Lúc Vĩnh An Hầu phu nhân đi qua, Quý Phỉ Phỉ đang trò chuyện với nha hoàn bên cạnh, thấy mẫu thân mình đến, nàng ta vồn vã đi ra chào đón, "Sắp chiều rồi, sao mẫu thân lại tới đây ạ?"

Tĩnh An Hầu phu nhân không nói lời nào, bà hất cằm tỏ ý bảo nha hoàn trong viện lui ra, lòng Quý Phỉ Phỉ hơi trầm xuống, song vẫn cười nói như cũ: "Đang êm đẹp, sao nương lại nghiêm mặt thế..."

Tĩnh An Hầu phu nhân dò xét nhi nữ một lát rồi mỉm cười, sau đó bà bỗng giơ tay lên, chớp nhoáng tát một cái lên khuôn mặt đang tươi cười của nàng ta.

"Chát" Một tiếng giòn tan, ngay cả bọn nha hoàn lui ra gian ngoài cũng hết hồn, mọi người đều biết vị phu nhân này không phải người lương thiện từ lâu, nhưng giờ khắc này sợ bà ta sẽ nổi điên lên nên thở cũng không dám thở, không dám phát ra một tiếng động nào.

Quý Phỉ Phỉ cũng ngây dại, một hồi lâu sau nàng ta mới che mặt, ấm ức gọi: "Nương..."

"Đừng có gọi ta," Tĩnh An Hầu phu nhân trầm mặt, một chút vui vẻ cũng không có mà dựa sát vào mặt nữ nhi, gằn từng chữ: "Chuyện Yến Vân công chúa vào cung, có phải là do con truyền ra không?"

"Không có," Ánh mắt Quý Phỉ Phỉ hiện ra vẻ kinh hoàng, nhưng lại nhanh chóng che giấu, "Con có chừng mực, sao có thể..."

"Con còn cố cãi," Tĩnh An Hầu phu nhân lạnh lùng cười cười, giọng nói nặng nề, "Có phải chờ ta áp giải Thường ma ma tới đây, con mới chịu nhận không?"

Sắc mặt Quý Phỉ Phỉ thay đổi liên tục, rốt cuộc cũng trở nên u ám, từng chữ từng chữ một nói ra: "... Là con! Con thấy nàng ta không vừa mắt, chuyện tốt gì cũng đều rơi
xuống trên người nàng ta, dựa vào cái gì chứ?"

"Con nói xem dựa vào cái gì?" Từng chữ trong miệng Tĩnh An Hầu phu nhân giống như đi ra từ trong kẽ răng, "Dựa vào số phận của người ta, cũng dựa vào người ta có
bản lĩnh làm cho Bệ hạ yêu thích, còn con thì sao? Người nhà trước sau hao tổn biết bao nhiêu sức lực vì con? Cuối cùng thì thế nào? Lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng!!

"--- Đồ vô dụng!"

Tĩnh An Hầu Quý gia vốn là một đại gia tộc, rất hiểm hách dưới thời của tiên đế, được vua tin tưởng, vô cùng có thể diện trong giới huân quý thành Kim Lăng.

Song thế sự khó lường, xưa nay luôn thay đổi, bởi vì nhiều năm trước Quý gia ủng hộ sai người cho nên mới đắc tội với Hoàng đế, khiến cho Tĩnh An Hầu phủ rơi xuống vực sâu ngàn trượng.

Không chỉ làm cho thế tử Tĩnh An Hầu phủ đi theo Nguyên Thành trưởng công chúa đi đến phương Bắc nếm gió cát, mà ngay cả chính Tĩnh An Hầu phủ cũng thiệt hại nặng nề, khó có thể ngóc đầu.

Cảnh ngộ ác liệt bỗng ập xuống, đừng nói là bảo toàn tước vị vinh hoa, thậm chí là bảo toàn tính mạng cũng không phải chuyện dễ.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Hoàng đế chưa từng ra tay với Tĩnh An Hầu phủ, rõ ràng không phải bởi vì hắn phát thiện tâm ---- Ngay cả huynh đệ ruột thịt với mình cũng gần như giết sạch, ngươi có thể trông chờ hắn đối đãi nhiệt tình với người ngoài hay không?

Chỉ sợ, Hoàng đế không muốn thế cục triều đình xoay chuyển cho nên mới gác lại chuyện này, sẽ có một ngày, hắn sẽ gác đồ đao lên cổ Tĩnh An Hầu phủ.

Trong quá trình chờ đợi hủy diệt và tử vong đến, thì việc không biết bản thân mình sẽ chết lúc nào càng làm cho lòng người run sợ, Tĩnh An Hầu phủ có thể duy trì được
nhiều năm, đương nhiên có thể nhìn ra được điểm này, bọn họ phải cố gắng nghĩ ra cách đền bù sai lầm lúc trước.

Lòng trung thành không thể nghiệm chứng trong một sáng một chiều, sự tin tưởng cũng tuyệt đối không phải làm vài chuyện thì có thể vững chắc, huống chi, bản thân bọn họ có vết nhơ loạn thần, ngay khi vâng vâng dạ dạ hết lòng nghe lời Hoàng đế, cũng chưa chắc được trọng dụng bao nhiêu.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khiến người ta nhớ mãi, còn dệt hoa trên gấm lại không khiến người ta cảm động.

Như vậy, còn có chuyện gì thể hiện lòng trung thành hơn cách dâng lên đích nữ Tĩnh An Hầu phủ đây?

Tĩnh An Hầu phu nhân nghĩ cho tương lai nhi tử, thế nên chủ động đề nghị chuyện này với Tĩnh An Hầu, sau khi trong nhà nghiên cứu thảo luận xong thì đi đến nhất trí ---
Đương nhiên, bọn họ không dám hi vọng xa vời nữ nhi có thể lên làm hoàng hậu, chỉ cầu có thể trở thành một trong tứ phi nhỏ nhoi mà thôi.

Với ước muốn này, cho tới nay, bọn họ đặc biệt mời người vào phủ dạy dỗ cho Quý Phỉ Phỉ cách quyến rũ mê hoặc lòng người, thiếu nữ đang độ mười sáu mười bảy tuổi, lúc mở to mắt nhìn người ta, mang theo nét quyến rũ trong veo như nước, cực kỳ mê hoặc.

Chỉ tiếc, dù sao thế sự vẫn khiến người ta trở tay không kịp, sau khi lập hậu Hoàng đế còn nói rõ, trong lần đại tuyển sang năm, bên cạnh hắn sẽ không giữ lại ai, chỉ hời hợt một câu mà đã cắt đứt con đường phía trước của Quý Phỉ Phỉ.

--- Chớ nói ba năm sau Hoàng đế có thực hiện đại tuyển nữa hay không, cho dù là tuyển, lúc đó Quý Phỉ Phỉ cũng đã hai mươi,

Đã qua tuổi nghị thân từ lâu, làm sao có thể vào cung?

Những năm gần đây, vì để tỏ rõ lòng trung thành của mình đối với Hoàng đế, Tĩnh An Hầu phủ chẳng hề che giấu tâm tư của mình, hiện giờ Hoàng đế lại quyết định không giữ người trong đợt đại tuyển sang năm, vậy thì Quý Phỉ Phỉ phải làm sao bây giờ?

Nếu là thay nhân duyên thì có ai dám lấy một người với tư cách là cô nương được đề cử làm phi tử của Hoàng đế?

Vốn đã không hoà thuận với nữ nhi Ngụy gia, kể từ đó, Quý Phỉ Phỉ cho rằng nữ nhi Ngụy gia xúi giục Hoàng đế làm như thế, oán thù càng sâu không thôi, đúng lúc nghe
nói Yến Vân công chúa sắp vào kinh cho nên nàng ta mới xúc động, cố gắng cho người truyền tiếng gió ra bên ngoài.

Nam nhân mà làm gì có chuyện không thích mỹ nhân, bệ hạ là thiên tử, vốn dĩ phải có tam cung lục viện, thích thì thu vào một người, có gì kỳ lạ đâu chứ?

Giờ khắc này dư luận xôn xao, dù cho bệ hạ có sinh nghi cũng sẽ biết thời thế, thu nhận Yến Vân công chúa vào cung.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ghen ghét ganh tị của Ngụy Thanh Li là nàng cảm thấy hả hê vô cùng!

Dù cho bây giờ bị mẫu thân phát hiện, bị trách mắng, nàng cũng chẳng hối hận.

Thấy nữ nhi như thế, Tĩnh An Hầu phu nhân không nhịn được nhíu mày, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó thì đã bị cắt ngang.

"Chẳng qua là dặn người ra ngoài nói mấy câu, có gì mà mẫu thân phải tức giận chứ," Nguyên Thành trưởng công chúa đẩy cửa bước vào, đuôi lông mày tràn đầy vẻ kiêu
ngạo, "Huống chi, cũng không phải chỉ mình chúng ta nói... Kim Lăng nhiều gia tộc như vậy, nhà nào mà chẳng nói vài câu, dù có trách thì cũng không nên trách cứ Phỉ Phỉ mới phải."

Quý Phỉ Phỉ được người nói trúng lời trong lòng, ánh mắt mang theo vài vẻ nắm chắc, "Nương à, không phải điện hạ nói không có lý đâu."

"Các con thật là biết nói chuyện," Đối với Nguyên Thành trưởng công chúa, thái độ Tĩnh An Hầu phu nhân thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng vẫn mang theo mấy phần nghiêm túc như cũ, "Ai chẳng biết bệ hạ thiên vị hoàng hậu, chuyện lần này nếu truyền đến tai bệ hạ, thì chẳng còn quả ngon để ăn đâu!"

"Mẫu thân lo lắng xa quá rồi," Nguyên Thành trưởng công chúa chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói: "Tám phần là bệ hạ bị nữ nhi Ngụy gia mê hoặc tâm trí, qua một thời gian nữa sẽ tỉnh táo lại thôi, một mỹ nhân như Phỉ Phỉ, ta nhìn thấy còn muốn mềm lòng, làm sao bệ hạ không thích cho được, đầu xuân sang năm, lúc hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi nữ khách, ta sẽ dẫn Phỉ Phỉ vào cung --- Cần phải tìm một tương lai sáng lạn mới được."

Tĩnh An Hầu phu nhân muốn chính là những lời này, nghe vậy, vẻ mặt bà mới vui vẻ trở lại, liên tục thúc giục Quý Phỉ Phỉ bên cạnh, "Còn không mau cảm tạ đại tẩu con đi."

Quý Phỉ Phỉ hiểu ý hành lễ, song lại bị Nguyên Thành trưởng công chúa ngăn lại, "Đều là người một nhà, khách sáo làm gì chứ."

"Điện hạ lớn tuổi hơn con, lời nói đều rất có lý, con phải chú ý nghe theo đấy," Ánh mắt Tĩnh An Hầu phu nhân tối xuống rồi cười nói: "Con đừng để chuyện nữ nhi Ngụy gia ở trong lòng, tuy nàng ta là hoàng hậu, nhưng cũng chỉ là nữ nhân của bệ hạ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, làm thê tử vốn phải lo liệu những chuyện đó, làm gì có đạo lý không cho."

Quý Phỉ Phỉ nghe ra thâm ý trong lời nói của mẫu thân, nàng ta âm thầm liếc mắt nhìn Nguyên Thành trưởng công chúa một cái, cuối cùng lại cúi đầu xuống, không thấy được vẻ mặt.

Lời nói của Tĩnh An Hầu phu nhân rõ ràng là đang nói Hoàng hậu, nhưng là ngấm ngầm để Nguyên Thành trưởng công chúa nghe thấy, thế tử Tĩnh An Hầu phủ năm nay hai mươi chín tuổi, thế mà dưới gối vẫn chưa có một đứa con nào.

Lúc trước bọn họ ở Nguyên Thành, đương nhiên chẳng có ai quản, có điều sau khi trở về Kim Lăng, lòng Tĩnh An Hầu phu nhân nóng như lửa đốt, không tránh được ám chỉ một phen --- Chính ngươi không sinh được thì cũng đừng để con ta tuyệt tôn tuyệt tự!

Hoàng hậu còn phải khuyên Hoàng đế nạp thêm nhiều phi tần, khai chi tán điệp, huống chi ngươi là một công chúa?

Cũng chẳng trách Tĩnh An Hầu phu nhân sốt ruột, bà có một nhi tử một nhi nữ, nếu nhi tử không có con thì Hầu phủ này sẽ rơi vào tay thứ tử bên kia, làm sao bà cam tâm tình nguyện cho được.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, khi tiên đế còn tại vị, Tĩnh An Hầu phu nhân dám trong tối ngoài sáng ngấm ngầm ám chỉ mình như thế, Nguyên Thành trưởng công chúa nhất định sẽ cho bà một cái tát, thế nhưng hiện tại tình hình mình không bằng người, nàng đành mạnh mẽ kiềm chế, tới chết không đồng ý.

Mặc dù giữa nàng và Hoàng đế không có nhiều giao tình, song dù gì nàng cũng là công chúa kim tôn ngọc quý, chỉ cần nàng còn họ Tiêu, hai mắt còn mở thì không có ai dám giương nanh múa vuốt trước mặt nàng.

Bây giờ nghe Tĩnh An Hầu phu nhân mở miệng ám chỉ, Nguyên Thành trưởng công chúa âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì, không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play