Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 52-1: Mang thù 1


1 năm

trướctiếp

Hoàng đế làm ra vẻ không nhìn thấy sắc mặt tiểu cô nương, hắn từ từ hiên ngang đi tới, bước chân hết sức ung dung, "Chạy đi, sao lại không chạy?"

Thanh Li gượng cười vài tiếng, nàng không trốn nữa mà là đi về phía trước mấy bước, chủ động vòng tay ôm lấy eo hắn, nháy nháy mắt giả bộ đáng yêu: "Ta chỉ đùa một chút với Diễn lang thôi mà."

"Nói đùa?" Hoàng đế nở nụ cười, mượn lời của nàng lúc trước phản bác lại nàng, "Gạt người là mèo nhỏ."

Nực cười, dưới hoàn cảnh này, thể diện có gì mà quan trọng chứ.

Càng không cần nói, trước đó, Hoàng đế đã tự mình làm mẫu cho nàng.

Thanh Li sáp tới hôn lên mặt hắn, ngay cả mặt cũng không đỏ, giọng nói nũng nịu của nữ hài tử kéo dài, vừa dài vừa mềm: "Meo meo meow~"

"Nàng thay đổi nhanh quá rồi đó," Anh mắt Hoàng đế đầy chế nhạo, hiển nhiên là muốn lấy lại công bằng trong đêm trước cho mình, hắn nhẹ giọng cười cười, "Học theo."

"Phu xướng phụ tùy mà," Thanh Li mặc kệ hết tất cả, hai tay vòng lên cổ hắn quấn quýt si mê làm nũng, "Diễn lang rộng lượng nhất, sẽ chẳng so đo với ta đâu."

"Ít tâng bốc trẫm đi," Hoàng đế ôm lấy tiểu cô nương, "Đêm đó, từ đầu đến cuối nàng mắng trẫm bao nhiêu câu vô sỉ, nàng quên hết rồi hả?"

Thanh Li chớp chớp mắt, chột dạ quay mặt sang chỗ khác.

"Có thù tất báo, có oán phàn nàn," Hoàng đế cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái, ánh mắt hàm chứa ánh sáng thâm trầm, hắn cười khẽ: "Diệu Diệu nói xem có phải hay không?"

Thân hình hắn cao lớn, vòng ôm cũng rộng lớn, Thanh Li tựa vào lòng hắn, nàng cảm thấy rất yên ổn, song vẫn có chút xíu bất an, nhớ đến mấy lần làm chuyện xấu trước đây của hắn, nàng bực mình dùng nắm đấm nhẹ nhàng đánh lên bả vai hắn, "Người xấu! Người xấu! Người xấu!"

"Xấu?" Hoàng đế nở nụ cười khiến cho cả lồng ngực chấn động, hắn ôm lấy tiểu cô nương đi đến Hoằng Minh Trì, "Trẫm đối đãi với nàng không thể nào tốt hơn được nữa rồi."

"---- Nàng nói trẫm xấu là bởi vì nàng còn chưa thật sự nhìn thấy khi trẫm xấu sẽ có dáng vẻ như thế nào đâu."

Tiểu cô nương bĩu môi, yêu kiều hừ một tiếng.

Thấy nàng như thế, Hoàng đế bỗng cảm thấy trái tim mình gần như tan chảy, thật sự là cực kỳ yêu thương, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái rồi đi về phía trước mấy bước, đặt nàng nằm lên ghế, bản thân hắn thì ngồi xổm dưới đất, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

Bé thỏ con Thanh Li bị sói bắt được, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an, nàng bắt đầu suy đoán xem hắn sẽ hạ miệng ở đâu, cắn trong thời gian bao lâu, nhưng con sói kia vẫn lễ phép ngồi ở bên cạnh mình, tuy ánh mắt có chút thèm thuồng chiếu lên người mình nhưng vẫn chẳng làm gì cả.

Đại khái nàng đã bị ngược đãi biến thành hội chứng Stockholm* rồi, thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn mình, vẫn không nhúc nhích, cũng không làm ra chuyện trái đạo đức gì, Thanh Li có chút cảm kích.

