Cũng vì chàng ở đằng kia nên ta mới sợ đấy chứ.
Trong lòng Thanh Li niệm một câu nhưng không dám nói ra ngoài, nàng chỉ nói: "Nói không tới chính là không tới."
Hoàng Đế nói: "Vừa rồi Diệu Diệu vẫn nói mình là bé ngoan đấy."
"Vừa rồi là vừa rồi," Thanh Li trở mặt, vẻ mặt ta là tiểu vô lại, "Bây giờ là bây giờ, sao có thể đánh đồng?"
Ánh mắt Hoàng Đế hơi hơi híp lại, khóe môi lộ ra nụ cười, "Cuối cùng tiểu Diệu Diệu của chúng ta đây muốn như thế nào?"
Thanh Li nghiêng người liếc nhìn ngoại bào lỏng lẻo của hắn, nàng chỉ dám liếc một cái rồi chuyển tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn chăm chú: "Trước tiên chàng mặc tốt y phục đi đã."
Trên mặt Hoàng Đế không có chút ý tốt, "Bản thân Diệu Diệu y phục cũng không chỉnh tề, sao có thể nói ngược, yêu cầu trẫm phải mặc tốt y phục chứ?"
Thanh Li đã bước vài bước, sớm đã rời xa bình phong, tất nhiên nàng không có cách nào mặc chỉnh tề được, nàng trừng hắn nói: "Nếu không phải chàng tiến đến làm sao sẽ có chuyện như vậy? Nói cho cùng, đều do chàng hết."
"Được được được, đều do trẫm," Hoàng Đế dựa theo lời của nàng mà đáp lời, ánh mắt lại nhìn thoáng qua chỗ y phục nàng để trên bình phong, chậm rãi đi qua đó nhìn trong chốc lát rồi nói với Thanh Li: "Y phục của nàng ở chỗ này, làm sao lại không đến lấy?"
Thanh Li cẩn thận đi xa hơn chút nữa, cố gắng cách xa hắn, nói: "Chàng đi xa một chút ta tự nhiên sẽ qua lấy."
"Diệu Diệu không muốn tới đây," Hoàng Đế nói: "Trẫm đành phải đi qua."
Nói xong hắn cũng không nói gì nữa mà nhấc chân đi đến chỗ Thanh Li.
Thanh Li không nghĩ tới lúc trước hai người vẫn đang nói chuyện với nhau rất tốt mà đảo mắt hắn đã đi tới bên này, không biết làm sao mà nàng phản ứng chậm nửa nhịp, chân Hoàng Đế lại dài, đảo mắt đã cách nàng rất gần.
Nàng có chút sợ, cũng không kịp nghĩ nhiều, đi lên phía trước vài bước, cứ theo cánh cửa đang mở kia, chạy sang Hoằng Minh Trì.
Dù sao cũng là ao tắm chuyên dụng cho thiên tử, so với nơi sử dụng của Hoàng Hậu, Y Lan Trì chỉ rộng có ba trượng mà Hoằng Minh Trì phải năm trượng có dư. Hoàng Đế không ngờ tiểu cô nương lại chạy sang Hoằng Minh Trì, hơi kinh ngạc nhưng lại cười nói: "Cô nương ngốc, nàng như vậy là chui đầu vào lưới đấy."
Thanh Li liếc nhìn Hoằng Minh Trì thật lớn trước mặt, thầm nghĩ muốn thi bơi cũng được đấy, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, cũng bất chấp, "Ào" một tiếng, cả người nhảy vào trong nước.
Hoàng Đế không nghĩ tới nàng lại nhảy xuống nước, hắn đang thấy nghi ngờ thì đã thấy tiểu cô nương cười hì hì, quay người lại nhìn hắn. Trong ánh mắt nàng có chút tự đắc, lại có một dáng vẻ thách thức đáng yêu khác: "Ở nơi khác không dám nói chứ ở trong nước, Diễn lang không thắng được ta đâu."
Hoàng Đế cũng nhảy xuống nước theo, nghe vậy thì cười lớn: "Khẩu khí rất lớn đấy."
"Bản lĩnh lớn," Thanh Li ngẩng đầu nói: "Khẩu khí tự nhiên cũng lớn."
Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bị hắn đuổi theo nhanh như vậy, trong lòng Thanh Li có chút tức giận, vốc nước hất lên hắn, nàng vẫn không quên kiêu ngạo nói một câu: "Nhìn chàng không vừa mắt lâu rồi, hừ!"
Hoàng Đế bất ngờ không kịp chuẩn bị bị nàng té cho cả mặt đầy nước, hắn lấy tay lau lau mới nhìn nàng: "Tiểu Diệu Diệu, nàng nhớ kĩ lời của nàng đấy, sau này cũng đừng đổi ý."
"Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chàng muốn như nào?" Ở trong nước tự tin của Thanh Li không thể nhiều hơn được nữa, nghe được lời ấy của Hoàng Đế hàm ẩn uy hiếp nàng cũng không để trong lòng, ngược lại còn giương cờ: "Ta mà đổi ý thì sẽ..."
Nàng vốn muốn nói "Nếu đổi ý thì sẽ là con chó nhỏ" nhưng hồi trước Hoàng Đế vô sỉ bảo nàng thiếu kiến thức nên tạm thời đổi giọng, nói: "Chính là con mèo nhỏ!"
"Tốt," Ánh mắt Hoàng Đế bình tĩnh nhìn nàng, nói từng chữ một: "Nàng ngàn vạn lần hãy nhớ kỹ."
Thanh Li lè lưỡi với hắn: "Ai sợ chàng."
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, đi sang chỗ tiểu cô nương.
Ngoài suy đoán của hắn chính là, lúc tiểu cô nương ở trong nước lại nhanh nhẹn thần kỳ, vừa nhìn nàng ở gần đó mà nháy mắt nàng đã chạy xa.
Trơn trượt khó bắt, quả thực giống một con cá, vô cùng tự đắc.
Hoàng Đế dừng lại, hắn cảm thấy mình hình như bị lừa rồi.
Kỹ năng bơi lội của tiểu cô nương tốt vô cùng, đúng là ngoài dự đoán của mọi người, chẳng trách nàng dám nói ra những lời lớn mật như vậy.
Lấy sở đoản của mình đối với sở trường của người ta, hắn không thiệt mới là lạ.
Hiếm khi Thanh Li nhìn thấy dáng vẻ phiền muộn trên mặt Hoàng Đế, lần này thấy được, vẫn là mình cho, quả thật vô cùng vui vẻ đấy.
Kim Lăng nằm chếch về phía nam, vốn là có vài phần ý vị vùng sông nước, số lượng người biết bơi cũng không ít, dĩ nhiên Thanh Li cũng không ngoại lệ.
Kiếp trước, Thanh Li cũng là người phương nam, nàng bị ảnh hưởng bởi anh trai vô cùng thích vận động nên từ nhỏ đã thích bơi lội. Cha mẹ thấy nàng có hứng thú nên mời thầy giáo chuyên môn về dạy cho nàng. Đợi đến lúc nàng lớn hơn chút nữa đã cầm trong tay danh hiệu quán quân bơi lội thiếu niên, vừa vào trong nước tất nhiên sẽ không có chút không thoải mái nào.
So sánh với nàng, Hoàng Đế tất nhiên không được.
Dù sao, học bơi lội cũng cần có điều kiện khách quan đấy. Lúc hắn còn thiếu niên lại vượt qua ở Tây Bắc, đi chỗ nào học bơi chứ. Tuy rằng học kỹ năng bơi là một kỹ năng sinh tồn nhưng lại không thể nhanh nhẹn, linh hoạt như người chuyên nghiệp như Thanh Li.
