Dù sao A Viễn chỉ là tiểu hài tử, ngồi một lát là bắt đầu không yên, ở trong phòng chơi với mọi người một chút là la hét muốn đi ra ngoài.

Ở trong phòng lâu sẽ khó chịu, Đổng thị cũng cảm thấy chán cho nên thu dọn xong bà và Thanh Li bèn dẫn A Viễn ra Lâm Thúy Đình phía sau.

Ngoài đó có hồ nuôi cá, màu sắc đủ loại, cực kỳ đẹp mắt, mỗi lần có người đến là tuôn ra như ong vỡ tổ, A Viễn cực kỳ yêu thích, cu cậu muốn cho cá ăn nên đi qua rải thức ăn.

Thấy cu cậu hoạt bát như thế, Thanh Li cũng cao hứng hơn mấy phần, nàng cũng muốn cho cá ăn, vừa ngồi bên cạnh A Viễn cho cá ăn vừa chỉ trỏ xem con nào đẹp.

Đổng thị không có tham gia náo nhiệt, bà chỉ mỉm cười ngồi một bên nhìn hai tiểu bối nói chuyện, đang lúc mọi người hết sức vui vẻ thì cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó có tiếng bước chân tới gần, đi về phía bên này.

Tựa hồ có thần giao cách cảm, Thanh Li mạnh mẽ xoay người nhìn lại, quả nhiên là thân ảnh cao ngất quen thuộc đang đứng cách đó không xa, dịu dàng nhìn mình.

---- Là Diễn lang của nàng đây mà.

Nháy mắt đó, Thanh Li gần như nghi ngờ mình đã nhìn lầm rồi, nàng nhẹ nhàng chớp chớp mắt mấy cái thì vẫn thấy hắn đứng yên ở nơi đó, mặt mày dịu dàng trước sau như một.

Đại khái là do đã lâu chưa gặp, giờ khắc này khi nhìn thấy hắn, lòng nàng vừa mềm nhũn vừa rối tinh rối mù, chỉ muốn chạy tới bổ nhào vào lòng hắn, để hắn ôm lấy mình.

--- Chính xác là nàng đã làm như mình nghĩ đấy.

Hoàng đế chưa từng nghĩ sẽ nhận được tiểu cô nương chủ động đến thế, trong lòng hắn hơi ngạc nhiên một chút nhưng bên ngoài lại rất vui vẻ tiếp nhận yêu thương nhung nhớ của nàng, hắn thuận thế ôm nàng vào làng, giống như ôm lấy bình gốm sứ giá trị liên thành mong manh dễ vỡ, cẩn thận từng li từng tí một.

Đã rất lâu rồi Thanh Li chưa gặp hắn, thật là nhớ muốn chết, ánh mắt người xung quanh nàng cũng lười cố kỵ, đầu nàng vùi vào lồng ngực rộng lớn của hắn, giọng điệu ấm ức đáng thương: "Ta nhớ Diễn lang, nhớ không chịu nổi."

Hoàng đế vỗ về đầu vai tiểu cô nương, một hồi lâu sau hắn mới dịu dàng lên tiếng, "--- Trẫm cũng nhớ nàng."

Bốn chữ bình bình đạm đạm, không có từ ngữ nào hoa lệ trau chuốt, song Thanh Li hiểu rất rõ, đây là tình ý thật lòng của hắn, không có nửa phần giả dối.

Mỉm cười, nàng càng ôm hắn chặt hơn.

Đổng thị ở bên cạnh thấy hai người ôm nhau cùng một chỗ, ban ngày ban mặt mà dính nhau như thế, bà đã mơ hồ cảm nhận được sự khó chịu trong lòng trượng phu, bà vội vàng kéo A Diễn đang ngây thơ đứng nhìn, sau đó mới hắng giọng mấy tiếng.

"Ồ!" Hoàng đế buông tiểu cô nương ra, thế nhưng tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương như trước, tiến về phía trước mấy bước, mỉm cười nhìn Đổng thị, "Sư tỷ cũng ở đây."

Hoàng đế từng bái Đổng thái phó làm thầy, gọi Đổng thị một tiếng sư tỷ cũng không sai, chẳng qua là, rơi vào tai người có bối phận như Thanh Li, thì bỗng có chút không được tự nhiên.

Muốn lấy nữ nhi của người ta mà còn không biết xấu hổ gọi người ta là sư tỷ?

Thanh Li bị câu gọi sư tỷ của hắn làm cho lúng túng, mượn ống tay áo che khuất, nàng hung hăng véo lên cánh tay hắn một cái.

Da mặt Hoàng đế dày, tất nhiên hắn không để trong lòng, hắn mỉm cười liếc nhìn tiểu cô nương đang sắp xù lông, sửa lời lại hỏi thăm, "--- Gần đây nhạc mẫu có khỏe không?"

"..." Thanh Li: "Chàng mau câm miệng đi, đừng nói chuyện nữa."

Đổng thị bị xưng hô trước sau khác nhau của Hoàng đế làm cho có chút túng quẫn, đáp lại thì không đúng, mà không đáp lại thì càng không đúng, bà đành thi lễ với Hoàng đế rồi cảm thấy mình ở đây càng lúng túng hơn, thế là bà dắt tay A Viễn, muốn rời đi.

A Viễn không biết người nam nhân trước mặt này là ai, càng không hiểu được mình đã trở thành kỳ đà, chẳng qua là cu cậu không nỡ rời xa cô cô, cho nên cu cậu không muốn đi cùng Đổng thị mà ôm chặt chân Thanh Li không buông.

"Không sao," Hôn kỳ cận kề, tâm trạng Hoàng đế cực tốt, nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt, hắn xoay người xoa xoa đầu A Viễn rồi nói với Đổng thị, "Để nó ở lại đi."

Có nhi nữ ở đây, A Viễn cũng không phải là đứa nhỏ thích gây chuyện, Đổng thị cũng yên tâm, bà thi lễ lần nữa rồi lui xuống.

Mắt thấy bốn phía chỉ còn lại mấy người bọn họ, Thanh Li mới nhẹ nhàng mắng hắn, "Gọi loạn cái gì đấy?"

Lâu rồi Hoàng đế không gặp nàng, giờ khắc này thấy nàng giận dỗi hắn cũng cực kỳ yêu thích, có điều dù là như thế, hắn cũng không quên trêu ghẹo một chút.

"Vậy thì nàng nói thử xem," Hoàng đế ấm giọng nói: "Trẫm gọi sai cái gì nào?"

Thanh Li đã biết hắn bẻm mép từ lâu, nàng chẳng muốn so đo với hắn làm gì, đôi mắt đẹp lườm hắn một cái, "Miệng lưỡi trơn tru."

"Cô cô," Hoàng đế chưa kịp lên tiếng thì A Viễn bỗng thắc mắc, "Đây không phải mấy lời mẫu thân mới nói con hả?"

"Vốn chẳng phải mấy lời hay ho," Thanh Li chỉa chỉa vào trán cu cậu, "Con còn hơn thua nữa."

Đây là lần đầu Hoàng đế gặp A Viễn, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát tiểu đậu đinh trước mặt, "Đứa nhỏ này là... Con của huynh trưởng nàng à?"

"Đúng thế," Thanh Li đáp, "Đây là A Viễn, năm nay 2 tuổi."

Hoàng đế làm ra vẻ nhớ tới gì đó, hắn hỏi Thanh Li, "Yêu thích nó à?"

"Cháu trai của ta," Thanh Li sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Viễn, nàng cười trả lời: "Sao lại không thích?"

"Diệu Nhi," Ánh mắt Hoàng đế hơi nóng, hắn bình tĩnh nhìn nàng một lát rồi bỗng nói: "Đã cuối tháng 10 rồi."

Hôn kỳ của bọn họ được xác định vào tháng 11 đấy.

Mặt Thanh Li hơi đỏ lên, nàng nhẹ nhàng đáp lại rồi không nói thêm gì nữa.

"Chờ xem," Hoàng đế đứng lên tiến đến bên tai tiểu cô nương, khẽ nói: "---- Thời điểm này sang năm, chúng ta cũng sẽ có trẻ con để ôm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play