Lúc nói lời này, giọng tiểu cô nương quá mức dịu êm, ngữ khi trầm ấm kéo dài, một câu ngắn ngủi cũng chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi.

Hoàng đế nằm bên cạnh nàng, hắn bình tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, tình ý khó giấu trong ánh mắt, chỉ mấy lời ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng lại có cảm giác như đã qua một đời một kiếp.

"Oan gia," Kéo Thanh Li vào trong lòng mình, hắn thở dài một hơi, "Đúng là không uổng công ta thương nàng."

"Diễn lang đối xử với ta tốt như vậy," Thanh Li rúc vào lòng Hoàng đế, ngón tay nghịch ngợm gảy gảy cằm hắn, "Làm sao ta có thể phụ lòng?"

Cảm xúc Hoàng đế dâng trào cuồn cuộn, ẩn chứa nhu tình, hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, song lại không lên tiếng.

Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, tính tình đáng yêu, bản thân hắn lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy, bình thường hắn yêu thương nàng nhiều một chút cũng là bình thường.

Thế nhưng là, hắn chẳng phải quân tử ngay thẳng, đương nhiên sẽ có tính toán riêng của mình.

Thẳng thắn mà nói, nếu không phải tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần thì chưa chắc Hoàng đế đã ái mộ, càng không có chuyện nâng niu trong lòng bàn tay.

Trong suy nghĩ của nam nhân, dựa vào nhan sắc mới nảy sinh tình yêu vốn là chuyện thường tình, hắn cũng không ngoại lệ.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, đối với Hoàng đế mà nói, tìm mấy giai nhân tuyệt sắc không có gì khác cả.

Nếu như tiểu cô nương chỉ có khuôn mặt chứ không có những chỗ xuất chúng khác, hắn tuyệt đối sẽ không lấy nàng.

Điều hắn coi trọng hơn vẫn là tính tình của nàng.

Dịu dàng mà không mất hoạt bát, mềm lòng nhưng không phải ngu muội, thẹn thùng động lòng người nhưng cũng không quá phóng khoáng, được nuông chiều từ bé nhưng không kiêu căng khinh người, nàng cũng chưa từng xem hắn là thiên tử đứng trên vạn người, mà chỉ xem hắn là phu quân, nắm tay sống hết quãng đời còn lại.

Hầu hạ trong Tuyên Thất Điện đều là cố nhân cùng hắn trải qua nhiều chuyện, nhưng thật sự chưa có ai từng thúc giục hắn ăn cơm, bắt buộc hắn nghỉ ngơi.

Trở ngại chênh lệch thân phận là nguyên nhân cơ bản, song trong lòng bọn họ cũng không thật sự lo cho hắn, hoặc là có nguyên nhân nào khác.

Có lẽ bọn họ cảm thấy bệ hạ có được tứ hải, cai quản cả thiên hạ thì làm sao mệt mỏi được, sao mà có thể vất vả được.

Đó là chuyện không thể nào.

Chỉ có một mình tiểu cô nương ôm eo hắn, giọng điệu lo lắng bảo hắn gầy, sau đó còn bắt hắn nằm lên giường nghỉ ngơi, dặn dò hắn chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Tâm ý chân thật tinh khiết như thế, chân tình không hề có tạp chất, đối với hắn mà nói, kỳ thật so với sự quan tâm ngoài miệng, hành động của nàng thật sự chạm vào tim hắn.

Đây mới là lý do hắn cam tâm tình nguyện ngày càng yêu thương nàng, cũng là lý do lúc nào hắn cũng muốn nhìn thấy nàng.

Từ sắc mặt đoán tâm tư, lấy chân tình đo tình cảm, hai người quấn quýt cùng một chỗ, dù thế nào hắn cũng không nỡ buông tay, hận không thể thu nhỏ nàng lại bỏ vào trong ngực áo, trông coi suốt quãng đời còn lại mới
được.

Bề ngoài Hoàng đế có vẻ trầm tĩnh, nhưng trong lòng ngàn vạn xoay chuyển, Thanh Li không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng cứ câu được câu mất mà líu ríu, miệng không dừng lại được.

"Chính sự tuy nhiều nhưng không phải chuyện nào cũng cấp bách, không cần tự ép khô bản thân mình." Thanh Li nằm trong lòng hắn, ấm giọng khuyên nhủ: "Chính sự bề bộn, song cơm phải ăn đúng bữa, chậm trễ ngày một ngày hai cũng không sao, nhưng cứ kéo dài mãi như thế sức khoẻ nào chịu nổi? Còn nữa, ngoài chuyện ăn uống đúng bữa, giờ ngọ mỗi ngày chàng cũng phải nghỉ ngơi
một lát, tránh cho buổi chiều có cảm giác mệt mỏi. Người đã lớn như thế rồi, sao lại không biết chăm sóc bản thân..."

Thanh Li biết Hoàng đế thật tâm đối đãi với mình, dĩ nhiên có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng nên dốc lòng đối tốt với hắn, bất luận là phu thê hay là tình nhân, đạo lý ở chung đều là như thế.

Hắn thương nàng, tiếc nàng, nàng thương hắn, kính hắn, người tới ta lùi, mới có thể trước sau vẹn toàn.

Bằng không, nếu chỉ có một đầu quăng gánh nóng, không chiếm được bất cứ đáp lại nào, vậy thì dù cho tình ý sâu hơn biển cũng sẽ có một ngày nguội lạnh.

"Nói nhiều," Nghe tiểu cô nương líu ríu không ngừng, trái tim Hoàng đế chứa rất nhiều cảm xúc nhưng chưa từng thể hiện ra, hắn chỉ cười trêu nàng, "Còn chưa gả tới đây mà đã quản lý nghiêm đến thế, vậy sau khi gả tới, chỉ sợ trẫm không thể tiếp tục thời gian tự tại của mình nữa."

"Đáng đời," Mắt Thanh Li mang theo ý cười, mắng yêu hắn, "Có ai bảo chàng lấy đâu."

"Đúng thế," Hoàng đế sáp lại gần, hơi cong môi lên hôn nàng một cái, ngữ khí dịu dàng, gần như cảm thán: "Tự gây nghiệt không thể sống."

Ặc, hắn nói như thế, vậy bản thân mình biến thành cái gì rồi?

Mi mắt Thanh Li nhướng lên, nàng vốn định lên tiếng phản bác, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, nàng bỗng nở nụ cười.

"Tiểu Diệu Diệu," Hoàng đế ôm eo nàng, lười biếng hỏi một câu, "Cười gì đấy?"

"Vừa rồi ta hỏi chàng chuyện tấu chương, chàng nói cho ta biết chẳng hề che giấu," Mắt Thanh Li híp lại mang theo một tia vui vẻ khó giấu, "Nếu ta có lòng dạ của Lữ Vũ, sinh ra tâm tư làm loạn, Diễn lang có hối hận không?"

"Lòng dạ Lữ Vũ? Nàng?" Hoàng đế lạnh nhạt liếc nàng một cái, nói mấy chữ ngắn ngủn xong thì không nói gì nữa, hắn yêu thương sờ sờ gò má nàng, "Bé ngoan, mau ngủ đi."

Thanh Li: "..."

Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng nàng vẫn có cảm giác... Hình như rất khinh bỉ.

Hừ (^)!

"Thật khó hầu hạ," Thanh Li dùng đôi mắt to đen láy trừng hắn, vừa muốn nói tiếp thì Hoàng đế đã giơ tay ra vỗ nhẹ lên mông nàng một cái, "--- Muốn trẫm ngủ trưa là nàng, ồn ào muốn nói chuyện cũng là nàng, rốt cuộc nàng muốn trẫm làm sao mới phải đây?"

"Đương nhiên là ngủ," Trước kia hai người đã từng làm chuyện còn thân mật hơn nữa, giờ đây đối với bàn tay làm loạn của hắn Thanh Li cũng không nói gì, nàng chỉ cảm thấy nếu không đáp trả lại câu nói kia thì trong lòng khó chịu, "--- Ta chỉ nói thêm một câu cuối cùng thôi rồi sau đó đi ngủ."

Hoàng đế liếc nàng một cái, sau đó lập tức lười biếng nhắm mắt lại, hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, "Không nghe."

Một câu nghẹn lại trong cổ họng, lòng Thanh Li tức điên, nàng đưa tay kéo vai Hoàng đế muốn lật hắn lại nhưng vẫn không đủ sức, nàng đành gào to lên với hắn, "Nghe
ta nói một câu thôi."

Hoàng đế chơi xỏ lá, "Trẫm đã ngủ rồi."

"Này," Thanh Li giận dỗi gọi hắn, "Tiêu Phong Diễn!"

Lần này, Hoàng đế xoay người lại.

"Tiểu Diệu Nhi," Hắn không đếm xỉa lườm tiểu cô nương, thản nhiên nói: "Nếu nàng còn nói nữa trẫm sẽ chặn miệng nàng lại."

Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, chỉ cần hơi nghiêm mặt liền sinh ra vẻ uy nghi, làm người ta không dám nhìn thẳng, cúi đầu muốn thối lui.

Thanh Li sờ sờ lông tơ dựng thẳng đứng trên cánh tay, cố gắng không để lộ khiếp sợ, nàng ấm ức: "Nào có ai ức hiếp người như chàng, ngay cả nói cũng không cho."

"Trẫm làm thế nào chặn miệng nàng, Diệu Diệu nhất định không muốn biết đâu," Hoàng đế cũng không quan tâm đến thái độ này của tiểu cô nương, ánh mắt không hề che giấu sự uy hiếp, "Chỉ là, nếu như Diệu Diệu cố ý muốn thử một lần..."

Hắn nheo mắt lại, trong tươi cười có ý vị khác, "--- Trẫm sẽ giúp nàng toại nguyện."

"..." Hắn tươi cười như thế, Thanh Li chỉ cảm thấy tim mình run rẩy, nàng vùi đầu vào lòng hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, "Ta đã ngủ rồi."

Hoàng đế như có như không cười một tiếng, cũng không nói nhiều, hắn ôm cả người tiểu cô nương vào lòng, nhắm mắt ngủ.

~

Trước ngày hôm nay, Hoàng đế không có thói quen ngủ trưa, có điều nghe Thanh Li nói, hắn cảm thấy sau này mình nên tập làm quen một chút --- Dù sao đều là tâm ý của tiểu cô nương, không chấp nhận, chẳng lẽ hắn lại phụ lòng nàng.

Tuy nói như thế, song đối với loại người luôn căng thẳng như dây đàn như hắn mà nói, thói quen cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng thay đổi.

Chưa đến giờ thân, hắn đã thức dậy.

Về phần Tiểu Diệu Diệu?

Nàng vẫn hơi nhếch môi, ngủ quên trời quên đất.

Thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, Hoàng đế bỗng nghi ngờ, có phải chính nàng muốn ngủ trưa nên mới lôi kéo mình ngủ cùng hay không đây.

Lắc đầu cười một tiếng, hắn nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, không làm kinh động đến Thanh Li, đi thẳng ra ngoài.

Trần Khánh canh giữ ngoài cửa, thấy Hoàng đế đi ra mà Hoàng hậu lại không đi cùng, ông bèn nhỏ giọng bẩm báo, "Bệ hạ, Khác thái phi mời Tần thượng cung đi qua."

Sắc mặt Hoàng đế vẫn không đổi, hắn nhàn nhạt trả lời một câu, "Ta đã biết."

Dù sao cũng là người cũ đi theo Hoàng đế nhiều năm, đôi khi Trần Khánh cũng có thể nói với Hoàng đế vài câu, lúc này ông vừa tiến lên dâng trà vừa nói: "Bệ hạ sớm thả ra tiếng gió, cũng không sợ nương nương chịu thiệt thòi sao ạ?"

"Đã có trẫm che chở, còn thiếu gì nữa mà tham ăn." Hoàng đế không đếm xỉa uống một hớp trà, "Còn nữa, dùng Khác thái phi làm đá thử vàng với Tần thị, để xem bà ta có năng lực chấn nhiếp lục cung, chấp chưởng cung quyền hay không, cũng là một chuyện tốt."

Tần thị vốn là người cũ theo bên cạnh mẫu thân ruột thịt của Hoàng đế, sau khi Hà phi mất thì bà ta đi theo Hoàng đế đến Tây Bắc, chăm sóc Hoàng đế đã nhiều năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play