Mặc dù không diễn tả được khuôn mặt mình có điểm gì thay đổi nhưng vẫn nhìn ra được, so với bản thân nàng khi chưa sa vào tình yêu, hoàn toàn khác nhau.

Chỉ là, hình như... Càng đẹp hơn nữa.

Thanh Li nhớ tới Hoàng đế, trong lòng chẳng những không có cảm giác buồn vô cớ mà chỉ có dịu dàng vui sướng, cảm xúc dâng trào.

Đưa tay đánh vỡ bong bóng nước trước mặt, nàng cong môi lên, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Nhớ chàng rồi."

Vừa nói xong, nàng tự mình không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Mới nửa ngày không nhìn thấy hắn mà đã nhớ nhung, rất xấu hổ đó.

Chẳng qua là, nàng còn chưa cười xong thì cơ mặt đã cứng lại rồi.

Sao nàng lại có cảm giác... Có người cười theo mình nhỉ?

Thanh Li vội vàng rụt người xuống nước, để nước che khuất đôi bờ vai, tuy rằng nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, nhưng vẫn cho nàng chút cảm giác an toàn.

Hơi cất cao giọng, nàng nói: "---- Chàng là đồ xấu xa, nhìn trộm cũng thôi đi, còn nghe lén ta nói chuyện!"

"Đừng chụp mũ loạn cho trẫm," Giọng nói lời biếng của Hoàng đế truyền tới từ sau vách tường, mang theo vui vẻ khó nén, "Trẫm ấy à, quả thật có ý phong lưu nhưng lại không có lòng hạ lưu, không làm ra mấy chuyện như nhìn trộm."

Thanh Li nghe thấy giọng nói hắn cách một bức vách, lòng nàng mới an ổn vài phần, nhưng nghĩ lại nàng vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, "Không phải muốn nhìn trộm, vậy nãy giờ chàng đang làm gì chứ?"

"Tới đây thì có thể làm cái gì," Để tạo thêm lòng tin với tiểu cô nương, tay Hoàng đế khoả chút nước phát ra tiếng rào rào, giọng nói hắn có hơi bất đắc dĩ truyền tới, "Đương nhiên là tắm rồi."

Thanh Li không tin, nàng chất vấn tiếp: "Chàng sớm không tới, muộn không tới, sao lại đợi ta tới chàng mới tới!"

"Bà cô nhỏ," Hoàng đế không biết giải thích thế nào nào, "Là trẫm tới trước."

"Từ lúc nàng cho cung nhân lui xuống, đến khi xuống nước ca hát nói chuyện trẫm đều nghe thật đấy, làm sao mà giả được."

Thanh Li chợt nhớ đến câu "Nhớ chàng rồi" của mình lúc nãy đã cảm thấy không chịu nổi, bây giờ lại nghe hắn nói thế, nàng càng xấu hổ hơn, thế là nàng chuyển sang chủ đề khác, "Không phải chàng đang triệu kiến đại thần à, sao lại tới nơi này."

"Vốn là triệu kiến đại thần," Hoàng đế giải thích: "Nhưng mà bàn công việc nhanh nên chưa bao lâu thì xong, ta định trở về gặp nàng, song lại sợ con mèo lười nhỏ đang ngủ nên tới đây thư giãn gân cốt một tý, ai ngờ trẫm vừa vào chân trước, chân sau nàng cũng tới."

Tuy những điều nên biết đã biết hết rồi, nhưng mà Thanh Li cảm thấy hai người khỏa thân nói chuyện cách một bức tường cũng không được tự nhiên, nàng bực mình vỗ nước một cái, "Chàng đã tới trước sao vẫn không nói không rằng?"

"Trẫm nào biết đâu," Hoàng đế tỏ vẻ vô tội, "Lúc nàng đi vào, bọn người Trần Khánh đều ở bên ngoài, trẫm không nhìn thấy thì làm sao lên tiếng được? Sau khi nghe thấy tiếng nước mới biết là Diệu Diệu tới đó chứ, có điều khi đó nàng đã cởi y phục xuống nước, nếu trẫm gọi nàng một tiếng chẳng phải sẽ dọa nàng sợ hay sao? Vậy thì không hay."

"Ta đâu có gặp Trần tổng quản," Thanh Li vuốt vuốt nước trên bả vai mình, nàng bĩu môi, "Ai biết chàng có phải muốn người khác gánh tiếng xấu thay cho mình hay không."

"Việc gì trẫm phải làm thế," Giọng nói Hoàng đế có chút mập mờ mang theo vui vẻ, "Tám phần là bọn họ cố ý né tránh nàng, để cho chúng ta một bất ngờ nho nhỏ."

Nghe thấy lời hắn mà mặt Thanh Li nóng lên, biết rõ hắn không nhìn thấy nhưng nàng vẫn quay mặt sang chỗ khác, "Ai muốn bất ngờ với chàng chứ, ít nói bậy đi."

"Ồ, Tiểu Diệu Nhi không thấy bất ngờ hả," Hoàng đế làm ra vẻ bừng tỉnh, "Vậy thì kỳ quá, mới vừa rồi ai nói nhớ trẫm vậy kìa?"

"Ta!" Thanh Li bị giọng điệu của hắn làm cho mắc cỡ đỏ mặt nhưng vẫn kiên cường trả lời, "Có vấn đề gì không?"

"Không có." Giọng Hoàng đế vẫn dịu dàng như trước, sau đó lại tự chế nhạo mình, "Trẫm chỉ hỏi có chút xíu thôi."

Lúc đầu khi biết Hoàng đế có mặt ở đây, Thanh Li có chút sợ, nhưng bây giờ biết hắn ở cách mình một bức vách, tâm trạng nàng ổn định lại, ngữ khí hiếm khi kiên định, "Mọi thứ của chàng đều là của ta, chẳng lẽ ta nhớ
cũng không được sao?"

Hoàng đế chưa từng nghĩ nàng sẽ nói ra một câu khí phách như vậy, nghe xong hắn bỗng yên lặng không nói, sau đó mới cười rộ lên, ý tứ hàm súc: "Diệu Diệu, gan lớn rồi nhỉ."

"Gan ta vẫn luôn lớn thế đấy," Da mặt dày cũng không cần nộp thuế, lúc này Thanh Li đã leo lên cán, nói cũng nói rồi, có gì phải sợ, "Sao nào, hay là chàng muốn bay qua đây ăn ta?"

Hai người chỉ cách một bức vách cho nên nghe rất rõ lời của đối phương, không ngờ khi Thanh Li nói xong, thật lâu sau Hoàng đế cũng không lên tiếng, một mảnh yên lặng.

Lúc đầu Thanh Li vẫn còn bình tĩnh, nhưng sau đó nàng bỗng hơi mất phương hướng, "Không phải hắn định đứng dậy, qua bên này tìm mính tính sổ chứ?"

Chẳng qua là, cái ý niệm này càng dâng trào thì bị chính nàng dập tắt.

Tuy hai bên chỉ cách một bức vách nhưng lại không có cửa thông, nếu Hoàng đế muốn sang đây thì phải đi một vòng lớn mới tới, càng không cần phải nói, nàng vẫn không nghe thấy tiếng nước khi hắn đứng dậy.

Chắc hẳn hắn muốn hù dọa mình nên mới không nói lời nào thôi.

Tựa người vào thành ao, Thanh Li hừ một tiếng (^): "Giả thần giả quỷ."

Nàng vừa nói xong câu này, lại nghe bên kia có tiếng nước vang, cách một lớp vách tường, giọng nói Hoàng đế cũng mơ hồ như tiếng nước.

Hắn nói: "Tiểu Diệu Diệu, không sợ trẫm qua ăn nàng thật à?"

Đương nhiên Thanh Li sợ, sợ chết khiếp là đằng khác.

Nhưng mà bức vách tường vẫn còn sờ sờ ra đó, chờ hắn lượn một vòng tới được đây, nàng đã mặc y phục tử tế trốn mất rồi, nàng không sợ hắn đâu.

Chờ về đến Tuyên Thất điện, nàng sẽ làm nũng không nhận chuyện này là được.

Nghĩ như thế, Thanh Li như được tiếp thêm sức mạnh, nâng cao giọng đáp, "Không sợ."

Hoàng đế nghe được, hắn lại nở nụ cười trầm thấp, giống như không ngừng được, thật lâu sau cũng không ngừng.

Thanh Li nghe hắn cười có chút sợ hãi, thế nhưng tên đã lên dây, thu hồi lại thì không hay lắm, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Thanh Li vuốt ve cánh tay, nàng hỏi: "Chàng cười cái gì?"

"Diệu Diệu," Hoàng đế cười thật lâu mới ngừng, "Nàng biết nơi này là nơi nào không?"

Thanh Li không biết hắn hỏi vậy là có ý gì, dừng lại một chút, nàng mới thăm dò đáp: "Thanh Lương điện?"

"Chưa đủ chính xác," Giọng nói của hắn vẫn không mất vui vẻ, "Chỗ của nàng và của trẫm chính là suối nước nóng đế hậu."

Thanh Li không hiểu, "Vậy thì sao?"

"Nàng không hiểu cũng không lạ", Giọng Hoàng đế vẫn duy trì vui vẻ, "Nơi này cũng không phải mới xây trong triều đại này mà là có từ thời tiền triều, sau đó tiến hành sửa chữa thành Y Lan trì và Hoàng Minh trì như bây giờ, mà người xây dựng nơi này ngày xưa, Diệu Diệu có biết là ai không?"

Chuyện dính đến Hoàng cung, nhất là bố cục kiến trúc, người bên ngoài hoàn toàn không ai biết, cho dù có biết thì miệng cũng kín như bưng.

Thanh Li chưa từng nghĩ mình sẽ vào cung nên cũng chẳng nghe ngóng mấy thứ này làm gì, nghe thế nàng chỉ thành thật lắc đầu, "Không biết."

"Kiến trúc nơi này vốn vì Mạt Đế tiền triều tham lam hưởng lạc mà xây dựng," Hoàng đế cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: "Vị Mạt Đế này là người rất đáng lên án, ham mê tửu sắc, hoang dâm vô độ, hơn nữa, còn không thiếu mấy tư tưởng kỳ lạ..."

Câu cuối cùng, Hoàng đế ép giọng xuống thật thấp, rơi xuống ngay bên tai Thanh Li làm nàng có cảm giác có gì đó nổ tung bên tai vậy, cả người hơi ngây ngẩn.

"Nàng thử đoán xem," Giọng Hoàng đế mang theo ý cười, "Chỗ này của Trẫm có thể đi thẳng sang chỗ nàng hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play