Da mặt hắn dày biết bao nhiêu, Thanh Li đã tự mình chứng kiến đấy, nếu không phải gây họa gì đó lớn lắm thì vẻ mặt hắn không như thế đâu.
Đáy lòng nàng sinh ra vài phần không rõ, nghi ngờ nhìn hắn một lát, nàng hỏi: "--- Chàng làm sao thế?"
"Đâu có sao đâu," Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, tiến đến kéo nàng đứng dậy, "Chắc Diệu Diệu đói bụng rồi, chúng ta đi dùng bữa thôi."
Thấy hắn như thế Thanh Li cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng lại không ra rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, nàng nhẹ nhàng hất tay hắn ra, đến đây rốt cuộc nàng đã hiểu ra vấn đề.
"Tiêu Phong Diễn!" Hiếm khi nàng nói chuyện lớn tiếng đến thế, ngữ khí càng tức giận, "--- Móng tay của ta đâu?"
Hiếm khi Hoàng đế khúm na khúm núm trước mặt nàng, hắn vội ho một tiếng, chủ động mở miệng nịnh nọt, "Trẫm vốn định cho nàng một bất ngờ, thật sự không nghĩ tới... Sẽ biến thành thế này."
Ở nhà Thanh Li được nuông chiều thành quen, ngón tay được nuôi dưỡng thon dài trắng nõn như ngó sen, móng tay cũng chưa dài một chút, hơn nữa cho nha hoàn cẩn thận chăm sóc, cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.
Nhưng bây giờ thì sao, tất cả, đều, bị, hủy, rồi!
Hành vi này gọi là gì?
Trong mắt quý nữ lúc nào cũng cẩn thận mài giũa móng tay mà nói, mười đầu móng tay bị cắt thành cái dạng này, giống y hệt các bé trai dùng bút sáp tập vẽ trên giấy vậy!
Thanh Li liếc nhìn móng tay dài ngắn không đều của mình, chỉ thấy hoả khí bốc lên, bực mình chỉ muốn đánh hắn: "Tiêu Phong Diễn, chàng xấu xa quá đi mất! Ta nuôi lâu như thế, chàng khá lắm, chỉ một thời gian ngắn như vậy mà đủ gây hoạ rồi!"
Vốn dĩ Hoàng đế có ý tốt, thấy bên cạnh để kéo nhỏ, dao nhỏ đủ các loại dụng cụ, bản thân lại rảnh rỗi nên cầm lấy sửa móng tay cho tiểu cô nương.
Chỉ tiếc, bất luận là thực lực hay tay nghề, hắn đều kém hơn cung nữ cung nhân không biết bao nhiêu lần, càng sửa càng hỏng, càng muốn cứu vãn, thế nhưng đã rét vì tuyết lại còn thêm lạnh vì sương.
Thấy hình dáng móng tay như vậy, nếu như tiểu cô nương không nói, Hoàng đế cũng cảm thấy móng tay đang đẹp đến thế lại bị hắn sửa thật khó coi, giờ khắc này bị tiểu cô nương dạy dỗ, hắn cũng chẳng dám phản bác một tiếng.
Nam nhân tuổi này, hơn nữa còn là một Hoàng đế cao cao tại thượng chỉ biết ra lệnh, lại bị bản thân mình dạy dỗ không dám ngẩng đầu, ban đầu Thanh Li rất bực mình, nhưng khi thấy hắn như vậy, nàng bỗng cảm thấy buồn cười.
Tuy vẫn còn rất giận, song thấy hắn như vậy, hình như... Có vẻ rất đáng yêu.
Liếc nhìn móng tay dài ngắn không đều một lần nữa, mặc dù nàng vẫn cảm thấy đau lòng như trước, nhưng nói gì nữa thì cũng không tốt lắm, nàng trừng mắt nhìn hắn nói: "--- Sau này không cho phép làm vậy nữa!"
Hoàng đế ngoan ngoãn lên tiếng: "Không dám nữa."
"Bệ hạ có từng nghĩ qua hay chưa," Thanh Li bị giọng điệu của hắn chọc cười, ánh mắt nàng gợn sóng, "Mình cũng sẽ có ngày hôm nay?"
Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng có chút bất đắc dĩ, "Trẫm sợ thê tử, vậy thì sao?"
"Chẳng sao cả," Nói xong, Thanh Li lại không nhịn được mà cong môi lên, sửa lại lời nói: "Được rồi, được rồi, vậy thì còn được."
Hoàng đế tiến tới trước mặt nàng, ấm giọng nói: "Không giận nữa?"
Thanh Li không nhìn tới mười đầu ngón tay khiến mình phiền lòng kia nữa, nàng miễn cưỡng trả lời: "Cứ xem là vậy đi."
Hoàng đế biết họa mình gây ra đã kết thúc, song hắn lại không thể nào lý giải nổi lòng theo đuổi cái đẹp của nữ hài tử, càng không rõ trong lòng Thanh Li, chỉnh sửa móng tay chỉnh tề đẹp mắt có bao nhiêu quan trọng, ánh mắt dạo một vòng trên các đầu móng tay nàng, lại không kiềm được bật cười.
"--- Nàng nói đúng, đúng là khó nhìn thật."
Thanh Li (#`): "..."
Hoàng đế không phát giác được tuy bề ngoài tiểu cô nương bình tĩnh nhưng trong lòng chứa đầy hỏa khí, ngược lại hắn cười càng lớn: "Chẳng trách nàng tức giận nhỉ."
Thanh Li không thể chịu được nữa, nàng nhảy lên véo hắn một cái, "Chàng biến ta thành cái dạng này, rõ ràng còn không biết xấu hổ mà chế giễu?!"
Ôi, tiểu cô nương nổi cáu rồi.
Hoàng đế đè lại cánh tay đang véo mình lại rồi nhận sai: "Là trẫm không tốt, trẫm không tốt, Tiểu Diệu Nhi đừng giận nữa."
Thanh Li vẫn giận: "---- Chàng còn cười ta!"
Hoàng đế vội vàng giải thích: "Không có, không có."
Tiểu cô nương vốn còn muốn nói hai câu, nàng liếc mắt nhìn Hoàng đế, rồi chợt nuốt mấy lời đã tràn ra đến khóe môi lại.
Vội ho một tiếng, nàng nói: "Vậy chuyện này... Kết thúc tại đây đi."
Hoàng đế chưa phát giác ra chuyện gì, hắn chỉ muốn trấn an tiểu cô nương, "Đều nghe theo Diệu Diệu hết."
Thanh Li có chút chột dạ "A" một tiếng, rồi không nói nữa.
Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, "Đi dùng bữa?"