Lời nói này của Hoàng Đế có hơi sớm, nói gần nói xa cũng là có phần tự tin, trái lại Thanh Li cũng chẳng xấu hổ, nàng liếc hắn nói: "Chuyện chưa thấy đâu mà chàng nói cứ như thật ấy."
Hai người ở chung đã lâu, chuyện thân mật cũng làm nhiều hơn. Ở trước mặt hắn tiểu cô nương cũng càng thả lỏng, ánh mắt trong suốt lấp lánh nghiêng nghiêng làm cho lòng người rung động vô cùng, muốn thân mật hôn nhẹ nàng.
Hoàng Đế khó khăn lắm mới kìm nén được phần tâm tư kia, hắn mỉm cười nói với Thanh Li: "Ai nói không thấy, không còn nhiều thời gian nữa, chỉ cần một bàn tay của trẫm cũng đủ để đếm."
"Nói lời tự tin như thế, Bệ Hạ còn có bản lãnh này sao," Hai tay Thanh Li khoanh trước ngực, nàng bình tĩnh nhìn Hoàng Đế trong chốc lát rồi chợt cười, đi đến trước mặt hắn: "Nếu chàng không làm được thì ta sẽ cười cho đấy."
Hoàng Đế hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt kín đáo nhìn nàng một lúc, cuối cùng cười ý tứ hàm xúc: "---- Chỉ cần nàng đừng cầu xin tha thứ."
Đổi lại là lúc khác, cho dù là giả bộ, Thanh Li cũng sẽ cố gắng kiên cường một lúc đấy nhưng trước mắt đã cuối tháng mười, hôn kỳ gần sát, thực sự nàng không có tư cách mà kiên cường. Nàng bĩu môi liếc hắn một cái, cuối cùng nhận thua, quay mặt đi.
Có điều bên tai là một mảnh hồng nhạt, dưới ánh mặt trời vô cùng hấp dẫn.
Hoàng Đế yêu nhất thái độ thẹn thùng như vậy của nàng, dường như khó có thể kìm chế ý nghĩ muốn hôn nhẹ tiểu mỹ nhân trước mặt, nhưng mắt thấy A Viễn đang đứng một bên ngẩng đầu nhìn bọn họ nên hắn đành phải gắng gượng đè nén.
"Trẫm khó khăn lắm mới xuất cung được một lần, nàng đừng chỉ lo đấu võ mồm," Hắn cúi người, ôm lấy A Viễn như ôm một củ cải đỏ, hắn nói với Thanh Li: "Đưa trẫm đến chỗ nàng ở đi."
Nếu là người khác, muốn tùy tiện đến khuê phòng mình thì tất nhiên Thanh Li sẽ từ chối nhưng Hoàng Đế là đặc biệt ---- Từ sau khi kết giao, chuyện thân mật không nên cũng đã từng làm, đi đến khuê phòng cũng không coi là gì.
Hoàng Đế không muốn người khác nhìn chăm chăm nên những người xung quanh cũng rất biết điều mà lui xuống, vậy nên giờ phút này đến người dẫn đường cũng không có, Thanh Li cũng không nhiều lời, nàng đi lên phía trước vài bước, đi về phía tiểu viện của mình.
Hoàng Đế ôm A Viễn, chậm rì rì đi sau lưng nàng, đi vài bước hắn mới mở miệng hỏi nàng: "--- Nàng không tức giận chứ?"
Thanh Li bị câu hỏi của hắn làm cho khó hiểu: "Có việc gì phải tức giận?"
"Vốn ta nên ôm Diệu Diệu của chúng ta đấy," Ánh mắt hắn rơi trên mặt nàng, Thanh Li cảm giác có chút nóng, lại nghe Hoàng Đế nói tiếp: "Do A Viễn còn nhỏ, bước đi còn chậm nên trẫm ôm nó, Tiểu Diệu Diệu đừng nóng giận."
"Gì chứ," Lúc này Thanh Li mới phản ứng lại, đáy mắt không nhịn được có chút ánh sáng ngọt ngào: "Đến giấm chua của tiểu hài tử cũng ăn thì ta thành người thế nào chứ."
Ngừng một lúc nàng lại bổ sung: "Dù A Viễn không ở đây thì ta cũng không để chàng ôm."
"Trong lòng trẫm, Diệu Diệu vốn là tiểu hài tử mà," Ánh mắt Hoàng Đế dịu dàng, "Đều cần nuông chiều nha."
Trong lòng Thanh Li ngọt ngào như bôi mật mà ngoài miệng lại nói: "Làm sao tin chàng được? Xưa nay chàng đều biết dỗ ngọt mà."
"Cái gì gọi là xưa nay?" Hoàng Đế nói: "----- Chỉ chịu dỗ dành một mình nàng."
Làm gì có nữ hài tử nào không thích lời ngon ý ngọt của tình lang chứ, Thanh Li liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn nam tính của hắn, khóe môi hơi cong, trong lòng nàng đều vui đến muốn nhũn ra rồi.
Nàng không tự chủ được mà thả chậm bước chân, Hoàng Đế liền hơi nghiêng về phía trước, kề vai sát cánh với nàng mà đi, thấp giọng hỏi: "---- Chuyện sứ đoàn Tây Lương nàng không suy nghĩ nhiều chứ?"
"Có gì hay mà suy nghĩ nhiều," Thanh Li nhìn một bên mặt hắn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, trước ánh mắt Hoàng Đế nhìn sang nàng không hề trốn tránh: "Ta tin chàng."
"Lúc trước đã nói rất rõ," Thanh Li ngước mắt nhìn hắn, lần đầu tiên, Hoàng Đế lại có thể nhìn thấy trong mắt nữ hài tử tuổi còn nhỏ này có kiên định và can đảm, nàng nói:
"Diễn lang không phụ ta thì ta sẽ không phụ chàng. Lời ong tiếng ve lan truyền bên ngoài rất nhiều nhưng không có một câu nào là từ trong miệng chàng truyền ra, một chút cũng không liên quan đến chàng. Với ta mà nói như vậy đã đủ rồi."
"Không tin tình lang đã giao tấm lòng cho mình mà lại đi tin những lời đồn đãi nhảm kia, việc lẫn lộn đầu đuôi như vậy sao ta có thể làm ra chứ?"
Lúc nàng nói lời này, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng rơi trong tai Hoàng Đế lại thành một tiếng sấm nổ mạnh.
"Lúc trước còn có người nói với trẫm, trẫm lấy nàng là may mắn của nàng," Hoàng Đế nhìn tiểu cô nương trước mặt mới cao đến bả vai mình, xúc động nói: "Nhưng để trẫm nói thì hoàn toàn ngược lại mới đúng."
Thanh Li không để ý tới sự cảm động trong lời nói của Hoàng Đế, nàng nghiêng người liếc hắn: "---- Ai nói điều đó vậy?"
"Một người bằng hữu cũ," Hoàng Đế nghe thấy giọng điệu không tốt của tiểu cô nương, ngược lại cười một tiếng, ấm giọng nói: "Thuận miệng nói mà thôi, Diệu Diệu đại lượng, chớ để trong lòng."
Thanh Li kiêu ngạo hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
"Trẫm vốn sợ nàng suy nghĩ nhiều nên mới xuất cung gặp nàng," Ánh mắt Hoàng Đế rơi trên mặt tiểu cô nương, quyến luyến không rời, "Thế mà lúc này, nghe được nàng chưa từng suy nghĩ nhiều lại cũng không cảm thấy thoải mái là bao."
"Diệu Diệu," Hắn dán sát vào Thanh Li một chút, thấp giọng nói: " ---- Nàng không quan tâm đến trẫm sao?"
Lời này của hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, giọng nói cũng ấm áp, Thanh Li mơ hồ cảm giác được trong đó có vài phần mềm yếu.
Giờ phút này, ở trên người Hoàng Đế, nàng nhìn được một chút phẩm chất đặc biệt ở người phàm mới có.
Hắn cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ bất an, cũng sẽ có vẻ u sầu như vậy.
Cho dù là Hoàng Đế cao cao tại thượng, lúc đối mặt với người trong lòng cũng sẽ lo được lo mất.
Nàng thật đúng là may mắn, cũng thật có phúc, trong hai người, hắn là người yêu sớm hơn cũng là yêu càng sâu.
Nhìn hắn chăm chú hồi lâu, trong lòng Thanh Li chợt sinh một cái ý niệm, càng ngày càng mạnh, không thể đè nén được.
"Tiểu tử kia,” Nàng cũng không nhìn Hoàng Đế mà nói với A Viễn: "Nhắm mắt lại, không cho phép con nhìn trộm."
A Viễn không rõ ràng lắm, cu cậu mơ màng nhìn cô cô rồi thành thành thật thật nhắm mắt lại.
Thanh Li mỉm cười, bên môi như phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Hoàng Đế, cuối cùng lại làm chuyện xấu cắn một cái, vô cùng hoạt bát.
Hoàng Đế bị tiểu cô nương hôn còn thuận tiện cắn một cái, trong nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười.
---- Lúc trước vẫn là mình dỗ dành tiểu cô nương đấy, ấy vậy mà đến lúc này ngược lại thành nàng dỗ dành bản thân rồi.
Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, tư vị này cũng không tệ.
Ngón tay Hoàng Đế chạm nhẹ môi mình, hắn cảm thấy vừa rồi dường như có một cánh bướm thu thập mật hoa dừng lại đó, thuận tiện để lại hương thơm trên ấy khiến hắn ngộ ra được một điều, mật ngọt chết ruồi.
Tiểu yêu tinh, lá gan càng ngày càng lớn.
---- Thiếu trừng trị.
~~~~
Phương phu nhân tiến vào khuê phòng nữ nhi thì thấy Lan Nhị đang nửa tựa vào bàn, trên tay cầm một cuốn tùng sơn tập tế độc, đọc vô cùng chăm chú, ánh mắt ngưng lại làm như nhập thần, đến mức có người ở bên cạnh cũng không biết.
Dưới đáy lòng bà nhẹ khẽ thở dài một cái, đáy mắt khó nén đau lòng và lo lắng.
Chuyện Hác gia tuy là đã giải quyết dứt khoát, tránh được phiền toái sau này nhưng nhiều hay ít cũng vẫn làm tổn thương tình cảm nữ nhi.
Sau khi trở về nhà, mặc dù Lan Nhị chưa từng nhắc đến người Hác gia nhưng cũng ở trong phòng buồn bực mấy ngày.
Gặp phải loại chuyện này, cho dù là ai cũng sẽ có cảm giác sốt ruột. Phương phu nhân cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ cần nữ nhi thông suốt thì thế nào cũng được.