Chẳng qua là, sau loại chuyện kia, mặc dù Lan Nhị chịu đi ra ngoài nhưng vẻ mặt lại không vui vẻ giống trước đây. Tính tình nàng vốn dịu dàng, trong lòng buồn bực thì khó tránh khỏi càng lộ ra vài phần trầm tĩnh.

Phương phu nhân đau lòng, bà nói với Phương Lương vài lần nhưng ông không hề lo lắng, chỉ chậm rãi lật sách: "Nữ nhi đã lớn, tự nhiên có suy nghĩ của mình, nàng cứ kệ bọn chúng đi."

Phương phu nhân chán nản.

---- Các người từng người từng người một thong dong nhàn nhã, ngược lại hình như có mình ta một người rảnh rỗi đến nhức trứng đấy.

Khẽ lắc đầu, bà ném những suy nghĩ kia ra sau đầu, Phương phu nhân tiến lên rút quyển sách trong tay Phương Lan Nhị ra, "Suốt ngày ở trong phòng chăm chỉ đọc sách, con cứ xem đến phát ngốc ra đấy."

Lan Nhị chống má nói: "Trong lúc rảnh rỗi cũng nên tìm chút việc thú vị giết thời gian chứ."

"Nếu con rảnh rỗi thì đi Giác Tri Tự một lần đi," Phương phu nhân nói: "Thân thể tổ mẫu con tốt lên, con là tôn nữ thì nên vì bà mà tận tâm, đến Giác Tri Tự dâng lễ tạ ơn đi."

Đây là chính sự, lại vì tổ mẫu nên đương nhiên Lan Nhị sẵn lòng làm, nàng không từ chối mà đồng ý ngay.

Phương phu nhân mừng rỡ gọi nữ nhi ra ngoài đi một chút, một mặt căn dặn hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, một mặt dặn dò:

"Hoa mai ở Giác Tri Tự nở sớm, con không nên tham đẹp mà bẻ cành. Sư thầy ở đó rất hung dữ, lúc còn trẻ nương chỉ bẻ một nhánh nhỏ mang về mà bọn họ kiên quyết cáo trạng tới ngoại tổ phụ của con..."

Lan Nhị bị lời ấy của Phương phu nhân làm cho bật cười, không còn ý buồn nhàn nhạt lúc trước, khuôn mặt nàng ấy dịu dàng, lịch sự, tao nhã giống như thủy tiên xuất trần, xinh đẹp vô cùng, "Nương yên tâm đi, con sẽ không làm bậy đâu."

~~~~

Giác Tri Tự cách Phương gia không xa, ngồi xe ngựa cũng không đến hai nén nhang. Ngôi chùa đã trải qua trăm năm hương khói, màu xanh của gạch ngói dường như đã phai màu.

Trên vách tường, hình dáng Phật được vẽ mờ mờ, không rõ ràng cũng không rộng lớn hoa lệ gì đáng nói, chỉ có chuông đồng lớn ở cửa chùa và tượng Phật Tổ trang nghiêm trong đại điện lại sinh ra một loại trang nghiêm từ bi mà thôi.

Đã là đi lễ tạ ơn nên Lan Nhị cũng không nùng trang diễm mạt*, nàng chỉ mặc trang phục trắng trong thuần khiết thường ngày ở nhà và buộc mái tóc dài bằng một cái dây cột tóc, vô cùng đơn giản, trong sạch mà thuần khiết, cảm giác như hoa sen trong nước. Trước tự, quả nhiên hoa mai đã nở.

*Nùng trang diễm mạt: Trang điểm đậm, ăn mặc cầu kỳ.

Hoa hàn mai trong Giác Tri Tự nở sớm, bên ngoài Kim Lăng lại là hoa đào nửa màu, vốn là hai cực đối lập. Lan Nhị thả chậm bước chân, cùng với hương thơm sạch sẽ khoan khoái đầy đường, nỗi lòng nàng cũng giống như sáng sủa hơn hẳn.

Đến khi vào trong nội đường điện thờ Phật, nàng chậm rãi quỳ gối lên đệm tròn, yên lặng niệm kinh văn một canh giờ mới cùng thị nữ rời đi.

Hoa mai trước tự thanh lãnh, mang theo vẻ thờ ơ ngạo nghễ, Lan Nhị đứng ở cửa tự ngắm một hồi rồi chợt nhớ tới lúc ở phủ Ngụy Quốc Công, lời Thanh Li nói với mình.

Thanh Li bị cánh hoa đào nửa màu trong rừng đào bay trúng lên trán, nên lập tức có được mối nhân duyên khiến người người hâm mộ.

Trái lại Lan Nhị không nghĩ đó là mối duyên tốt nhất thế gian. Một chữ tình ấy, như người uống nước, ấm lạnh chỉ bản thân mới biết. Diệu Diệu cảm thấy thích mới là điều quan trọng nhất, cũng mới có thể nói là trọn vẹn, cách nhìn của những người khác đều không quan trọng.

Chỉ có điều đáy lòng nàng mơ hồ nổi lên một tia đau khổ ---- Nhân duyên của nàng ở nơi nào đây?

Người đều có chí riêng, cũng có quyền lựa chọn. Nàng cũng không hận Hác Chương, chỉ là nàng cảm thấy có chút thương cảm.

Mối tình thất bại kia dường như cũng mang khả năng động lòng của nàng đi, từ nay về sau không còn gợn sóng, đáy lòng bình lặng, không còn phong khởi vân dũng*.

*Phong khởi vân dũng: gió thổi mây vần, ào ào như vũ bão, cuồn cuộn.

Cũng thật đúng là khổ sở.

Gió đông như nghe được lời thì thầm từ đáy lòng nàng, thổi bay dây lụa buộc tóc của Lan Nhị, mang theo nó đến gốc cây mai cao lớn nhất, giữa lúc bay lượn thì mắc lại ở trên một cành mai hơi hơi chìa ra phía trước.

Giống như ngày ấy nàng mới gặp gỡ Hác Chương, sau khi sợi dây đứt, con diều lẻ loi trơ trọi treo trên cây.

Khi ấy có người vươn tay lấy xuống giúp nàng, nho nhã lễ độ đưa tới trước mặt nàng, từ đó bắt đầu một đoạn tình duyên.

Lan Nhị bình tĩnh nhìn cái dây lụa kia nửa ngày, ánh mắt nửa thương cảm nửa thoải mái.

"Cái dây lụa kia treo trên cao, chúng nô tỳ không với tới," Thị nữ bên người không biết trong nội tâm nàng đang có ngàn vạn suy nghĩ, chỉ cho là tiểu thư nhà mình không nỡ bỏ cái dây lụa kia nên nhẹ nhàng mở miệng nói:

"Thị vệ theo cùng cũng có người cao, tiểu thư có cần nô tỳ đi gọi y đến không?"

"Không," Lan Nhị thu hồi ánh mắt mình, cả người giống như rực rỡ hồi sinh, nàng mỉm cười nói: "Không cần."

Nàng không quay đầu lại, cũng không nhìn tới dây buộc tóc còn mắc trên cành cây, "Chúng ta đi thôi."

Quay người đi ra cửa, mấy người lại nghe thấy có tiếng vó ngựa gần tới, đến bên cạnh gốc mai kia mới chậm rãi dừng lại.

Nghe được âm thanh này theo bản năng nàng quay lại nhìn thì thấy một người nam tử cưỡi ngựa, khuất sáng mà tới.

Nàng liếc nhìn lại không nhìn rõ dung mạo, chỉ cảm thấy khí khái hào hùng, sáng sủa giống như mây, khí độ phi phàm như tùng, không giống nhân vật tầm thường.

Cái nhìn này vốn cũng chỉ xuất phát từ tò mò, cũng không có ý gì, Lan Nhị thu lại ánh mắt định rời đi, vừa mới bước một bước liền nghe thấy nam tử kia cất cao giọng nói:

"Cô nương, xin dừng bước."

Lan Nhị hơi hơi cúi đầu: "Công tử có gì chỉ giáo?"

Nam tử cúi đầu cười một tiếng, giục ngựa đến bên cạnh gốc mai, nhẹ nhàng nâng tay nhưng lại phát ra một tiếng giòn vang, cành mai tươi đẹp kia đã bị bẻ rồi.

Hắn xuống ngựa, đi nhanh đến trước mặt Lan Nhị, đưa cành mai kia cho nàng:

"---- Thấy nàng ở nơi này ngừng chân thật lâu, dáng vẻ vui sướng cho nên muốn tặng cành mai này cho nàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play