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. [1] [2] Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của nạn nhân hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.[3]

Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/ và thể xác) người còn lại." [4] Một trong những giả thiết giải thích sự tồn tại của Hội chứng Stockholm được dựa trên lý thuyết của nhà phân tâm học Anna Freud: Sự đồng cảm của nạn nhân với kẻ hành hạ là cách mà nạn nhân phản ứng với nỗi đau mà họ đang phải trải qua. Bằng cách đồng hóa bản thân với kẻ hành hạ, bản ngã của nạn nhân được bảo vệ. Khi đó, nạn nhân chia sẻ chung những suy nghĩ, thái độ và giá trị với kẻ hành hạ, tạm quên mất rằng mình đang bị đe dọa.[5]

Lắc đầu, đánh bay ý nghĩ này ra khỏi não, tiểu cô nương buộc dây thắt lưng chặt lại, cảnh giác nói: "Chàng nhìn cái gì đấy?"

Hoàng đế nhẹ nhàng liếm môi một cái, yết hầu khẽ động, mỉm cười kề mặt sát vào nàng, "Ngắm tiểu mỹ nhân."

Thanh Li quay mặt sang chỗ khác, cũng không nhìn hắn, nàng kiêu ngạo, "Tiểu mỹ nhân không cho chàng ngắm."

Hoàng đế lắc đầu, cười một tiếng rồi đứng dậy.

Thanh Li bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, "--- Chàng làm cái gì đó?"

Hoàng đế lười biếng liếc nhìn nàng, hắn không nói chuyện mà chỉ xốc lụa mỏng đang phất phơ, đi sang bên cạnh.

Đang lúc Thanh Li cảm thấy không tài nào hiểu nổi thì thấy hắn cầm khăn, trên cánh tay còn treo y phục sạch của nàng, quay trở lại.

"Sợ cái gì chứ," Hoàng đế đi đến phía sau lưng nàng, dùng khăn lau khô tóc cho nàng, "Thu thập nàng thì lúc nào làm chẳng được, chỉ là bây giờ điều kiện không cho phép, không thể giày vò như thế, trời vốn oi bức, nhanh
lau khô tóc một chút, nếu không buổi tối sẽ đau đầu."

Thanh Li đã hiểu được, nàng càng cảm động hơn nữa, khóe môi không ngăn được cong lên vui vẻ, mềm mại đáp: "Diễn lang đối với ta tốt quá."

Hoàng đế hừ một tiếng, "Nàng biết là tốt rồi."

"Lúc trước là do ta không tốt, không nên cố ý trêu chọc chàng," Thanh Li là đứa bé ngoan, Hoàng đế đối xử với nàng tốt như vậy, nhớ lại những chuyện nàng cố ý giày vò lúc nãy, trong lòng bỗng có chút áy náy, nàng biết lỗi nói: "Vậy ta thật lòng xin lỗi Diễn lang."

"Xin lỗi làm gì chứ," Động tác trên tay Hoàng đế càng dịu dàng, lau từng lọn tóc dài của tiểu cô nương, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn không ít, "Người một nhà đừng nên nói mấy lời đó."

Trái tim Thanh Li mềm nhũn, điềm đạm nói: "Mới vừa rồi do ta hồ đồ, đáng lý ra ta không nên hắt nước lên người Diễn lang."

"Không sao," Hoàng đế lau mái tóc dài của nàng đến sáng bóng rồi mới quay về ngồi lại trước mặt nàng, hắn mỉm cười nói với nàng: "--- Trẫm sẽ dành để mùa thu sang năm tính sổ một lượt."

Thanh Li mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, "Hả?"

"Tổng cộng nàng đã tát nước ta ba mươi bốn lần," Hoàng đế cười lộ ra hàm răng sáng bóng, "Trẫm đều đếm hết đó."

"Nhưng mà," Thanh Li yếu ớt nói: "Ta đã nhận sai rồi mà."

"Nhận là chuyện của nhận," Hoàng đế thản nhiên, "Nhưng ta không tha thứ thì biết làm sao?"

Bờ môi Thanh Li giật giật, không nghĩ ra được lời nào để phản bác, dừng lại một hồi lâu, nàng lại hỏi: "Vậy chàng muốn như thế nào?"

Ánh sáng trong mắt Hoàng đế xoay tròn lấp lánh, lượn một vòng trên mặt Thanh Li, rốt cuộc ý vị không rõ cười cười, cũng không nói lời nào.

Hắn đứng thẳng người lên, đưa y phục trên tay cho Thanh Li, sau đó mới đưa tay lấy áo bào của bản thân mình, "Những cái đó nói trước chẳng có ý nghĩa gì cả, thay y phục trước mới là chuyện cần làm."

Nói xong, hắn không để ý Thanh Li ở bên cạnh mà mạnh dạn cởi dây thắt lưng, vứt y phục ẩm ướt trên người mình đi, mặc y phục mới sạch sẽ vào.

Da mặt hắn dày nhưng còn Thanh Li thì không, nàng nhìn thoáng qua rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, nhận lấy y phục của mình rồi đi ra phía sau bình phong bên cạnh thay đổi.

Không biết Hoàng đế đang nghĩ gì, hắn cúi đầu cười khẽ một tiếng, nhưng không có mở miệng trêu ghẹo nàng.

Chỉ là đợi nàng thay y phục xong, hắn mới hỏi: "Có đói bụng không?"

"Không đói bụng," Hoàng đế yêu thương nàng như vậy, mỗi ngày đều ân cần chuẩn bị món ngon cho nàng, cho nên chẳng có lúc nào nàng cảm thấy đói bụng cả, nàng đáp: "Trước khi tắm ta đã dùng bánh ngọt rồi."

"Vậy thì ngồi xuống đây," Hoàng đế ra hiệu bảo Thanh Li ngồi xuống ghế dài rồi cầm lược lên, "Trẫm chải tóc giúp nàng."

Thanh Li vốn tưởng mình sẽ bị ức hiếp không nhẹ, không ngờ hắn lại nói như thế, nàng nhịn không được có chút giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại, bên môi nở nụ cười xấu hổ nhưng lại cực kỳ vui mừng, "Ừm!"

Tóc tiểu cô nương được nuôi dưỡng rất tốt, đen nhánh đến nỗi phản chiếu ánh sáng, Hoàng đế nhẹ nhàng nhấc lên một đám, lược ngọc chải từ trên xuống dưới, vô cùng suôn mượt.

Nàng không nói lời nào, hắn cũng chẳng nói chuyện, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, gỗ lim tỏa hương thơm ngát, trong điện nửa âm thanh lạ cũng không có, chỉ có tiếng lược ngọc nhẹ nhàng chải tóc, vừa an bình vừa yên tĩnh.

--- Cũng là một loại dịu dàng thắm thiết.

Sau khi tắm suối nước nóng người ta rất dễ sinh ra mệt mỏi, huống chi Thanh Li và Hoàng đế vui đùa ầm ĩ một trận, bây giờ nàng càng mệt mỏi hơn, động tác của Hoàng đế lại quá dịu dàng, nàng nằm tựa lên ghế, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc đầu Hoàng để còn chưa nhận ra, chỉ chuyên chú chải tóc dài cho nàng, sau đó cảm thấy đầu nhỏ của Thanh Li hơi lệch qua, hiện tại hắn mới phát hiện nàng ngủ rồi.

Lông mi thật dài, môi phấn cong lên, bởi vì mới tắm rửa xong cả người càng toát ra vẻ thanh khiết và mượt mà.

Ánh mắt Hoàng đế cực dịu dàng, hắn thay tiểu cô nương vén tóc mái rơi lả tả ra sau tai rồi nhẹ nhàng đặt lên trán tiểu cô nương một nụ hôn, hắn vốn chỉ muốn ngồi bên cạnh bầu bạn với nàng, song đến khi nhìn thấy các ngón tay mảnh khảnh của nàng, một ý niệm khác chợt xuất hiện trong đầu hắn.

~

Lúc Thanh Li lười biếng thức dậy thì đã không còn sớm, tuy trong phòng đã đốt đèn nhưng vẫn có thể cảm giác được sắc trời thay đổi.

Chỉ chải tóc một xíu mà cũng có thể ngủ quên, thật lợi hại.

Liếc mắt nhìn Hoàng đế đang ngồi trước mặt mình, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, song hình như sắc mặt hắn có gì đó không đúng lắm.

Mơ hồ hình như là có chút... Chột dạ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp