Có một ngày, sau khi nghị triều kết thúc, Anh Quốc Công và Ngụy Quốc Công đều kiếm lý do ở lại, theo Hoàng Đế đến phía sau thư phòng.

Trong lúc nghị triều nghiêm túc căng thẳng, mũi dài hướng về phía Ngự Sử ở một bên, tự nhiên sẽ không có ai dám nhìn thẳng vẻ mặt của quân vương nhưng lúc này lại không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Cách mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện, hai vị Quốc Công cẩn thận đánh giá sắc mặt Hoàng Đế, quả nhiên thấy trên mặt hắn có một vết cào mờ mờ, trong lòng hiểu rõ vài phần.

Anh Quốc Công biết được tiền căn hậu quả*, loáng thoáng có thể đoán được đại khái. Trong lòng Ngụy Quốc Công biết nữ nhi của mình ở lại trong cung, lại thêm sáng nay Anh Quốc Công nháy mắt ra hiệu với mình nên cũng có chút phỏng đoán, nhất thời trong lòng ông cũng không nói được là cảm giác gì, rất phức tạp.

*Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân

Cào mặt trượng phu thành cái dạng này, nếu đổi lại là gia đình bình thường có lẽ không có vấn đề gì nhưng nếu ở trong hoàng gia thì là vấn đề rất lớn.

Ảnh hưởng tới thể diện của thiên tử tôn quý, nếu Hoàng Đế viện lý do này mà giận chó đánh mèo lên phủ Ngụy Quốc Công cũng không có gì là lạ.

Thế nhưng đối với hành động chủ động che lấp của Hoàng Đế mà nói, hắn... còn rất sủng ái Diệu Diệu đấy.

Mà theo như cách cư xử lúc trước của Diệu Diệu, hẳn là nàng cũng có tình ý đối với Hoàng Đế mới đúng.

Nữ nhi đã được sủng ái, lại là lưỡng tình tương duyệt*, Ngụy Quốc Công vốn dĩ nên cảm thấy vui mừng mới phải.

*Lưỡng tình tương duyệt: Hai người đều yêu đối phương.

Có thể thấy được nữ nhi đã có người trong lòng, hai người yêu thương lẫn nhau, trong lòng ông lại có chút cảm giác là lạ, ngoại trừ vui mừng còn có chút cảm giác khó nói lên lời, đau thương mất mát.

Nữ nhi quấn quýt ở bên mình bao nhiêu năm nay lại sắp xuất giá.

Sau khi xuất giá thì lại không thể thường xuyên về nhà thăm mình, kèm theo địa vị của người cha này trong lòng nữ nhi cũng sẽ bị giảm xuống, xếp ra phía sau rồi.

Chỉ cần nghĩ đến đây là ông cảm thấy... Mất hứng.

Tuy rằng nữ tế* tương lai là Hoàng Đế, kim quang lóng lánh, nhưng nữ nhi của mình cũng là ngoan ngoãn xinh đẹp, cực kỳ duyên dáng, có điều so sánh thế nào đi nữa nhà ông cũng chỉ là nhà bình thường.

*Nữ tế. Con rể

Chỉ nhìn hắn ngồi ở kia ông đã cảm thấy sáng chói.

Trong thư phòng cũng không có mấy người, đám thái giám đều là người bên cạnh Hoàng Đế, Anh Quốc Công cũng là quần chúng hiểu rõ tình hình, Ngụy Quốc Công cũng không cần quá kiêng kỵ nữa.

Ông liếc mắt nhìn Hoàng Đế vừa đi thay thường phục, đi thẳng vào chủ đề: "Bệ Hạ, nữ nhi thần ở trong cung cũng đã mấy ngày, như vậy thật không hợp lý, đến hôm nay, có phải nữ nhi nên trở về hay không?"

Ánh mắt Anh Quốc Công sáng trong, ở bên cạnh hào hứng bừng bừng trợ giúp: "Đúng vậy đúng vậy, hai người còn chưa thành thân đâu, ảnh hưởng cũng không tốt."

Dù sao hai người cũng chưa có đại hôn, tiểu cô nương ở lâu trong nội cung cũng không thích hợp. Hoàng Đế cũng đã định mấy ngày nữa sẽ đưa nàng trở về, có điều trở về thì về thôi nhưng hắn đưa nàng về với việc người khác mang về là hoàn toàn khác nhau đấy.

Ngụy Quốc Công đưa nữ nhi của mình trở về, tất nhiên không phải là không thể nhưng Hoàng Đế chỉ cần suy nghĩ một chút, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không được tự nhiên.

---- Dường như, giống với cảm giác hắn bị người đoạt đi tiểu cô nương từ trong lòng mình.

"Hoàng Hậu trẻ tuổi, đối với việc trong nội cung không hiểu nhiều, vốn trẫm cũng là có ý tốt, muốn để nàng tới sớm làm quen vài phần, miễn cho đến lúc gả đến nàng trở tay không kịp."

Dù sao vị kia cũng là phụ thân của người mình yêu, ông nói cũng đúng lý hợp tình. Hoàng Đế ép chút cảm giác không tự nhiên kia xuống, thuận miệng nói dối:

"Ngụy Quốc Công đã nói như vậy tự nhiên cũng có thể, đáng lý ra trẫm còn muốn nàng ở lại thêm mấy ngày, đi xung quanh nhìn một chút..."

Anh Quốc Công nhớ kỹ chuyện mấy ngày trước, ông thề phải báo thù một chút. Ngụy Quốc Công cẩn thận, nói năng không khéo, mồm mép Hoàng Đế lại lanh lợi trơn tru, nếu ông không giúp thì không chừng người thành thật như ông ấy sẽ bị Hoàng Đế lừa rồi.

"Cũng không có gì đẹp mắt đâu," Ông nói liên tục không ngừng: "Sau này, chờ nương nương được gả vào thì còn rất nhiều thời gian từ từ xem, sao phải gấp gáp một hai ngày này."

Ngụy Quốc Công tiết kiệm được một phen công phu miệng lưỡi, hài lòng liếc nhìn Anh Quốc Công, lời ít ý nhiều nói: "Anh Quốc Công nói có lý."

Hoàng Đế bị Anh Quốc Công chen vào một câu, ánh mắt tối lại, khẽ quét mắt nhìn ông một cái: "Có chuyện của ông à?"

"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ," Anh Quốc Công cười khà khà không ngừng, nhìn về phía Ngụy Quốc Công nói: "Nhớ kỹ nhân tình của ta hôm nay."

Chó má, trong lòng Ngụy Quốc Công và Hoàng Đế đồng thời mắng một câu.

Rõ ràng ông muốn xem náo nhiệt, hơn nữa còn là người không sợ chuyện càng lớn.

Thế nhưng lúc này Anh Quốc Công còn ở cùng một chiến tuyến với mình nên tự nhiên Ngụy Quốc Công nói gì cũng không hay, cho nên ông ngấm ngầm đồng ý với ý tứ trong lời nói của Anh Quốc Công.

Hoàng Đế nghẹn lời, chơi xỏ lá nhạc phụ cũng không tốt nên nói Trần Khánh: "Đi mời Hoàng Hậu tới đây."

Lúc mấy người nói chuyện, Thanh Li đang ở sau Tuyên Thất Điện nên cũng không cách xa. Trong lòng nàng biết lúc này là lúc Hoàng Đế cùng các đại thần nghị sự tại thư phòng nên khi thấy là hắn gọi nàng qua, nàng không nhịn được mà có chút kinh ngạc.

Sau khi vào thư phòng mới thấy phụ thân mình và Anh Quốc Công, nàng mới lờ mờ hiểu được vài phần.

Dù sao cũng là ở trước mặt Hoàng Đế, Thanh Li cũng đã được hạ chỉ sắc phong là Hoàng Hậu nên Ngụy Quốc Công và Anh Quốc Công cũng không dám chậm trễ, cùng nhau đứng dậy thi lễ với nàng.

Một người là cha mình, một người là trọng thần tâm phúc của Hoàng Đế, nghi lễ thành hôn lại chưa tổ chức, Thanh Li cũng không vô lễ, nhẹ nhàng làm bán lễ đáp lại.

"Diệu Diệu," Hoàng Đế tựa lưng vào ghế ngồi, nói với tiểu cô nương: "Cha nàng tới đón nàng về nhà đấy."

Thanh Li đã sớm đoán được một ít, nghe thấy hắn nói vậy thì được xác định lại.

Nàng cũng không biết làm sao, chỉ cần vừa nghĩ đến phải rời khỏi hắn thì đáy lòng nàng bèn có chút cảm giác không muốn.

Ánh mắt đảo vòng vòng, Thanh Li nói: "Hôm nay sao?"

Hoàng Đế khẽ gật đầu: "Ừ."

Thanh Li nhìn cha mình lại nhìn Hoàng Đế, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Không thể... Ở lại thêm mấy ngày sao?"

Tuy nói Hoàng Đế là người xấu lúc nào cũng thích ức hiếp nàng, thỉnh thoảng còn muốn chiếm tiện nghi, ngoài miệng cũng cợt nhả, thế nhưng... Nàng lại rất thích hắn.

Muốn được ở bên cạnh hắn, lâu một chút, lại lâu một chút.

Hiển nhiên Ngụy Quốc Công nghe được câu nói của tiểu nữ nhi, ông không nói gì nhưng mặt lại có chút đen.

---- Mới biết nhau vài ngày mà cứ không nỡ bỏ như vậy, ném người cha đã chăm sóc nó nhiều năm như thế đi chỗ nào rồi.

Mất hứng.

Còn nữa, tuy Hoàng Đế chỉ ngồi ở kia, không nói một lời cũng không có động tác nào quá mức nhưng trong lòng Ngụy Quốc Công không hiểu sao lại có cảm giác thua cuộc.

Càng mất hứng.

"Tới đây," Hoàng Đế bị những lời này của tiểu cô nương lấy lòng rồi, hắn gọi nàng đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Diệu Diệu muốn ở lại bên cạnh trẫm thêm mấy ngày sao?"

Hắn cũng không phải người điếc, rõ ràng nghe thấy mình nói cái gì cớ sao lại muốn mình nói thêm lần nữa.

Trong lòng Thanh Li có chút xấu hổ, miệng cũng hơi hơi cong lên, mượn án thư và ống tay áo che lấp, nhẹ nhàng véo một cái trên cánh tay hắn.

Lòng Hoàng Đế tràn đầy vui mừng, tự nhiên sẽ không so đo chút tùy hứng này của tiểu cô nương.

Hắn không e dè mà ở trước mặt người khác sờ sờ mái tóc dài của nàng, "Phụ mẫu nàng đã nhớ nàng nên trẫm cũng không tiện giữ nàng lâu, căn dặn người hầu thu dọn đồ đạc rồi nàng trở về nhà với Ngụy Quốc Công đi."

Nhìn ra được chút mất mát dưới đáy mắt tiểu cô nương, trong lòng Hoàng Đế càng vui mừng thêm vài phần, khóe môi hơi nhếch, ấm giọng nói: "Thời gian của chúng ta còn rất dài, không cần gấp gáp một hai ngày này, nghe lời."

Anh Quốc Công bị giọng nói dịu dàng ấy của Hoàng Đế làm cho nổi hết da gà, trong lòng trào dâng cảm giác không tự nhiên, không nhịn được nhẹ nhàng ho một tiếng.

"Châm trà cho ông ấy," Hoàng Đế nhàn nhạt căn dặn cung nhân nội điện: "Chặn miệng ông ấy lại."

Nói xong lại nhìn về phía tiểu cô nương, chờ nàng đáp lại.

Thanh Li cũng biết Hoàng Đế nói có lý, nàng liếc hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Hoàng Đế cầm chặt một tay nàng, muốn nói một vài lời nhưng do Ngụy Quốc Công vẫn ở một bên nhìn chằm chằm, ánh mắt như phát sáng khiến hắn không tiện mở miệng, cuối cùng chỉ nói: "Chăm sóc tốt bản thân, trẫm rảnh thì sẽ đi thăm nàng."

Lời này của hắn cũng không phải là lời dỗ ngon dỗ ngọt gì nhưng lại khiến tiểu cô nương vốn đang nhếch nhẹ khóe môi mà bắt đầu tạo thành đường cong sâu hơn, như cánh hoa ngọc lan, sáng bóng xinh đẹp.

Hoàng Đế cũng không phải chưa từng thấy nàng, cũng không phải chưa từng thấy nàng cười thế nhưng giờ phút này nhìn thấy nụ cười có chút ngượng ngùng mà ngọt ngào trên mặt nàng, hắn không nhịn được có chút mất hồn.

Bỗng nhiên, hắn lại không nỡ bảo nàng rời đi rồi.

Ngụy Quốc Công híp mắt, nhìn hai người ngọt ngọt ngấy ngấy chia ly, chàng không nỡ bỏ ta, ta không nỡ bỏ chàng, giống như ông là nhân vật phản diện Pháp Hải trong thoại bản đang lưu hành, không nên tách Hứa Tiên và Bạch nương tử ra, vĩnh viễn không được gặp nhau.

Thật sự rất ê răng.

Uống một hớp trà, Ngụy Quốc Công cũng ho nhẹ một tiếng.

Thanh Li cẩn thận liếc nhìn cha, mặc dù không biết ông suy nghĩ cái gì nhưng cũng biết tâm tình ông không phải quá tốt, lại nhìn dáng vẻ dính nhau của mình và Hoàng Đế, nàng cũng thấy có chút xấu hổ, thoáng lùi sau một bước, nhỏ giọng nói với Hoàng Đế: "Vậy thì, ta phải đi thu dọn đồ đạc rồi."

"Cũng không vội," Hoàng Đế kéo tay nàng, ánh mắt dịu dàng rồi lại căn dặn hai người kia: "Quay mặt sang chỗ khác."

Dù sao Hoàng Đế cũng là Hoàng Đế, lời này lại nói với giọng điệu ra lệnh, mặc dù Anh Quốc Công và Ngụy Quốc Công đều có chút không rõ ràng lắm nhưng cũng nghiêm mặt lại, cung kính quay đi.

Hoàng Đế mỉm cười, giữ chặt cái tay kia của tiểu cô nương đưa đến bên môi hôn nhẹ, lại thoáng dùng sức, kéo nàng vào lòng mình.

Thanh Li ở cùng hắn một thời gian nên đoán được vài phần suy nghĩ của hắn, hơi giận mà liếc hắn một cái, mặt nàng đỏ thêm vài phần nhưng vẫn nghe theo, tùy hắn.

Hoàng Đế không muốn tiểu cô nương khó xử nên mỉm cười đụng nhẹ vào môi nàng một cái, như làn gió nhẹ lướt qua hàng liễu rủ, cánh bướm khẽ mở, dịu dàng thắm thiết lại lưu luyến cực điểm.

Vừa chạm vào là phải li biệt.

~~~

Lúc Thanh Li trở lại phủ Ngụy Quốc Công đã là buổi trưa. Đổng thị nghe được nữ nhi đã trở về bèn vội vàng gấp gáp đi ra ngoài đón, quan sát một vòng, thấy Thanh Li không bị gầy đi hay có chút thái độ ảm đạm nào, trái lại nét mặt nàng rực rỡ tươi đẹp khó nén, bà mới yên lòng.

Mấy ngày không thấy, bà có vô số điều muốn nói với nữ nhi, dù sao trượng phu cũng là nam tử, nếu ở bên cạnh, mẫu nữ hai người nói chuyện cũng không được tự nhiên nên bà căn dặn người hầu chuẩn bị hai phần đồ ăn, một phần đưa đến tiểu viện của Thanh Li, mẫu nữ hai người cùng nhau dùng bữa, phần còn lại thì đưa đến chính phòng cho Ngụy Quốc Công dùng.

Bàn về tay nghề, đầu bếp bên trong nội cung chỉ sợ là đứng đầu. Mấy ngày qua, miệng Thanh Li đã bị chiều hư, lại thêm trước khi xuất cung nàng đã dùng điểm tâm nên không thấy đói bụng, thấy mẫu thân ân cần niềm nở nàng cũng miễn cưỡng dùng một chút.

"Diệu Diệu," Mắt thấy cơm trưa đã ăn xong, Đổng thị mới từ từ hỏi nữ nhi mấy chuyện bà nghi hoặc: "Mấy ngày này ở trong cung con ở nơi nào?"

Thanh Li không nghĩ Đổng thị mở miệng đã hỏi cái này, trên mặt nàng khó tránh khỏi có chút không nhịn được, cũng may nàng ở bên cạnh Hoàng Đế đã lâu nên da mặt nàng cũng dày hơn trước.

Cúi đầu, nàng nhìn nhìn ngón tay nói: "Phu xướng phụ tùy*, hắn ở đâu thì tự nhiên con cũng ở đó."

*Phu xướng phụ tùy: cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.

"Bệ Hạ ở đâu thì con ở đó?" Đổng thị nghe được tinh tế trong đó, hạ thấp giọng nói: "Là ở cùng một cung hay là... Cùng giường chung gối?"

Thanh Li đỏ mặt: "Nương, nào có ai hỏi như vậy chứ?"

Thấy thần sắc nàng như vậy, sao Đổng thị còn không hiểu, nhất thời trong lòng bà cũng không nói được là cảm thụ gì, dừng một hồi, bà mới nói: "Bệ Hạ... lâm hạnh con rồi?"

"Không có," Thanh Li che mặt: "Nương đừng nghĩ lung tung."

"Thật không có?" Đổng thị sợ nữ nhi xấu hổ mà không chịu nói thẳng nên nói tiếp: "Diệu Diệu đừng gạt ta, nếu như có thai thì không phải là việc nhỏ."

"Thật không có," Thanh Li trái lương tâm giúp Hoàng Đế tẩy trắng: "Hắn quy củ lắm."

Đổng thị cẩn thận liếc nhìn tiểu nữ nhi, coi như tin nàng, bà không nhắc đến chuyện này nữa mà nói đến việc khác:

"Mấy ngày trước ta nhận được tin tức, mọi chuyện của đại ca con đều tốt, chờ đến tháng mười thì có thể trở lại."

Bà sờ sờ mái tóc dài của Thanh Li, ánh mắt vui mừng và bình yên: "Đúng lúc về kịp tiễn con xuất giá."

Tin tức này Thanh Li đã biết từ mấy ngày trước, lúc này nghe Đổng thị nói đến, nàng vẫn không ngăn được cảm giác vui mừng:

"Nghe nói đại ca lập được công, sau khi hồi kinh chắc là sẽ được thăng chức đấy."

Đổng thị chỉ biết trưởng tử không sao, đúng hạn sẽ về nhà lại không biết hắn có lập công hay không, thăng chức hay không. Lúc này bà nghe được tiểu nữ nhi nói như vậy thì biết nàng nghe được tin tức từ chỗ Hoàng Đế, có lẽ đáng tin.

Suy nghĩ như vậy, trên mặt Đổng thị càng vui vẻ.

---- Trưởng tử lập công, ấu nữ nhận được sủng ái của Hoàng Đế, đây cũng không phải chuyện cấm kỵ làm sao bà mất hứng được?

Thời gian kế tiếp, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến Tây Lương liên tiếp được truyền về Kim Lăng.

Sau khi Hoài Hóa Đại Tướng Quân công chiếm được thành Sóc Phương, Chương Vũ Hậu thừa lúc ban đêm tập kích bất ngờ Ngũ Nguyên, sau lại quyết chiến, cố gắng triệt hạ tứ bộ Tây Lương, chém đầu hơn ba vạn, bắt làm nô lệ hơn bảy nghìn ba trăm tên địch, nhận tám nghìn năm trăm quân mã, chiếm được toàn bộ vùng Ngũ Nguyên.

Sau đó, Tây Lương Vương dâng sớ cầu hòa, phái sứ thần đến Kim Lăng, nguyện đời đời quy phục Đại Tần.

Giữa tháng chín, Hoài Hóa Đại Tướng Quân ở lại chủ trì đại cục, Chương Vũ Hậu dẫn sứ đoàn Tây Lương và ba nghìn binh lính hồi Kim Lăng, huynh trưởng Thanh Li cũng ở trong đó.

Việc trọng đại như vậy đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Mà ở trong sứ đoàn Tây Lương lần này, khiến người ta chú ý nhất lại không phải Chính sử phó sứ mà là vị còn lại.

Xinh đẹp nhất lục bộ Yến Vân công chúa, với tư cách là một trong các thành ý của Tây Lương Vương mà trở thành lễ vật cao quý nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play