Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 52-3: Mang thù 3


1 năm

trướctiếp

"Chàng chờ một chút," Sắc mặt tiểu cô nương có chút lúng túng, nàng cầm khăn, kiễng chân lau mặt giúp Hoàng đế, dưới ánh mắt khó hiểu của hắn, nàng nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Mới nãy ta không cẩn thận, cào trúng mặt của chàng."

"..." Hoàng đế: "Sáng mai trẫm phải thượng triều đấy."

Thanh Li cúi đầu, chột dạ chĩa chĩa hai ngón trỏ vào nhau.

Thấy nàng vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, giờ khắc này hình như hắn đã bắt được cái đuôi mèo rồi, âm thầm muốn cười nhưng lại cố gắng khắc chế, ngoài miệng nói: "Đánh người không đánh mặt, nàng có biết hay không?"

"Không thể hoàn toàn trách ta," Thanh Li cẩn thận từng li từng tí chối bỏ trách nhiệm, "Nếu không phải chàng sửa móng tay của ta thành dài ngắn không bằng nhau như thế, thì làm sao ta lại không nể nang chứ."

"Không chỉ không nhận sai," Hoàng đế nghiêng đầu liếc nàng, "Mà còn cưỡng tình đoạt lý."

Thanh Li ngoan ngoãn cúi đầu, lắng nghe Hoàng đế dạy dỗ.

Thanh Li dịu dàng nắm tay hắn, hắn cũng không nói nữa mà bắt đầu dắt tay nàng đi ra ngoài.

Thanh Li hỏi: "Chàng làm gì thế?"

Hoàng đế đáp lời ít mà ý nhiều, "Đi ăn cơm."

Thanh Li kiềm lòng không được nở nụ cười, cười xong rồi, nàng lại cẩn thận từng li từng tí thăm dò: "Chàng không giận nữa hả?"

"Vốn có phải chuyện lớn gì đâu," Hoàng đế nói: "Có gì đáng giận mà giận."

"Vậy mặt chàng thì làm sao?" Ý nghĩ ngọt ngào trong lòng dâng lên, nhưng nàng vẫn còn chút lo lắng: "Nếu bị người ta nhìn thấy, thì phải giải thích làm sao?"

"Thì có sao nói vậy," Hoàng đế lại cười, "Trẫm làm sai, Hoàng hậu thực thi gia pháp."

"Ít nói bậy đi," Thanh Li mắng hắn một câu, "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đấy."

"Nàng thư giãn đi," Hoàng đế nói: "Trẫm có cách rồi."

~

Phú Yên Hầu bị hoàng đế mắng.

Tuy nói không ai tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn truyền ra tiếng gió, tin đồn bị đồn thổi hết sức sinh động.

Nguyên nhân bị chửi cũng không phải công sự mà là việc tư, đây cũng là chuyện bị đồn đại rộng rãi, nhưng đây chỉ là tin tức nhỏ ---- Phú Yên Hầu chỉ bị gọi vào cung mắng riêng một trận.

Về phần tại sao tin tức lại bị truyền đi, đương nhiên là vì một nhà nào đó có chút quan hệ với trong cung, tin đồn thất thiệt, nghe xong thì bỏ.

Nghe nói trước đó vài ngày, Phú Yên Hầu hiến cho Hoàng đế một vật quý, là một con chim hiếm, lông vàng trời sinh, chính là điềm lành, có điều là Bệ hạ bận rộn chính sự, vẫn chưa có thời gian để ý tới nó, cho đến hôm nay mới rảnh rỗi ngó tới.

Ai ngờ con chim kia dã tính khó thuần, nó nhảy dựng lên, sau khi cào bị thương mặt bệ hạ thì bay đi mất.

Chuyện này, dư luận thoáng cái thay đổi.

Thần điểu vô dụng, rõ ràng là chim yêu!

Cái nó cào bị thương, đâu chỉ là riêng mặt bệ hạ, mà còn là bộ mặt Đại Tần, sao có thể nói bay mất là bay mất.

Kể từ đó, Phú Yên Hầu là người hiến chim quý nên đương nhiên cũng bị vạ lây, bị Hoàng đế viện cớ mắng xối xả, ông ta thầm nghĩ muốn được như con chim kia, vỗ cánh bay mất.

Phú Yên Hầu đã lớn tuổi, thế nhưng lại khóc nước mắt tuôn đầy mặt, chạy đi tìm anh em đồng hao Anh quốc công, không ngớt kêu oan, "Cái gì ta cũng không làm? Hiến chim quý? Chim gì? Ta không gì cả mà! Bệ hạ gọi
ta qua rồi mắng xối xả vào mặt, một nửa cơ hội giải thích cũng không cho ta, oan uổng quá, oa oa oa oa..."

Anh quốc công cũng có nghe qua tin này, rốt cuộc là không hiểu rõ cho lắm nên nói cái gì cũng không tốt.

Đầu óc xoay vòng vòng, Anh quốc công mở miệng hỏi: "Lúc ông gặp mặt bệ hạ, trên mặt ngài ấy có vết thương à?"

"Mặt vua vốn không thể nhìn thẳng mà," Phú Yên Hầu lau nước mắt, vừa tội nghiệp vừa có chút khó hiểu, "Thế nhưng ta bị mắng tới tấp, dù sao cũng phải biết vì sao mình bị chửi chứ, vậy nên ta lén lén lút lút nhìn thoáng qua một chút, quả thật là có chút vết tích nha..."

Anh quốc công suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Vết cào?"

"Hình như là vậy," Phú Yên Hầu không dám xác định, "Ta cũng không dám nhìn kỹ lắm."

Anh quốc công chợt nghĩ đến vị được Hoàng đế cưng chiều để lại trong cung kia, chỉ cần nhìn là biết ngay đó là Hoàng hậu, bây giờ lại nghe mấy lời này, ông liền mơ mơ màng màng hiểu ra mấy phần.

Thực thảm, đường đường là thiên tử, thế mà ở nhà bị bạo hành.

Có điều cũng xứng đáng, ai kêu ngài cứ thích làm dáng, vừa mới định hôn, người còn chưa lấy về, mà giống y như một căn phòng cũ dễ cháy, cây khô gặp mùa xuân, ba ngày hai bữa một phong thư tình, quả là lãng mạn chịu không nổi, Hoàng hậu không đánh ngài thì đánh ai.

Chẳng qua là, làm gì thì làm cũng không nên đánh tiếng xấu lên người Phú Yên Hầu chứ.

Lười biếng xoa trán, một lúc lâu sau, Anh quốc công mới tìm được một chút manh mối từ trong tối tăm.

Ông từng nghe phu nhân nhà mình đề cập qua, khi Hoàng đế gặp Hoàng hậu ở trong phủ của mình, đúng lúc nữ nhi Tống Minh Châu của Phú Yên Hầu cũng ở đó, nghe nói, nàng ta huyên náo không vui vẻ gì với Hoàng hậu, còn bị Hoàng đế phạt quỳ.

...

--- Chắc không phải bệ hạ mang thù, luôn tìm cách để trả thù chứ?

Ban đầu là tức giận thay cho Hoàng hậu, giờ khắc này lại lấy bọn họ gánh tội thay Hoàng hậu.

Anh quốc công sờ sờ cằm, đột nhiên ông có cảm giác, bản thân mình đã hiểu được lòng dạ của lão nam nhân ưa làm dáng và thích mang thù kia.

Chậc chậc chậc, bệ hạ, ngài chiều tiểu hoàng hậu như thế sẽ làm nàng hư mất nha.

Chẳng qua là, kể từ đó, khi nhìn Phú Yên Hầu nước mắt lưng tròng là Anh quốc công càng cảm thấy nhức đầu.

Ai kêu ông mặc kệ nữ nhi tốt của mình, sau lần này cẩn thận dạy dỗ lại đi.

Đã tìm được gốc rễ, Anh quốc công có nói gì nữa cũng không hay, tuy nhiên ông vẫn chỉ điểm: "Mưa gió lôi đình đều là quân ân, lời đồn truyền xa, Tuyên Thất Điện cũng chưa từng phủ nhận, vậy thì ông cứ gánh hết đi, đừng có lòng oán trách mà làm gì."

"Nhưng mà," Lỗ mũi Phú Yên Hầu cay cay, ấm ức suýt chút nữa biến hình, "--- Ta có gây lỗi lầm gì đâu chứ."

"Vậy là ông đi giải thích ngay với mọi người," Anh quốc công hừ lạnh một tiếng, tức giận mắng: "Nói ông cái gì ông cũng không nghe, là bệ hạ vu oan cho ông, hãm hại ông đấy."

Nước mắt Phú Yên Hầu suýt chút nữa lại rơi xuống, "...Ta nào dám."

"Vậy thì cam chịu chuyện này đi," Anh quốc công lạnh mặt, "Đi về nhà, quản lý người nhà mình cho tốt, đừng gây chuyện nữa."

Phú Yên Hầu bị dạy dỗ không dám ngẩng đầu lên, tội nghiệp trả lời: "Được."

"Đợi một chút," Anh quốc công gọi ông lại, dò hỏi: "Ta nghe nói Minh Châu đã định hôn rồi à?"

Phú Yên Hầu không ngờ đột nhiên Anh quốc công lại nhắc đến chuyện này, ông thoáng giật mình nhưng cũng gật đầu, "Đã định rồi, là người Trần gia, gia phong tốt, nhân tài xuất chúng."

"Cũng tốt," Anh quốc công gật gật đầu, "Dặn nó sống cho tốt vào, tương lai không tệ."

Phú Yên Hầu chỉ nghĩ Anh quốc công chỉ thuận miệng hỏi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ông cúi đầu cáo từ Anh quốc công rồi rời đi.

Anh quốc công lười biếng ngồi trên ghế, bất đắc dĩ xoa xoa trán.

Mang thù lâu như vậy, cũng khiến người ta quá không tiêu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp