." 

"Diệu Diệu cũng đã là đại cô nương, làm sao mà vẫn thích khóc vậy chứ," Ngụy Bình Viễn nâng tay lau nước mắt cho nàng, giọng điệu hơi hơi bất đắc dĩ rồi lại dịu dàng: "Chung thân đại sự của muội quan trọng hơn, dù có như thế nào chúng ta cũng phải trở về gấp đấy." 

Dung mạo hắn tương tự Thanh Li, chẳng qua một người tuyệt mỹ, xinh đẹp, một người tuấn mỹ vô song, sáng loáng chói mắt. Hai người ở cũng một chỗ, đẹp giống như một đôi tiên nhân khiến người ta không đành lòng rời mắt, không hổ danh xưng đôi bích nhân. 

Thanh Li bị nói có chút xấu hổ, lại nghe giọng nói chứa ý cười của Ngụy Bình Viễn truyền tới: "Vốn tưởng rằng chiến sự Tây Lương giằng co đến lúc đó đại ca khó có thể trở về gấp, sẽ là ta cõng muội xuất giá, ta vẫn còn đang nghĩ ngày ấy làm thế nào mới có thể đoạt chút danh tiếng đây..." 

"Nghĩ hay lắm," Thanh Li trừng hắn: "Muội mạnh hơn huynh nhiều, sẽ không thua bởi huynh đâu." 

Hai tay Ngụy Bình Viễn khoanh trước ngực, khẽ cười nhìn nàng, có phần phong lưu: "Vậy cũng chưa hẳn." 

Hắn đọc sách nhiều hơn, mồm mép cũng vượt xa Thanh Li, nàng cũng không muốn lấy khuyết điểm của mình đi so với ưu điểm của hắn, nên đành xin Ngụy Bình Diêu ở một bên giúp đỡ: "Đại ca, huynh xem huynh ấy---- "

"Được rồi," Đứng giữa đệ muội, Ngụy Bình Diêu nhất định thiên vị muội muội hơn đấy, lúc này liền nói: "Diệu Diệu còn nhỏ, Bình Viễn đừng ức hiếp muội ấy." 

Ngụy Bình Viễn bĩu môi, ngược lại cũng không nói gì, chẳng qua hừ một tiếng: "Muội chỉ biết tìm đại ca bênh vực mình, bỏ rơi ta." 

Thanh Li không để ý tới hắn, nàng làm nũng với Ngụy Bình Diêu: "Đại ca đối với muội tốt nhất ~ không giống một số người, hừ." 

Các con đang nói chuyện nên Ngụy Quốc Công cũng không mở miệng, ông chỉ lẳng lặng nhìn huynh muội bọn họ mấy lượt, hồi lâu mới hơi bùi ngùi, thở dài với Đổng thị: "---- Đều trưởng thành rồi." 

"Chúng đều có con đường của mình phải đi," Đổng thị lại cười nói: "Tùy bọn chúng thôi." 

~~~~

Thời gian hơn mười ngày chỉ trong chớp mắt, ngày đại hôn cuối cùng cũng tới. 

Một ngày này, Thanh Li thức dậy từ sớm, dùng qua một chút điểm tâm, sau đó những nữ quan trong nội cung hầu hạ nàng thay giá y và trang điểm. 

Giá y màu đỏ thuần sáng rực như lửa, hoa mỹ tuyệt diễm, thân váy thêu nhật nguyệt tinh tú, làn váy thêu Phượng Hoàng giương cánh. Đai lưng màu trắng dùng chỉ dạ màu thêu ngũ nhạc hà xuyên*, hoa lệ bất phàm, càng lộ ra sự ung dung của hoàng gia. 

*Ngũ nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạcTung Sơn. 

Nha hoàn thiếp thân hầu hạ Thanh Li vào phòng, mặc cho nàng ba tầng trung y chỉnh tề lúc này mới gọi mấy vị nữ quan đi vào, hầu hạ nàng từ từ mặc giá y, nhẹ thắt đai lưng. 

Bởi vì sở thích cá nhân, Thanh Li rất ít khi mặc những màu sắc quá tươi sáng, y phục ngày thường đa phần lấy màu xanh trắng là chủ đạo, giờ phút này mặc màu đỏ thuần lại sinh một phen phong tình khác, như quốc sắc mẫu đơn bắt đầu nở rộ, hương thơm tuyệt thế, khiến người ta khó mà chớp mắt, sợ bỏ lỡ nửa phần. 

"Chỉ có thể mặc một lần," Thanh Li cúi đầu liếc nhìn giá y trên người phải bỏ ra gần nửa năm mới may xong, có chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc." 

"Có cái gì đáng tiếc chứ," Đổng thị tiến lên sửa sang lại cổ áo cho nàng, vẻ mặt vui mừng lại có chút sầu não: "Đời nữ nhân long trọng nhất, cũng chỉ có một ngày này mà thôi." 

Thanh Li nhìn ra đáy mắt mẫu thân không đành lòng, nàng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Nương." 

"Diệu Diệu trưởng thành, cũng phải xuất giá rồi," Đổng thị ổn định tinh thần, lôi kéo nàng ngồi xuống, tỏ ý bảo nữ quan đang đứng bên cạnh chải đầu cho nàng rồi dịu dàng nói: "Nương rất vui mừng." 

Tóc dài tản xuống, đều có người giúp nàng chải búi lên, Thanh Li nhắm mắt lại, nàng cảm giác có người dựa sát lại, động tác nhẹ nhàng dùng chỉ se lông mặt cho mình.

Sau một chút đau đớn nhỏ, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng người phản chiếu từ trong gương. 

Nói là se lông mặt kỳ thực cũng là vĩnh biệt bản thân đi.

Qua hôm nay, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. 

Thật tốt. 

Đại hôn của Đế Hậu là chuyện trọng yếu của quốc gia, bỏ qua chuyện kết thân của hai người, ý nghĩa quốc gia quá nặng, bất luận y phục hay trang điểm đều lấy khí thế ung dung làm chủ. 

Lục nữ quan chậm rãi cầm lấy mái tóc xõa ra của Thanh Li, bàn tay linh hoạt của bà giúp nàng búi tóc cao lên, Trần nữ quan thì lấy trâm cài tóc cửu phượng quải châu triêu dương từ khay trong tay nha hoàn bên cạnh, cộng thêm trâm cài nhật nguyệt vĩnh hằng cài lên búi tóc nàng, sau đó mới lấy đôi khuyên đông châu cẩn thận mang vào tai cho nàng. 

Thanh Li ngồi trước gương, mắt thấy một thân trang phục trang điểm thế này, cảm giác trông mình hơi lạ lẫm.

Trong lúc hốt hoảng, nàng nhớ tới Hoàng Đế. 

Giờ khắc này, không biết hắn đang làm gì nhỉ? 

Có phải cũng giống như nàng nhớ hắn, hắn cũng đang nhớ đến mình hay không? 

"Nương nương," Lục nữ quan nhẹ giọng gọi nàng, Thanh Li nhìn sang thì nghe bà nói: "Muốn trước đến tông miếu làm lễ đúng giờ thì lúc này nên khởi hành rồi." 

Đổng thị cầm quạt lông vũ vàng đưa cho nàng, lời nên nói sớm đã nói xong, lúc này chia ly bà cũng chỉ dặn: "Chăm sóc tốt bản thân, tập trung làm tốt bổn phận làm thê tử người ta, còn lại không nên để ý tới." 

Thanh Li gật đầu đáp lại, cuối cùng bái biệt mẫu thân: "Nương đừng lo lắng, con đều hiểu cả." 

Quạt lông vũ che mặt, làn váy khẽ nhúc nhích, đám nữ quan xác định nghi dung hoàng hậu không còn sai sót chỗ nào thì đi trước dẫn đường, đưa nàng đi ra bên ngoài.

Huynh trưởng nàng đang chờ ở đó, chuẩn bị cõng muội muội ruột của mình, đưa thẳng ra ngoài cổng phủ Ngụy Quốc Công, đến trước loan giá của Hoàng Hậu. 

Nửa đời trước, tư cách là nữ nhi Ngụy Quốc Công đã kết thúc, còn tư cách Hoàng Hậu Đại Tần nửa đời sau lại vừa mới bắt đầu. 

Thật sự đến một bước này, kỳ thực cũng không có gì phải sợ cả. 

Cánh môi phía sau quạt lông gợn lên một độ cong động lòng người, Thanh Li khẽ mỉm cười. 

Chỉ có một chút gian nan. 

Mới mấy ngày không thấy, ta đã không chịu nổi mà nhớ chàng. 

Diễn lang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp