Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 49-1


1 năm

trướctiếp

Sau khi Thanh Li tỉnh dậy, lúc nàng dụi mắt đảo qua chỗ hắn, Hoàng Đế vừa nói xong với Trần Khánh, thấy nàng đi tới liền mỉm cười, không nói tiếp.

Nàng nghiêng người liếc Hoàng Đế: "Có phải đang nói xấu ta không, sao ta vừa tới thì chàng ngừng nói."

"Nào có, đừng nghĩ lung tung." Hoàng Đế đáp một câu, lại vẫy tay ý bảo Trần Khánh lui ra.

"Còn nói không có," Trần Khánh đã đi, trong Nội Điện chỉ còn hai người họ nên Thanh Li không có gì gò bó, nàng từ từ tiến lên vài bước, đến trước mặt hắn thì dừng lại, ánh mắt săm soi nhìn vào mặt hắn, "Vội vội vàng vàng cho nhân chứng đi ra ngoài, còn không phải nói xấu ta?"

"Khó khăn lắm nàng mới tiến cung một lần, trước đại hôn còn không biết có thể gặp nàng được hay không mà nàng chỉ muốn tranh luận với trẫm mấy chuyện không có ấy," Hoàng Đế cũng mặc kệ lời nói vừa nãy của nàng, kéo nàng ngồi xuống đùi mình, ấm giọng nói: "Thật vô nghĩa mà."

Nếu hắn tiếp tục nói với nàng vài câu, Thanh Li sẽ không có cảm giác gì nhưng lúc này giọng Hoàng Đế chuyển sang dịu dàng, ấm áp, Thanh Li bỗng mềm lòng.

Nàng cong miệng, chủ động hôn hắn một cái, vòng tay ôm eo hắn nói: "Vậy đừng nói chuyện này nữa."

Vào lúc này Hoàng Đế cũng không muốn phá hỏng không khí tình cảm dâng trào này, hắn ôm eo thon của tiểu cô nương, nói bên tai nàng: "Xem tấu chương với trẫm một lát, nhé?"

Tấu chương trên bàn đều là chuyện quốc gia đại sự, đều là cấm kỵ đối với người bình thường, nàng ngồi một bên còn ra thể thống nữa, để người khác thấy cũng dễ sinh ra tin đồn không hay.

Chỉ cần nghĩ như vậy, theo bản năng Thanh Li muốn từ chối thì đã nghe thấy Hoàng Đế lười biếng cười một tiếng, "Trẫm còn không sợ thì nàng sợ cái gì."

Thanh Li nghe thấy lời ấy của hắn, suy nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy không có chuyện gì.

--- Đến chính Hoàng Đế còn không để ý thì nàng quan tâm những chuyện kia làm cái gì.

Thanh Li nhẹ nhàng lên tiếng, sợ mình ngồi trên đùi Hoàng Đế quá lâu khiến chân hắn tê mỏi nên bật dậy, bê một cái ghế đặt bên cạnh hắn.

Ở trong Nội Điện có một giá sách rất cao, Thanh Li ngồi không cũng thấy nhàm chán nên đi qua giá sách dạo một vòng.

Dường như giá sách này được bố trí để cho Hoàng Đế thuận tiện cất những cuốn sách hắn đã đọc qua, bên trong không ít cuốn sách còn có chi chít chằng chịt đánh dấu của hắn, hiển nhiên không phải dùng để làm ra vẻ.

Thanh Li nhìn nhìn xung quanh, đều là kinh, sử, tử, tập*, binh thư cổ, một chút đồ vật liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt** đều không có, chỉ cần nhìn là có thể biết được có bao nhiêu nhàm chán vô vị.

*Kinh sử tử tập: Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.

**Phong hoa tuyết nguyệt: Chuyện tình cảm nam nữ, trai gái.

--- Ừ, một nam nhân không thú vị.

Trong lòng nàng kết luận một câu, nhìn một lúc lâu Thanh Li mới miễn cưỡng lấy ra một quyển Nhị thập tứ sử*, quay lại ghế của mình từ từ lật xem.

*Nhị thập tứ sử: Chính sử, Hai mươi bốn bộ sử của Trung Quốc (Sử ký, Hán thư, Hậu Hán thư, Tam Quốc chí, Tấn thư, Tống thư, Nam Tề thư, Lương thư, Trần thư, Nguy thư, Bắc Tề thư, Chu thư, Tuy thư, Nam sử, Bắc sử, Đường thư, Tân Đường Thư, Ngũ Đại Sử, Tân Ngũ Đại Sử, Tống sử, Liêu sử, Kim sử, Nguyên sử, Minh sử).

Hoàng Đế chỉ nhìn vẻ mặt Thanh Li là có thể đoán được vài phần suy nghĩ của nàng, mỉm cười liếc nàng một cái, cũng không nói chuyện mà chỉ cúi đầu, tiếp tục phê duyệt chồng tấu chương trước mặt.

Hắn và chồng tấu chương cao ngất kia chiếm hơn một nửa cái bàn nên Thanh Li và cái 'Nhị thập tứ sử' ấy chỉ chiếm một góc.

Hắn cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt nghiêm túc. Nàng cũng cúi đầu, song vẻ mặt lại không nghiêm túc giống hắn, ánh mắt nàng thỉnh thoảng chớp chớp, vô cùng linh động, hiển nhiên là không hoàn toàn tập trung vào cuốn sách kia.

'Nhị thập tứ sử' cũng không phải là cuốn sách có thể khiến người ta dễ dàng say sưa hứng thú. Thanh Li cũng chỉ xem qua vài trang, nàng miễn cưỡng lật lật nửa canh giờ liền cảm thấy buồn tẻ vô vị. Nàng khép sách lại, tựa cằm lên bàn, tội nghiệp nhìn Hoàng Đế.

Hoàng Đế sờ sờ đầu nàng, trìu mến hỏi: "Có phải cảm thấy nhàm chán không?"

"Ừ," Thanh Li lên tiếng, nhìn nhìn những tấu chương trước mặt Hoàng Đế kia, nàng lại cảm thấy mình có chút đang ở trong hạnh phúc mà không biết hưởng, "Mỗi ngày Diễn lang đều như thế sẽ không cảm thấy chán sao?"

"Có đôi khi cũng cảm thấy," Hoàng Đế ăn ngay nói thật, cũng không than thở gì mà chỉ nói: "Nhưng qua một thời gian cũng quen."

"Lúc Diễn lang cảm thấy nhàm chán," Thanh Li hỏi hắn: "Chàng làm như thế nào giải sầu vậy?"

Không biết Hoàng đế nhớ ra cái gì mà lắc đầu bật cười, hắn lấy một phần tấu chương từ chồng tấu chương cách hắn xa nhất, ném cho Thanh Li, "Nàng xem một cái là có thể hiểu ngay."

Ngồi đọc sách bên cạnh Hoàng Đế là một chuyện, ngồi bên Hoàng Đế xem tấu chương lại là một chuyện khác, hai chuyện khác nhau một trời một vực này, Thanh Li hiểu vô cùng rõ.

Nên khi Hoàng Đế ném phần tấu chương kia tới nàng cũng không dám bắt, "Không tốt đâu..."

"Có gì không tốt chứ," Hoàng Đế không đếm xỉa tới nói: "Nàng mở ra xem là biết."

Thái độ của hắn tự đắc, Thanh Li cũng buông lỏng vài phần, nàng đưa tay nhận lấy cái tấu chương kia, phản ứng đầu tiên là thật dày, mở ra nhìn qua, quả nhiên chi chít chằng chịt chữ Khải bày ra trước mắt, được sắp xếp cẩn thận, chỉnh tề, kẹp trong bao thư.

Nàng đưa mắt nhìn Hoàng Đế thì thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt ấm áp, dường như hơi mỉm cười.

Thanh Li bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống bắt đầu lật giở tấu chương kia.

Một quyển tấu chương dày như vậy, bên trong tất cả đều là chi, hồ, giả, dã*, lời văn cũng toàn là giọng quan, thế nhưng ---- Rõ ràng nàng đã ngửi thấy mùi ngon rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp