Sở dĩ bà ta đi Tây Bắc, ngược lại không phải là chủ ý của bà ta mà là tiên đế không muốn nhìn thấy những người có liên quan đến Hà phi, hoặc cũng có thể muốn giữ lại vài người cho trưởng tử, cho nên mới đẩy người cũ bên cạnh Hà phi theo Hoàng đế ra Tây Bắc, nói là để làm bạn.

Dù sao đã đến Tây Bắc, Tần thị cũng không có tâm tư gì, bà ta chỉ tập trung tinh thần chăm sóc chủ tử --- Dù gì cũng là đích trưởng tử của tiên đế, ít nhiều gì cũng là Vương tước đấy.

Ai ngờ Hoàng đế đăng vị thành công, người cũ này đương nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, một đường trở về Kim Lăng, với tư cách là số ít người tâm phúc còn lại, tạm thời bà ta chấp chưởng sáu cục hai mươi tư ty.

Đồng cam cộng khổ thì dễ dàng nhưng cùng phú cùng quý lại khó, huống chi chuyện đồng cam cộng khổ vốn không phải ý của bà ta.

Vì vậy, trong lúc nội cung hữu ý hay vô tình truyền ra tin tức Hoàng đế muốn nhận thế tử con Thất Vương làm con thừa tự, Tần thị cũng âm thầm hành động, lén lút bật đèn ra hiệu cho Khác thái phi trong nội cung.

Hoàng đế không dễ gạt gẫm, Trần Khánh cũng chẳng phải đèn cạn dầu, cho nên bà ta không dám làm gì quá phận, tuy nhiên với cấp bậc của mình, bà ta có thể giúp Khác thái phi chèn ép hai vị thái phi còn lại, nhưng không thật sự tranh giành.

Chuyện này cũng không có cách nào --- Bà có nhi tử, vì tương lai nhi tử, dĩ nhiên phải có ý định từ sớm.

Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu Tần thị không phải đèn cạn dầu, nhưng hắn vẫn không xử lý, một phần là vì những năm này bà ta chấp chưởng sáu cục hai mươi tư ty
không tệ, nhất thời không tìm ra người nào tốt hơn để thay thế, thứ hai, rốt cuộc cũng là nhiều năm tình cảm, bà ta lại là người cũ bên cạnh mẫu thân, không thể không giữ lại mấy phần mặt mũi.

Mắt thấy Hoàng hậu sắp vào cung, nếu Tần thị thức thời thì đương nhiên có thể giữ lại, còn nếu không biết điều, chỉ đành phải chuyển sang một vị trí khác.

Trần Khánh cũng đoán ra vài phần tâm tư Hoàng đế, ông âm thầm giật mình, không ngờ bệ hạ vì tiểu hoàng hậu mà tốn sức bày ra việc này, chẳng qua là, mấy ngày nay nhìn cách hắn chiều chuộng tiểu hoàng hậu, ông cũng không ngạc nhiên gì mấy mà chỉ nói: "Quả thật Bệ Hạ rất yêu thương nương nương."

"Giả sử nàng có thể chấp chưởng cung quyền, tất nhiên là chuyện tốt, nếu nàng nguyện ý làm, trẫm sẽ ủng hộ, còn nếu như nàng lười biếng hay là gánh không nổi trọng trách này thì cũng chẳng sao, nàng cứ tùy ý chơi đùa khắp nơi thì cũng không tệ," Hoàng đế nhìn qua Trần Khánh, cười nói: "Ngược lại ông phải vất vả một chút, trông coi hai đầu."

"Bệ hạ có thể sử dụng người khác mà, chỉ là," Trần Khánh có chút bất đắc dĩ nói tiếp, "Nô tài vốn đã nhiều việc, cho dù chỉ coi chừng thì có thể coi chừng bao lâu đây."

"Cũng không lâu lắm," Không biết nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt Hoàng đế vui vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Ông tạm thời trông coi trước, đợi sau này thái tử phi vào cung thì giao lại cho nàng ấy, ông cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

Những lời này Hoàng đế nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý vị trong đó lại rất nặng, Trần Khánh cố gắng hết sức kiềm chế mới không lộ ra nét mặt cổ quái, cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy sắc mặt hắn ôn hoà, thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên không phải lỡ lời.

--- Cái này chẳng phải nói, chỉ cần hoàng hậu thai nghén hoàng tử thì sẽ bị lập ngay thành thái tử?

Dù sao liên quan đến chuyện truyền lại ngôi vị Hoàng đế, thân cận như Trần Khánh cũng không tiện nhúng tay, ông đành mỉm cười chuyển câu chuyện về lại vấn đề cung vụ.

"Đại hôn của thái tử, dù sao cũng còn hơn mười lăm năm nữa," Ông bày ra vẻ nhức đầu, ngữ khí đau khổ, như có như không mang theo ý phàn nàn, "Càng không cần phải nói thái tử còn chưa thành hình, cái chuyện mệt nhọc này,
ít gì cũng phải làm gần hai mươi năm nữa, bệ hạ tha cho nô tài đi..."

"Ai nói không thấy hình," Hoàng đế cười ha hả, "--- Chờ xem, sang năm là có thể sinh ra ngay."

Trần Khánh duy trì vẻ mặt đau khổ, "Ngay cả như vậy, cũng phải tốn thời gian mười lăm năm nữa."

"Vẫn còn chưa xác định mà," Nét vui vẻ trên mặt Hoàng đế giảm đi mấy phần, "Theo trẫm thấy với tính tình của nàng, chỉ sợ sẽ nguyện ý để mình làm, mười phần không cần ông động tay."

Trần Khánh đã từng tiếp xúc với Thanh Li nên cũng hiểu tính tình vị tiểu hoàng hậu này mấy phần, ông gật đầu đồng ý, "Nương nương thông minh, cũng không phải người mềm yếu dễ lừa gạt, tất nhiên không ngại."

"Đúng thế," Hoàng đế ngồi vào ghế, sau đó mở tấu chương trên bàn ra, "Nếu nàng muốn bay cao, trẫm nhất định sẽ cho nàng mượn gió, nếu nàng muốn an nhàn thì chỉ cần dựa vào lòng trẫm --- Bất luận như thế nào, tóm lại đều được hết." 

"Bệ hạ đương nhiên có ý tốt, có điều nương nương còn nhỏ tuổi quá, nếu nghĩ mãi không ra, chỉ sợ người sẽ phiền muộn đấy."

"Ông nghĩ nàng là ai chứ," Hoàng đế lắc đầu nói tiếp: "Tiểu cô nương này tinh quái lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play