*Chi, hồ, giả, dã: Trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.
Người dâng tấu là Nam Viễn Bá, mục đích là muốn tố cáo Tuyên Uy Tướng Quân và đám tú tài lén lút đâm thọc sau lưng, Nam Viễn Bá đã hơi lớn tuổi, lời lẽ có thể nói là có lý có cứ, tấu chương viết cũng lưu loát, dào dạt, ý tứ phong phú.
Một phần tấu chương ngắn ngủi mà liên quan đến mấy mươi năm, từ ân oán cá nhân đến tiểu bối đồng lứa tranh chấp, ngươi tới ta lại vô cùng đặc sắc. Nam Viễn Bá tiếp thu trình độ giáo dục thâm sâu, tài văn chương cũng tốt, so với những cuốn tiểu thuyết trên thị trường mà nói thì thú vị hơn nhiều.
Thanh Li suy nghĩ vị trí của phần tấu chương này một chút thì có thể hiểu được vài phần, nàng cười giận mà liếc Hoàng Đế, "Người ta bảo chàng xem xét ai đúng ai sai, chàng thì ngược lại, lại lấy nó để giải sầu, hư quá đi."
"Chuyện đã mấy mươi năm, vốn chứng cứ đã loạn hết cả, làm sao làm rõ là ai đúng ai sai, cũng không phải chuyện quá ồn ào đến mức không có cách nào bỏ qua, vậy thì cứ để mặc họ đi, còn nữa," Hoàng Đế chậm rì rì khép tấu chương trong tay lại, liếc mắt nhìn Thanh Li, khẽ nói: "Nàng còn không biết xấu hổ mà nói trẫm, chính nàng cũng không phải hưng phấn bừng bừng mà xem hay sao!"
"Chán ghét chàng," Thanh Li ném cái tấu chương kia đến trước mặt hắn: "Lại trêu chọc ta."
"Ai dám trêu chọc nàng," Hoàng Đế nói: "Lần nào mà không phải là nàng ăn hiếp trẫm chứ?"
"Chàng là thiên hạ đệ nhất phản bác rồi," Thanh Li tự biết nói không lại hắn nên đứng dậy đi đến trước mặt hắn hôn một cái rồi lại cười nói: "Ta nhận thua là được."
Mấy lần thân mật sau đó tiểu cô nương cũng không còn gò bó nhút nhát như lúc trước, lúc ở chung với hắn cũng thoải mái hào phóng hơn, trái lại khiến Hoàng Đế cảm thấy kinh ngạc: "Nàng có vẻ rất nghe lời nhỉ..."
Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy ở bên ngoài Trần Khánh nhỏ giọng bẩm báo: "Bệ Hạ, Anh Quốc Công đã tới, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Làm sao lại luôn là ông ta đến quấy rối chứ," Hoàng Đế cười có chút bất đắc dĩ rồi lập tức nghiêm mặt: "Có nói là chuyện gì không?"
Trần Khánh đẩy cửa chậm chậm đi vào, nói: "Không ạ."
"Diệu Diệu," Hoàng Đế nhíu mày, thoáng suy nghĩ rồi nói với Thanh Li: "Nàng tới phòng trong trước, đừng lên tiếng."
Anh Quốc Công là trọng thần, lần này tới đây tất nhiên là có chuyện quan trọng, Thanh Li cũng không muốn ở lại, Hoàng Đế vừa nói xong nàng đã nhẹ nhàng lên tiếng, đi vào bên trong.
Chuyện Hoàng Hậu ở lại trong cung không tiện để người ngoài biết, Trần Khánh tự mình đến thu dọn bàn của Hoàng Đế, có thái giám khác đến mang ghế đi, mắt thấy đã thu dọn ổn thỏa Hoàng Đế mới tuyên Anh Quốc Công vào.
Lúc này Anh Quốc Công tới cũng là mang đến tin tức tốt nên bước chân cũng nhẹ hơn vài phần, thời gian gần đây, bởi vì chiến sự Tây Lương mà khuôn mặt ông bao phủ một tầng sương mù buồn bã giờ cũng có thêm vài phần vui vẻ hưng phấn.
"---- Bệ Hạ, thành Sóc Phương đã bị công hạ!"
Thanh Li đang ở trong nội thất cũng nghe được cuộc nói chuyện khách sáo bên ngoài, nghe thấy Anh Quốc Công nói như vậy, lúc này nàng mới kịp phản ứng, tình huống chiến sự Tây Lương chuyển biến tốt, đại ca cũng có thể sớm trở về.
Vừa mới nghĩ như vậy, nàng bèn kiềm không được cảm giác thoải mái trong lòng, có thêm vài phần vui mừng.
Cũng không chỉ mình nàng, những lời này vừa nói ra, Hoàng Đế lại càng vui mừng, hắn truy hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Tháng năm là đánh hạ," Trên mặt Anh Quốc Công là thần sắc vui mừng, nói: "Thần vừa mới vào cung gặp được quan báo tin tức nên muốn báo tin tốt này cho Bệ Hạ biết."
Hoàng Đế nghe được tin tức tốt này, nửa khắc cũng không ngồi yên, hắn đứng bật dậy, cùng Anh Quốc Công tiến đến chỗ địa đồ Tây Lương cách đó không xa nhìn kỹ, phân tích tình hình tiền tuyến lúc này.
Dù sao cũng cách xa vạn dặm cộng thêm trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hai người chỉ biết tiền tuyến thắng lợi, tình hình cụ thể còn phải đợi tin tức từ từ truyền tới, cho dù như vậy nhưng hai người cũng đứng trước bản đồ nhìn nửa ngày mới tự mình quay về vị trí.
Anh Quốc Công công sự hết bận rộn, cũng có lòng dạ đi quản chuyện khác. Ông bình tĩnh nhìn Hoàng Đế trong chốc lát, chợt cười, trên mặt ngầm có ý cười nhạo: "---- Bệ Hạ."
Hoàng Đế đối với dáng vẻ tươi cười của ông lúc này cảm thấy thực sự không nhìn thấu, hắn liếc Anh Quốc Công, trong lòng cảm thấy hơi kỳ nhưng trên mặt cũng không để lộ, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Làm sao?"
"Có phải người," Hai mắt Anh Quốc Công tỏa sáng, giọng nói cũng hàm chứ chút chờ mong, hạ giọng, ông nói: "---- Kim ốc tàng kiều*?"
*Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: Nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Ngón tay Hoàng Đế không dễ dàng phát hiện mà ngừng lại một chút nhưng vẻ mặt hắn lại là dáng vẻ như thường, nhẹ nhàng trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó."
"A, là thần nói bậy~~" Anh Quốc Công một dáng vẻ "Đừng giả bộ, ta đều đã phát hiện", ông sờ sờ lên môi mình hướng Hoàng Đế ý bảo, nói: "Vết son trên mặt còn chưa lau sạch đâu."
Thanh Li nghe được lời này, dù biết không ai thấy mình được nhưng mặt nàng cũng đỏ lên.
---- Sau khi nàng tỉnh lại sau giấc ngủ trưa đã đi trang điểm ngay, tất nhiên son môi là mới rồi, lúc nãy nàng lại hôn lên má Hoàng Đế mấy cái, nghĩ lại, chính là lúc đó vô ý dính lên đấy.
Lúc này chính là lúc độ dày của da mặt phát huy tác dụng rồi, Thanh Li trốn trong phòng trong, không ai nhìn thấy mà còn xấu hổ vô cùng, ấy thế mà thần sắc Hoàng Đế lạnh nhạt, tiện tay lau mặt một cái, mặt không đổi sắc nói: "Trẫm vừa mới lau mặt, vô tình dính mực đỏ lên, có lẽ ông đã nhìn lầm rồi."
"... Bệ Hạ," Anh Quốc Công nghẹn một lúc, cuối cùng nói: "Thần chưa già, ánh mắt cũng không kém, phân biệt được cái nào là mực đỏ cái nào là son môi mà."
"Đúng không," Hoàng Đế không đếm xỉa mà lên tiếng, lại chỉ ra ngoài cửa sổ một lùm Kim Liên ánh vàng rực rỡ, nói: "Ông xem cái hoa kia là màu gì?"
Anh Quốc Công nói: "Tất nhiên là màu vàng rồi ạ."
"Rõ ràng là màu đỏ đấy," Hoàng Đế mỉm cười nhìn Anh Quốc Công, một dáng vẻ rõ ràng ngươi có tật, nói: "Trẫm sớm nói thị lực của ông không tốt, ông lại chết vì sĩ diện, không chịu chấp nhận."
Anh Quốc Công: "..."
Trên đời lại có người vô sỉ như thế sao!
Hoàng Đế uống một hớp trà, nói với Trần Khánh: "Ông cảm thấy đó là màu gì?"
Trần Khánh duy trì mỉm cười: "Tất nhiên là màu đỏ ạ."
Anh Quốc Công: "..."
Hoàng Đế lại hỏi thái giảm: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoàng Đế bày tỏ thái độ chỉ hươu bảo ngựa, tự nhiên ai cũng không muốn quá nổi bật, một đám thái giám cùng kêu lên: "Tất nhiên là màu đỏ ạ."
Hoàng Đế mỉm cười, bình tĩnh nhìn Anh Quốc Công, nói: "Ông xem, chỉ có một mình ông nhìn thấy màu khác."
"..." Anh Quốc Công ---- Đồ lưu manh ỷ thế hiếp người.
~~~~
Lúc rời khỏi Tuyên Thất Điện, cả người Anh Quốc Công đều có chút không tự nhiên lắm, vẻ mặt buồn rầu uất ức, mặt trái cà trắng bệch, chẳng có chút tinh thần nào.
Nhìn lại đồ vật đang ôm trong lòng, Hoàng Đế nói ông hoa mắt nên đặc biệt thưởng cho ông một túi lớn Quyết Minh Tử*, Anh Quốc Công thì lại càng khổ sở.
*Quyết minh tử: Còn gọi là hạt muồng, đậu ma, có tác dụng thanh nhiệt làm sáng mắt.
Thuốc Đông Y đơn giản như vậy, nhà chúng thần cũng đều có mấy bao tải, ngài đường đường là Hoàng Đế vậy mà phần thưởng đặc biệt lại là cái này, thật sự có chút mất mặt đấy.
Rõ ràng chính mình kim ốc tàng kiều lại còn không nhận.
Có điều, ngài cũng đừng quá đắc ý.
Ta không đối phó được tên vô lại như ngài tự nhiên có người đối phó được ---- Ta phải nói cho Ngụy Quốc Công biết!
Anh Quốc Công lớn hơn Hoàng Đế mấy tuổi, cùng chung hoạn nạn ở Tây Bắc nhiều năm, cảm tình tất nhiên người thường không thể so sánh, đối với tính tình Hoàng Đế, cũng có thể hiểu được không mười cũng tám chín.
Nếu như kim ốc tàng kiều che giấu vũ nữ ca kỹ thông thường, ở phía sau Tuyên Thất Điện hàm ẩn ý vị chính trị, Hoàng Đế tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ta ở đó. Suy nghĩ sâu thêm chút nữa, mấy ngày trước đó Hoàng Hậu đã vào cung thăm hắn, thêm ngày đó Anh Quốc Công tận mắt nhìn thấy Đế Hậu thân mật, vị mỹ nhân ẩn nấp kia là ai, không cần nói cũng biết.
Ông không có biện pháp không có nghĩa Ngụy Quốc Công cũng không có biện pháp, ngài cứ đợi đấy, hừ!