Cuối cùng Thanh Li đã phát hiện ra một chuyện mình có thể thắng được Hoàng Đế, nàng vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, cuối cùng trong đầu cũng hiểu được một câu nói ---- Trời cao đóng của ngươi một cánh cửa nhưng sẽ mở một cánh cửa sổ khác cho ngươi.
Nàng đang phấn khích, nghĩ đến thời điểm lúc trước Hoàng Đế ức hiếp mình nên có ý trả thù. Nàng cố ý tạt nước lên người hắn, tạt xong liền bỏ chạy, cùng chơi đuổi bắt với Hoàng Đế, vui vô cùng.
Hoàng Đế cảm giác động tác của nàng đặc biệt nhanh nhẹn, cũng không gắng hết sức đuổi theo mà chỉ chậm rì rì chơi với nàng, dù hắn có bị tạt cho cả mặt đầy nước, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười như trước, không thèm để ý.
Thường xuyên qua lại tạt nước hắn một hồi, Thanh Li thấy cơn tức cũng đã xả ra tương đối, lại nhìn thấy Hoàng Đế nàng bỗng cảm giác có chút mềm lòng, giọng điệu không phát giác ra mềm xuống: "Chàng biết rõ không bắt được ta, làm sao còn muốn đi đến đây để ta tạt nước?"
Hoàng Đế nhìn nàng, "Diệu Diệu vui vẻ mà."
Thanh Li vốn đang cảm thấy vui mừng nhưng vừa nghe được những lời này của hắn, nàng bỗng cảm thấy dưới đáy lòng vẫn là vui mừng nhưng không còn nhiều như trước nữa.
"Ta ức hiếp chàng, chàng cứ như vậy để ta bắt nạt," Giọng nói Thanh Li mềm nhũn, lại có cảm giác bản thân có chút quá mức, "Đâu còn là dáng vẻ của Hoàng Đế chứ."
"Không có mà," Hoàng Đế chậm chập tiến lại gần tiểu cô nương, giọng nói lạnh nhạt: "Trẫm chỉ là lấy lợi thế của mình mà đối lại điểm yếu của địch mà thôi."
Thanh Li mơ hồ cảm thấy ở đâu đó không đúng lắm, thoáng dừng một chút, nàng cảnh giác nói: "... Mấy lời đó là ý gì?"
"Sở trường của Diệu Diệu ở chỗ linh hoạt nhanh nhẹn, vì vậy trẫm không ngừng bắt nàng," Khóe môi Hoàng Đế hơi hơi vén lên một chút đường cong, vừa dịu dàng lại vừa nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương, nói:
"Ưu thế của trẫm ở chỗ thể lực hơn xa nàng, vừa nghĩ như vậy nên trẫm sẽ không vội vã đi bắt nàng nữa..."
"Đợi nàng bơi đến khi không còn sức lực nữa trẫm sẽ đi qua bắt, chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?"
Hắn hơi hơi nở nụ cười, hàm răng trắng như tuyết lộ ra ngoài ánh sáng, "Bản thân tiểu Diệu Diệu hao phí hết sức lực cũng tốt, miễn cho đến lúc trẫm làm việc còn phải đề phòng nàng phản kháng, nhẹ nhàng chơi với nàng như vậy trong chốc lát, ăn chút điểm tâm trước bữa cơm, không phải cũng rất tốt sao?"
Thanh Li: "... Người xấu!"
Tuy rằng Thượng Đế đóng cửa của hắn, đến cửa sổ cũng đóng, thế nhưng người lại để lại cho hắn một cái búa!
Thật là khổ sở, thật là muốn khóc!
Không được, ta phải nhịn xuống, nếu thực sự khóc thì sẽ bị cái tên xấu xa kia cười mất!
Thế nhưng không có biện pháp, ta vẫn cảm thấy rất khổ sở!
Được rồi, không kiềm lại được rồi, ô ô ô...