Ở gần đường Đan Dương là một hàng trà lâu, hôm nay việc làm ăn tốt vô cùng, hoàng hôn đã dần buông mà không có chút tiêu điều.
Điều kỳ lạ duy nhất chính là, những vị nữ khách ngồi trên lầu hai đối diện đường cái, lại không đụng đến một chút điểm tâm, ly trà trên bàn mà chỉ mượn màn che rủ xuống che che lấp lấp, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người thưa thớt trên đường Đan Dương.
Cô nương dâng trà ở trà lâu là người mới, dáng vẻ tầm mười ba mười bốn tuổi, lúc ở trên lầu nín thở im lặng, đến khi đi xuống lầu gặp chưởng quầy mới khó hiểu nói: "Nếu như đã đến trà lâu thì sao lại không uống trà ăn điểm tâm mà chỉ ngồi không như vậy?"
"A Lục ngươi theo người nhà đi từ phương Bắc tới, khó trách không biết," Tính tình chưởng quầy ôn hòa, nhã nhặn, ông cười tủm tỉm cùng nhân viên thu chi xem sổ sách, nghe thấy nàng nói vậy bèn cười một cái, giải thích: "Các nàng ấy, là ý của Túy Ông không phải ở rượu*."
*Ý của túy ông không phải ở rượu: Ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
"À?" A Lục sửng sốt một chút nhưng vẫn không rõ ràng. Lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương rất lớn, không biết được kết quả nàng sẽ không chịu bỏ qua, muốn hiểu rõ ngọn nguồn, "Nhiều vị cô nương ở chỗ này như vậy, cuối cùng là vì cái gì?"
"Thiếu niên yêu nhân tài, thiếu nữ suy nghĩ về tình yêu, đây vốn là chuyện bình thường," Chỉ cần thu nhập một ngày này là bằng với thu nhập một tháng có dư, càng không cần phải nói đến phần thưởng thêm của những vị khách quý. Chưởng quầy mừng đến mức ánh mắt cũng híp lại. Ông cũng đồng ý nói với A Lục nhiều hơn vài lời: "Các nàng tập trung ở chỗ này, tự nhiên là vì..."
Lời của chưởng quầy còn chưa nói xong thì nghe thấy từ xa có tiếng vó ngựa truyền tới, đúng lúc đó, trên lầu vang lên những tiếng kêu nhỏ, giọng nói dịu dàng không ngừng.
Ông cũng thuận tiện đẩy cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói khẽ: "---- Chung Dương công tử hồi kinh rồi."
Chung Dương công tử?
Đó là ai?
A Lục đến từ phía Bắc, đến Kim Lăng nương tựa thúc phụ làm mua bán nhỏ, được thím giới thiệu đến làm việc tại trà lâu. Mấy ngày nay nàng chỉ mải lo làm quen việc trong trà lâu nên khó tránh khỏi có một số chuyện nàng không quan tâm đến. Giờ phút này nàng nghe được lời ấy của chưởng quầy, đáy mắt không nhịn được mà hiện lên một tia mờ mịt.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa tới gần, A Lục không suy nghĩ nhiều chỉ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở rồi lại giật mình.
Thời tiết đã rét đậm, càng tới gần tối, gió đêm lại càng mạnh. Một đoàn người cưỡi ngựa tới, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, phong thái lỗi lạc, gió thổi lên áo bào đen của bọn họ, tạo nên những âm thanh rì rào giữa chiều hoàng hôn.
Lúc nhỏ A Lục đã từng được đi học, từng đọc qua sách. Trong lúc vô tình nghe được tiên sinh nói đến một câu nhưng lúc ấy nàng không hiểu rõ hàm ý, cho đến hôm nay nàng mới hiểu được một chút.
Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử, bất phục tự thế trung nhân.
Trước đây nàng vẫn không hiểu ý nghĩa trong đó là gì, cho tới lúc này nàng nhìn thấy nam tử đi đầu thì trong lòng đã có đáp án.
Dù sao đoàn người kia cũng cưỡi ngựa, A Lục nhìn cách cửa sổ nên lúc vừa nhìn thấy rồi lại trong nháy mắt, con đường trước mặt nàng không một bóng người, nàng còn tưởng vừa rồi mình hoa mắt sinh ra ảo giác đấy.
"Trợn tròn mắt rồi phải không?" Chưởng quầy thay thế vị trí của tiên sinh phòng thu chi, một bên gảy bàn tính, một bên cười tủm tỉm nhìn nàng, "Người lần đầu tiên nhìn thấy Chung Dương công tử đều có thái độ này."
A Lục giật mình nhưng cũng khép cửa sổ lại, mặt tự động đỏ lên: "Vì sao... Gọi hắn là Chung Dương công tử?"
"Lúc Minh Thạch Công thấy hắn, đúng lúc tiếng chuông chùa báo ngày mới vang lên," Chưởng quầy cười nói: "Sau này, có người làm thơ, lấy danh hào này cho hắn."
"Chẳng trách được," A Lục cúi đầu nói: "Hôm nay tới đây... Phần lớn là nữ tử."
"Nhân vật như vậy, dòng dõi như thế, làm sao lại có người không thích?" Chưởng quầy cũng đã từng đọc sách, lời nói cũng có phần văn nhã, nói với A Lục: "Chung Dương công tử có dung mạo tuyệt vời, tính tình tốt. Sau khi nổi tiếng ở Kim Lăng, các phu nhân gặp hắn, ai cũng không muốn buông tay, quấn quanh lấy hắn, giai thoại này đã sớm truyền đi, vì để tránh những điều này nên năm sau hắn liền rời Kim Lăng, đi du ngoạn khắp nơi, cho đến hôm nay mới trở về."
A Lục khẽ cúi đầu xuống, cắn nhẹ đôi môi, sau nửa ngày lại ngẩng đầu hỏi: "Vị Chung Dương công tử này, xuất thân Nguỵ gia?"
"Dù không xuất thân Hà gia," Chưởng quầy nhìn A Lục đang đỏ mặt trước mắt, cố ý nói rõ: "---- Cũng không phải nữ tử bình thường có thể muốn hắn là được."
~~~~
Hoàng Đế xác định thời gian đại hôn vào ngày 13 tháng 11. Hôm nay đã là mùng hai, đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ còn 11 ngày nữa.
Thanh Li đã sớm nghiên cứu kĩ về hôn nghi điển chế*, lễ chế** cũng đã diễn luyện vài lần nhưng nàng vẫn cảm giác hoảng hốt khó nhịn.
*Hôn nghi điển chế: lễ nghi, quy tắc cưới gả.
**Lễ chế: quy định, lễ độ.
Đây là thời khắc long trọng cả đời của nàng, đủ loại quan viên đều ở đó, các mệnh phụ dự thính, nghi lễ rườm rà, quy trình nghiêm túc, không được phép sai nửa phần, như vậy làm sao nàng không khẩn trương được.
Năm đó Đổng thị cũng trải qua chuyện này, bà biết được trước khi xuất giá nữ nhi nhất định tâm trạng không yên và khẩn trương. Càng không cần nói, đối tượng của nữ nhi là Hoàng Đế, hôn nghi rườm rà, nghi điển long trọng, vượt xa lúc bà xuất giá.
Vì vậy mấy ngày trước Đổng thị đã đưa Thanh Li đến viện của mình, ở cùng nữ nhi mấy ngày cuối cùng khi nàng còn ở nhà.
---- Nếu như gả cho nhà bình thường thì thỉnh thoảng nàng còn có thể về nhà thăm phụ mẫu nhưng nàng gả cho Hoàng Đế, tầng tầng quy củ, bao lâu có thể gặp mặt nàng một lần thì còn không xác định được đâu.
Người một nhà vừa dùng cơm tối, lúc Thanh Li và mẫu thân cùng nhau quay về sân nhỏ của mình đã thấy Ngọc Trúc vội vàng vào cửa, trên mặt vui mừng, nói với hai người: "Phu nhân, tiểu thư, Nhị công tử đã trở về!"
"Nhị ca đã trở về?" Phản ứng đầu tiên của Thanh Li là giật mình rồi lại vui vẻ nói: "Huynh ấy ở đây vậy?"
Mặt Ngọc Trúc có chút đỏ, trên mặt vui mừng làm sao cũng không ép được: "Công tử mới vừa trở về, đang ở phía trước nói chuyện với Quốc Công gia và thế tử."
"Cuối cùng cũng trở về, cũng không chậm trễ thời gian của Diệu Diệu... Một đường trở về gấp gáp hẳn là mệt mỏi, tranh thủ về lúc này có lẽ nó còn chưa dùng cơm, chuẩn bị chút rồi đưa qua đi." Đổng thị nghe nói nhi tử đã về tất nhiên là thả lỏng một phen, một bên lôi kéo Thanh Li đi về chỗ Ngụy Quốc Công bên kia, một bên căn dặn người làm chuẩn bị cơm.
Đã lâu Thanh Li chưa được gặp vị huynh trưởng này nên vô cùng thấp thỏm nhớ mong, nên cũng không cần Đổng thị nói nàng đã vội vã đi tìm Ngụy Quốc Công.
Trên nàng có hai vị huynh trưởng, huynh trưởng Bình Diêu, nhị ca Bình Viễn, cả hai đều rất tuấn tú.
Huynh trưởng giống phụ thân, sớm vào quân doanh, huynh ấy cũng là đi con đường quân công. Bởi vì so với bọn đệ muội thì y lớn hơn vài tuổi nên thuở nhỏ vô cùng quan tâm, chăm sóc bọn họ. Nhị ca giống Đổng thị nhiều hơn một chút, tướng mạo càng thêm xuất chúng, dáng vẻ tuấn tú, phong thái nổi bật, tính tình trầm ổn, rất có phong thái.
Đổng thái phó chỉ có hai nữ nhi, không có nhi tử. Lão Ngụy Quốc Công có giao tình tốt với ông cũng đã từng đề nghị cho thứ tôn làm con thừa tự của Đổng gia nhằm kéo dài hương khói, chẳng qua là bị Đổng thái phó từ chối.
Người chết đèn tắt, cần gì phải để trong lòng rằng sau lưng có mấy nén hương.
Nếu chỉ vì chuyện kéo dài hương khói hư vô ấy mà để ngoại tôn làm con thừa tự cho Đổng gia, chờ phu thê mình đi thì chẳng phải chỉ để lại một mình ngoại tôn lẻ loi trơ trọi.
Trên người hắn chảy dòng máu Ngụy gia mà lại mang dòng họ Đổng gia, đến chính huynh đệ ruột thịt của mình cũng cách một tầng danh nghĩa, ngay cả một người cũng không thể dựa vào, đó mới thật sự đáng thương đấy.
Đổng thái phó sáng suốt, không so đo với mấy chuyện này, ngược lại khiến lão Ngụy quốc công càng cảm thấy áy náy. Ông nghĩ đến trưởng tôn muốn kế thừa gia nghiệp tòng quân nên thứ tôn nên đi đường khác, đi con đường quan văn thì hơn. Vì vậy ông bèn đề nghị đưa thứ tôn đến nhận sự dạy dỗ của Đổng thái phó, dính chút văn khí, có chỗ hun đúc.
Theo bố cục thành Kim Lăng, những nhà có công, phú quý đều tụ tập ở phố Huyền Vũ, khoảng cách giữa phủ Ngụy Quốc Công với phủ Đổng thái phó cũng không xa, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một khắc đồng hồ mà thôi, việc thăm viếng cũng vô cùng thuận tiện.