Tình hình trước mắt, Tây Lương vương đưa vị Yến Vân công chúa tiếng tăm lừng lẫy kia nhập vào đoàn sứ thần đến Kim Lăng, ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.

Trong lúc nhất thời, trong đám huân quý thành Kim Lăng, đều tập trung ánh mắt về vị trí cao cao này.

Đối với cái vị mỹ danh truyền xa Yến Vân công chúa kia, rốt cuộc là Hoàng đế giữ lại cho bản thân hưởng thụ hay là có sắp xếp khác?

Nếu như chọn vế trước, thì cách đó không lâu bệ hạ đã có tình cảm sâu sắc với Ngụy quốc công phủ rồi, có thể nói người ta có hai cách lý giải.

---- Cuối cùng là do để tỏ lòng thân cận, hay trước đó chỉ là... Trấn an?

Bên ngoài có nhiều cách nói, có điều Thanh Li không để trong lòng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không có nửa phần khác thường, ngược lại là những người còn lại trong Ngụy quốc công phủ, trong lòng dù ít dù nhiều cũng sinh ra chút ưu sầu.

Thế nhưng là, thấy Thanh Li vẫn bình chân như vại, những người còn lại mở miệng nói gì đó thì không hay lắm.

Lúc còn ở trong cung, Thanh Li đã nhận lời Hoàng đế sẽ may áo bào cho hắn, đương nhiên nàng sẽ không tư lợi bội ước.

Sau khi trở về nhà, nàng bèn sai người chuẩn bị vải vóc, dựa theo bản vẽ kích thước của Hoàng đế mà bắt tay vào làm.

Tuy Thanh Li có tay nghề, song đến cùng thì nàng chưa làm áo bào bao giờ, cho nên khó tránh khỏi kinh nghiệm chưa đủ, lúc mới bắt đầu nàng còn hăng hái, nhưng đến khi gần kết thúc công việc, nàng bỗng có chút lực bất tòng tâm.

Nàng cũng không phải người sợ xấu hổ nên không mở miệng nhờ người dạy, sau khi may được một nửa áo bào, nàng bèn đi đến tiểu viện của Đổng thị, muốn nhờ mẫu thân chỉ dạy một chút.

Nói đến cũng thật đúng lúc, khi Thanh Li đi qua, trưởng tẩu Chu thị đã dẫn đại nhi tử hai tuổi đến đến thăm Đổng thị, mẹ chồng nàng dâu trò chuyện vui vẻ.

Chu thị xuất thân từ Chu gia ở Hà Đông, là đích trưởng nữ dòng chính, gia tộc có nền tảng mấy trăm năm, dòng dõi thanh quý, nội hàm vững chắc, không thua kém Ngụy quốc công phủ.

Mẫu thân Đổng thị cũng xuất thân từ Chu gia ở Hà Đông, chịu ảnh hưởng sâu sắc với sự giáo dục của đại gia tộc, lúc này thân càng thêm thân, bà muốn con mình kết thân với cô nương bên phía mẫu tộc của mình.

Thuở ban đầu đôi tiểu phu thê cũng có quen biết đấy, thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, trong thành Kim Lăng này có thể nói là một đôi bích nhân.

Thanh Li nhỏ hơn Chu thị mấy tuổi, hai nhà lại thân thiết với nhau, từ nhỏ đến lớn, đại đa số thời gian đều là Chu thị chăm sóc nàng, đợi đến lúc Chu thị gả đến đây, hai người lại trở thành chị em chồng, tình cảm càng thêm khăng khít.

Chuyện Yến Vân công chúa vào kinh được đồn đại xôn xao, dĩ nhiên Chu thị cũng biết rõ, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng cho Thanh Li.

Xét về dung mạo, bản thân tiểu cô nhà mình không có gì phải bàn cãi, gần như đứng đầu thành Kim Lăng này, dù là ai cũng không thể đoạt mất danh tiếng.

Thế nhưng hai bông hoa khác biệt có vẻ đẹp riêng của mình, người yêu thích cũng đa dạng, nếu bệ hạ yêu thích loại xinh đẹp nhiệt tình như nữ tử Tây Lương thì làm sao đây?

Trong các gia đình bình thường, thê tử không được trượng phu yêu thương còn không sống tốt, huống chi là Hoàng hậu trong thâm cung.

"Đại tẩu không cần phải lo lắng," Tất nhiên Thanh Li nhìn ra được ánh mắt ân cần quan tâm pha chút lo lắng của trưởng tẩu, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nàng giang tay ôm lấy chắt trai nhỏ mập mạp vào lòng, cười nói tiếp: "Trong lòng muội hiểu rõ mà."

"Nghe nói Yến Vân công chúa là quốc sắc thiên hương," Đổng thị mỉm cười, "Diệu Diệu, con không lo lắng gì à?"

"Tuy nàng ta có quốc sắc, nhưng con cũng không phải hời hợt, còn nữa..." Vẻ mặt Thanh Li không hề có nửa phần lo lắng, mơ hồ có chút ngượng ngùng, "--- Con tin chàng."

Trước mắt Yến Vân công chúa sẽ vào cung, lại thuộc dạng tươi đẹp như thế, không phải trong lòng Đổng thị không lo lắng, thế nhưng từ sâu trong lòng bà có niềm tin, cho nên bà không lo lắng nhiều như Chu thị.

Bệ hạ có thể nghĩ đến chuyện nữ nhi sợ nóng mà cố gắng dời hôn kỳ kéo dài đến tháng 11, thỉnh thoảng còn gửi thư bày tỏ tình cảm, bằng không thì sẽ xuất cung dẫn nhi nữ đi du ngoạn, giả sử không rảnh rỗi thì gọi người vào trong cung, nếu không phải trượng phu bà đến đón, chỉ sợ bệ hạ không dễ dàng nỡ để nữ nhi xuất cung.

--- Nếu những chuyện đó không được coi là để tâm, thì đến tột cùng Đổng thị không biết đó gọi là gì nữa.

Trong lòng đã nắm chắc, nữ nhi lại tự hiểu rõ, bà nói thêm gì nữa cũng không hay, lúc này bà đành dời ánh mắt dịu dàng lên người trưởng tôn A Viễn, bà dặn dò nữ nhi: "Cẩn thận một chút, A Viễn bụ bẫm, đừng làm cháu ngã."

A Viễn đã hơn hai tuổi, đúng là không thể coi là nhẹ, sức lực Thanh Li bày rành rành ra đó, nàng không dám cậy mạnh, ôm cưng nựng một lát, nàng mới thả bé xuống.

A Viễn có tình cảm rất tốt với cô cô, sau khi được đặt xuống đất, cu cậu có chút mất mát, ngửa mặt lên, một đôi mắt ngập nước nhìn nàng chầm chầm, viết rõ ba chữ: Muốn được ôm.

Bị cu cậu nhìn mềm lòng, nàng ngồi xổm xuống thương lượng: "Sức cô cô yếu, ôm A Viễn sẽ mệt nha."

A Viễn thật biết điều, nghe thấy cô cô nói mệt mỏi, cu cậu liền kéo Thanh Li lại chiếc ghế thêu bên cạnh, bảo nàng ngồi xuống, sau đó bịch bịch bịch chạy đi lấy đĩa hoa quả khô lại cho nàng ăn, cực kỳ lanh lợi.

"A Viễn," Chu thị cầm quạt tròn che môi cười khẽ, "Nương phải quay về nhà ngoại tổ phụ, để cô cô chơi với con một ngày có được không?"

A Viễn ôm chân Thanh Li, nghiêm túc trả lời: "Được ạ."

"Đồ vô lương tâm," Chu thị giả bộ giận dỗi, "Một chút do dự cũng chẳng có."

"Con ở với nương nhiều," Đầu óc A Viễn xoay chuyển thật nhanh, cu cậu ngiêng đầu trả treo với mẫu thân mình, "Ở cùng cô cô ít hơn."

"Miệng lưỡi trơn tru." Chu thị cười mắng.

Thanh Li nghe trưởng tẩu nói như vậy nên thuận miệng hỏi: "Đại tẩu về nhà thăm phụ mẫu à?"

"Đệ đệ ta sắp thành thân nên đã mời đàng gái sang," Chu thị cười giải thích: "Ta là tỷ tỷ, đương nhiên phải về xem thế nào."

"Vốn dĩ Bình Diêu phải về với con mới đúng," Đổng thị có chút áy náy: "Có điều bây giờ nó chưa về, đành phải để con về nhà một mình thôi."

Bình Diêu chính là tên huynh trưởng Thanh Li.

"Nương à, nói đến chuyện này," Đổng thị không phải mẹ chồng khó tính, bà đối đãi với nàng cũng như nhi nữ thân sinh, khi Chu thị gả vào chung sống rất vui vẻ, giờ khắc này trượng phu không thể trở về cũng là do chính sự chứ
không phải do làm ẩu gì bên ngoài, làm sao nàng có thể oán hận được, cho nên lúc này nàng nói: "Vốn chỉ là tiệc bình thường, không phải nghi thức nghị thân chính thức, không cần phải chính thức vậy đâu ạ."

"Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi," Đổng thị liếc mắt nhìn về phía hồ nước, "Con là tỷ tỷ ruột, về muộn thì không hay lắm, A Viễn có ta chăm sóc rồi, con mau đi đi."

Đổng thị nói đúng với suy nghĩ trong lòng Chu thị, nàng cũng không dây dưa nữa, sau khi tạm biệt mẹ chồng và tiểu cô thì rời đi.

"Lúc trước ta từng nghĩ, nếu không chọn được người thích hợp thì sẽ đem con..." Liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của Chu thị, sau đó nhìn lại Thanh Li đang trêu chọc A Viễn, Đổng thị lắc đầu, nuốt những lời còn lại xuống.

Thanh Li không ngốc, vừa nghe Đổng thị nói vậy, nàng đã có thể liên tưởng đến vế phía sau --- Lúc trước, ý của mẫu thân hơn phân nửa là muốn gả nàng lại cho Chu gia đây mà.

Cho tới bây giờ, chuyện này cũng chỉ có thể là nhớ tới, hôn sự của nàng đã định, trừ phi Đại Tần suy vong, nếu không thì sẽ không thể thay đổi, nghĩ đến đây Thanh Li đành giả vờ như mình nghe không hiểu, ném mấy lời đó ra sau đầu, chơi đùa tiếp với A Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play