Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 51-1


1 năm

trướctiếp

Loại chuyện này đâu cần phải đoán, chỉ cần nghe giọng điệu của Hoàng Đế lúc này Thanh Li đã biết hắn nắm rất chắc đấy.

Lại nghĩ đến những lời mình mới vừa nói nàng cảm thấy hơi mất phương hướng, nhịn không được lúng túng cười một cái, cười xong mới nghĩ ra là Hoàng Đế không nhìn thấy bèn bắt đầu làm nũng ra vẻ đáng yêu cầu buông tha: "Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, Diễn lang không cần để trong lòng đâu ~"

"À, là tùy tiện nói một chút," Hoàng Đế nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, giọng nói hàm chứa nụ cười, hắn nói: "---- Lá gan ta lớn như vậy, những lời này cũng là tùy tiện nói sao?"

Thanh Li nghe thấy hắn nói như vậy thì bị chặn họng, trong lòng nàng biết Hoàng Đế không muốn buông tha nàng dễ dàng như thế, không nên cầu xin mới tốt, tâm nhịn không được bị treo lên, lắc lư trên không trung. 

Nghĩ kĩ lại nàng vẫn cảm thấy cánh tay bắp chân nhỏ bé của nàng không đủ sức để đối phó với một con sói hung ác như thế, vì vậy, trong tình huống chênh lệch địch ta quá rõ ràng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Tất nhiên nàng không muốn ngồi chờ chết, con mắt đảo một cái, nàng đứng dậy, động tác vô cùng nhẹ, cố gắng không để bọt nước bắn lên, nàng muốn lặng yên không tiếng động rời khỏi đây.

Chỉ có điều, nàng phải đi lặng lẽ nhưng không được để Hoàng Đế chú ý mới được, nếu không, hắn thực sự tới thì nàng còn có quả ngon để ăn sao?

Thanh Li ra quyết định xong thì bắt đầu thay đổi hành động, miệng nói những lời tội nghiệp hòng phân tán sự chú ý của Hoàng Đế: "Ta thuận miệng nói bậy đấy, làm sao lại là thật được? Diễn lang không nên so đo với ta làm gì."

"À, không phải là thật," Giống như Hoàng Đế không hề phát hiện ra hành động của nàng, hắn nở một nụ cười rồi hỏi tiếp: "---- Làm sao nào, chàng còn có thể bay tới ăn ta sao, dường như trẫm nhớ kỹ, những lời này cũng là nàng nói?"

Lúc hắn nói lời này, Thanh Li đã che ngực rón ra rón rén đứng lên, chuẩn bị dọc theo bậc thang trong nước đi ra, động tác vô cùng nhẹ, tuy có tạo thành một chút bọt nước nhỏ nhưng âm thanh không quá lớn.

Dù hành động thuận lợi như thế nhưng lúc này nghe được Hoàng Đế nói ung dung như vậy, trong lòng nàng lại cảm thấy bất an, nàng tiếp tục dịu dàng, ngoan ngoãn nói: "Tuổi ta còn nhỏ nên khó tránh khỏi không hiểu chuyện, Diễn lang nhẹ tay một chút nhé."

Dường như Hoàng Đế nói nhỏ một câu gì đó nhưng do cách một tầng vách ngăn, giống như bị che lại bởi một tấm vải mỏng manh nên câu nói ấy cũng như mơ hồ, không nghe rõ lắm.

Cuối cùng Thanh Li chỉ nghe thấy hắn ấm giọng nói: "Những chỗ nàng không hiểu chuyện, hình như hơi nhiều nhỉ."

Thanh Li vốn muốn nói gì đó nhưng khi nhướng mắt nhìn về phía trước, nàng lại có chút lơ đễnh.

Hôm nay lúc nàng ngủ trưa dậy đã không còn sớm, cộng thêm chờ thái giám cung nhân chuẩn bị, thu dọn, khi đến Y Lan trì cũng đã là giữa buổi chiều.

Đám cung nhân không biết nàng muốn ngâm bao lâu nên đã sớm thắp đèn, tạo nên nhiều đóa hoa vàng chói lóa.

Giờ phút này, ở bên ngoài hoàng hôn dần dần buông, ánh nến vàng lung linh ở Nội Điện hòa cùng với màu đỏ của những tấm lụa mỏng phất phơ, mờ ảo lại lộng lẫy, cùng với tiếng nói trầm thấp đặc trưng của nam tử, trong thoáng chốc Thanh Li lại sinh ra ảo giác tựa như động phòng hoa chúc, nhịn không được có chút run sợ.

"Nói nàng không hiểu chuyện thật đúng là không hiểu chuyện mà," Thấy nàng rất lâu không đáp lại, Hoàng Đế bèn nở nụ cười: "Trẫm đang nói chuyện với nàng làm sao nàng lại không để ý tới?"

Thanh Li từ trong ảo giác động phòng hoa chúc giãy giụa thoát ra rồi lại thầm xấu hổ nhưng lại bị tiếng cười của Hoàng Đế làm cho hơi sợ, nàng không dám trả lời, chỉ là càng chắc chắn hơn về ý tưởng chạy trốn. Mắt thấy chỉ còn ba bậc thang nữa là có thể đi lên, lại nghe Hoàng Đế nói tiếp:

"Trẫm yêu thương nàng nhưng cũng sẽ không nuông chiều quá mức, nếu như nàng làm chuyện xấu bị bắt thì trẫm cũng sẽ đánh đòn đấy, Diệu Diệu nói có đúng hay không?"

Thanh Li: Có quỷ ấy!

Trong đầu nghĩ như vậy nhưng nàng lại không dám nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ miễn cưỡng lên tiếng: "Diễn lang nói đều rất đúng."

Hoàng Đế nói: "Miệng nàng ngọt quá rồi đấy."

Thanh Li đã cách vách tường một khoảng, nếu nói tiếp chỉ sợ sẽ khiến Hoàng Đế phát hiện từ tiếng nói lớn nhỏ khác nhau, nhịn không được lặng im trong nháy mắt, lại nghĩ ---- Nếu mình rất lâu không nói chuyện chẳng lẽ hắn sẽ không biết sao?

Làm sao có thể.

"Diễn lang biết rõ đấy," Nàng ổn định lại, hạ giọng nhỏ hơn, nói: "Ta rất nghe lời mà."

Hoàng Đế vừa cười một tiếng, làm như vẩy nước một cái. Thanh Li nghe được tiếng nước rào rào vang lên, đang nghĩ sẽ mượn cơ hội này chạy trốn ra ngoài nhưng lại bị hắn nói một câu suýt khiến ba hồn bảy vía của Thanh Li bị dọa đi, từ trên bậc thang ngã lại trong nước.

"Trẫm nói chuyện với nàng," Hắn không đếm xỉa tới nói: "Ngay cả chào hỏi nàng cũng không làm vậy mà dám nói mình nghe lời?"

Thanh Li nghe hắn hời hợt nói những lời này, nàng bị dọa không nhẹ, cũng may Hoàng Đế không xuất hiện trước mặt nàng, bằng không nàng lại càng sợ hãi hơn nữa.

Ánh mắt nàng đảo một vòng, nàng không phát hiện ra chỗ nào để lại manh mối cho hắn nên đoán Hoàng Đế đang lừa mình. 

Cố gắng ổn định giọng điệu không lộ dấu vết, Thanh Li nói: "Chàng đừng nói nhảm, ta mới không có."

"À, không có à," Trong giọng của Hoàng Đế không nghe ra cảm xúc gì, chỉ có âm cuối có chút chế nhạo mập mờ: "Làn da của Diệu Diệu quả thực trắng nõn, da nàng còn sáng hơn cả tuyết."

Thanh Li che ngực, nàng đứng ở trên bậc thang của Y Lan Trì, nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, không biết nên làm thế nào ---- Cũng không biết lời đấy của Hoàng Đế là thật hay giả, cũng không biết lúc này mình nên đi tiếp hay trở lại mới thỏa đáng.

Càng khiến nàng xấu hổ chính là, dù không biết Hoàng Đế có đang lừa mình hay không nhưng cái cảm giác khỏa thân, lộ da thịt ra ngoài như này vô cùng khó chịu, giống như bị người ta dùng ánh mắt chạm qua từng tấc từng tấc, lưu luyến trên da thịt mình, khiến nàng không tự chủ được mà nổi lên vài phần ửng đỏ, ở trong làn sương mờ ảo này càng nổi bật hơn.

Làm như nhìn thấy vẻ mặt nàng, ở sát vách Hoàng Đế cười nói: "Còn đứng ngốc ở đấy làm gì, nàng muốn để trẫm nhìn cho đủ hay sao?"

Lúc trước ở chung, hai người cũng đã từng thẳng thắn đối diện nhau, lúc ấy mặc dù xấu hổ nhưng Thanh Li cũng không cảm thấy quá mức lúng túng, giờ phút này lại không giống vậy.

Nàng cứ đứng ở chỗ này, hắn cũng ở bên vách tường, dù bận nhưng vẫn ung dung, không chừng ánh mắt vẫn dừng trên người mình, dù có như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy đặc biệt khó xử.

"Ào" một tiếng, Thanh Li oán hận nhảy trở lại trong Y Lan Trì, dựa trở lại vách tường, vùi thân thể mình vào trong nước, cả giận: "Chán ghét, không muốn để ý chàng nữa."

Sát vách là một mảng im lặng, Hoàng Đế không đáp lời.

Thanh Li đập xuống nước một cái, tạo ra một chuỗi tiếng nước, rầu rĩ mà nói: "Nói chuyện với chàng đấy."

Lần này, cuối cùng sát vách đã có động tĩnh, chỉ có điều đó không phải là tiếng động mà Thanh Li muốn.

Lúc một loạt tiếng nước vang lên liên tục, tiểu cô nương vẫn đang bĩu môi buồn bực, đầu óc nàng thoáng chuyển một vòng mới đột nhiên hiểu chuyện đang xảy ra ---- Hắn bước ra từ trong nước!

Thanh Li: (>Д <)→(; О mãnh О) → О (#`Д)→ (О°Д °;)О!

Ngơ ra trong chốc lát nàng mới phản ứng lại, liên tục bước về phía trước, nhằm chỗ bậc thang mà đi.

Bước vài bước đến bên cạnh bình phong hao điểu đang treo y phục của Thanh Li, trên người vẫn còn ướt nhưng nàng cũng không kịp lau, chỉ vội vàng mặc trung y, lúc đang định đeo đai lưng nàng lại nghe thấy tiếng động từ sau lưng truyền tới.

Nàng hơi kinh hãi, quay người lại mới thấy bức tường sau lưng vốn liền mạch kín kẽ vậy mà giờ lại tách sang một bên, mở một cái là thấy được vẻ mặt của mấy người ra vào ở cửa, hiển nhiên đây là cửa ngầm đã được thiết kế từ trước, vừa rồi nó đã được người ta khởi động.

Tóc Hoàng Đế vẫn ẩm ướt, áo ngoài trên người lỏng lẻo, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực rắn chắc, hắn đang dựa vào vách tường, cười mà như không cười nhìn nàng.

Làm sao hắn lại sang nhanh như vậy!

Hơn nữa, hắn còn cười khiến người ta sợ hãi như vậy chứ.

Sự tình phát sinh đột ngột, Thanh Li cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đeo đai lưng rồi đi sang một bên Y Lan Trì, cố gắng tránh xa Hoàng Đế, rất giống tình cảnh chú chim nhỏ kinh hãi khi thấy thợ săn, liên tục trốn lên trên cây.

Hoàng Đế nhìn dáng vẻ tiểu cô nương như vậy, dưới đáy lòng bỗng thấy ngứa ngáy, hắn lười biếng cười một cái rồi nhấc chân đi đến bên bờ Y Lan Trì mới dừng lại.

"Hài tử ngoan," Hắn từ từ vươn tay với Thanh Li, nói: "Tới đây."

Thanh Li lắc đầu kiên định: "Không tới."

"Trẫm ở chỗ này mà, có gì mà phải sợ chứ," Hoàng Đế khuyên nàng: "Diệu Diệu nghe lời, mau tới đây."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp