Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 47-2: Đau lòng (2)


1 năm

trướctiếp

"Con cũng đừng quá lo lắng," Thẩm Thái Phi vỗ vỗ nữ nhi, cho nàng nằm trở lại giường: "Ta xem tâm tính Bệ Hạ cũng không phải mềm yếu dễ lừa gạt, trong khả năng có lẽ hắn cũng không để chuyện công chúa hòa thân này xảy ra. Vả lại những năm này hắn đối với chúng ta không quá thân thiết nhưng cũng chưa từng cố tình gây khó dễ. Ta cũng chỉ có chút lo lắng nên bảo con chú ý một chút. Con để ý, quan hệ tốt với Hoàng Hậu, nếu trong tương lai thực sự sẽ xảy ra chuyện này, nương nương cũng có thể vì con cầu xin một chút, nói đỡ vài lời."

Vì tương lai của nữ nhi, Thẩm Thái Phi không thể không cẩn thận, hơi nhấn mạnh, bà nói: "Hiểu chưa?"

Lục công chúa mặc dù còn sợ hãi trong lòng nhưng vẻ mặt cũng đã nhẹ nhõm hơn, dùng sức gật đầu, nói: "Lo lắng của mẫu phi, con đã hiểu rõ."

***

Lúc Thanh Li và Hoàng Đế cùng nhau dùng bữa đã là giữa trưa, ăn cơm xong cũng đã đầu giờ chiều.

Dù sao tiết trời cũng nóng nực, hai người cũng không muốn giày vò nên ở lại chính điện Tuyên Thất Điện dùng bữa.

Có lẽ cũng để tiện cho Hoàng Đế, trong phòng bàn giường đều đầy đủ mọi thứ, lúc chính sự bận rộn cũng tiện ở lại nghỉ ngơi.

Sau khi dùng cơm xong đều có thái giám tới thu dọn bàn ăn, Hoàng Đế liếc nhìn tiểu cô nương, "Nàng có muốn ngủ trưa hay không?"

Thanh Li bị lời nói này của hắn khiến cho hơi xấu hổ --- Nàng ngủ cả buổi sáng đến tận lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, bây giờ bị cái người phải dậy thật sớm hỏi có muốn ngủ trưa hay không, làm sao cũng có chút ngượng ngùng.

Ho nhẹ một tiếng, nàng nói: "Không muốn ngủ."

"Vậy thì đi cùng trẫm ra đằng trước đi," Hoàng Đế đứng lên, lôi kéo nàng ra bên ngoài: "Dù nàng chỉ ngồi một bên cũng tốt, tránh cho trẫm cảm thấy buồn tẻ."

Thanh Li lại ngồi nguyên tại chỗ không có ý định di chuyển, một tay nâng má, nói: "Diễn lang xem tấu chương sao?"

Hoàng Đế dừng lại, hỏi ngược lại: "Bằng không thì sao?"

Đám thái giám tay chân nhanh nhẹn, bàn đã được sửa soạn sạch sẽ, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh mắt Thanh Li nhẹ nháy một cái, nói với hai thám giám canh cửa: "Các ngươi hãy lui ra sau, đóng cửa lại."

Dù là lệnh của Hoàng Hậu nhưng Hoàng Đế vẫn còn ở đây đấy, hai thái giám kia cũng không dám có động tác gì, cẩn thận hướng ánh mắt lên người Hoàng Đế.

Hoàng Đế cười một tiếng, cố ý lập uy cho Thanh Li, hơi hơi đề cao giọng nói: "Không nghe thấy lệnh của Hoàng Hậu sao, còn không lui xuống."

Hai gã thái giám lên tiếng, nhẹ chân nhẹ tay khép cửa lại, lui ra ngoài.

"Tiểu Diệu Diệu," Lúc này Hoàng Đế mới nhìn về phía Thanh Li, giọng điệu ôn hòa: "Lại muốn làm cái quỷ gì vậy."

Hắn hỏi một đằng Thanh Li trả lời một nẻo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: "Tấu chương chàng chưa phê duyệt còn nhiều không?"

Hoàng Đế ước lượng một chút, cũng không kiêng kỵ nàng mà đáp: "Không tính là ít."

Thanh Li gật gật đầu, lại nói: "Muộn chút mới làm thì có sao không?"

"Không có chuyện đại sự gì," Hoàng Đế trả lời: "Tất nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn."

Thanh Li mỉm cười, lại không nói nhiều, chỉ vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, kéo hắn đi đến giường trong phòng.

Tiểu cô nương ít khi chủ động thân mật như vậy, Hoàng Đế cũng không biết nàng muốn như thế nào, cũng không ngăn cản mà thuận theo nàng, mỉm cười ngồi xuống bên giường.

Lấy tay gẩy gẩy hoa tai thanh ngọc của Thanh Li, hắn chế nhạo nói: "Ban ngày ban mặt, nàng làm cái gì đấy."

Người khác có thể sẽ sợ Hoàng Đế chứ Thanh Li không sợ. Hắn vừa mới ngồi xuống tay nàng liền dùng sức, đẩy hắn nằm ngửa lên trên giường.

Mỉm cười, Thanh Li ghé vào tai hắn nhỏ giọng mà nói: "Ban ngày tuyên dâm có được không?"

Ngay lúc sóng mắt lưu chuyển, mắt nàng đảo một vòng, quả nhiên là yêu kiều xinh đẹp xuất chúng, vô cùng động lòng người.

Lòng Hoàng Đế bị nàng trêu chọc mềm thêm vài phần nhưng vẫn khống chế được.

Chỉ là hắn không nghĩ tiểu cô nương gan lại lớn như thế, cái kia tránh không được mà rục rịch tỉnh dậy.

Nói nàng gan dạ thì hắn cũng không cảm thấy tiểu cô nương làm càn mà là nàng biết rõ hắn hận không thể nuốt nàng vào bụng mà vẫn dám kéo hắn nằm lên giường, còn không phải can đảm sao?

"Lời này của nàng," Ánh mắt Hoàng Đế trầm xuống một chút, chậm rãi nói: "Có thể thực sự làm không?"

"Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là giả rồi," Một câu của Thanh Li đánh tan ham muốn trong lòng Hoàng Đế, nàng xoay người cởi giày cho hắn rồi đẩy hắn vào bên trong giường sau đó nàng cũng tự cởi giày thêu của mình trèo lên.

Nàng cũng mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của Hoàng Đế, đưa tay che mắt hắn, nói: "Ngủ."

Hoàng Đế bị động tác liên tiếp của nàng khiến cho có chút không hiểu được, khóe môi giật giật, vừa định mở miệng lại bị hai ngón tay của nàng chặn lại.

"Diễn lang," Thanh Li cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, ánh mắt dịu dàng, "Ta nghe lời, chàng cũng phải nghe lời."

Một tiểu cô nương như nàng lại nói với hắn những lời này, Hoàng Đế không hiểu sao có chút buồn cười, cánh tay dùng sức kéo nàng vào lòng mình hôn một cái, có chút bất đắc dĩ: "Đang êm đẹp sao lại nói với trẫm những lời này?"

Mắt Thanh Li cũng không nháy một cái, chăm chú nhìn hắn nói: "Bởi vì lòng ta thương chàng."

Hoàng Đế không nghĩ tiểu cô nương sẽ nói ra câu nói này nên lại giật mình.

"Ta không phải cỏ cây vô tâm, làm sao lại không biết Diễn lang thương ta," Thanh Li cũng không dùng lại mà tiếp tục nói: "Thế nhưng ta cũng không thể một mực ỷ vào chàng thương ta."

Liếc mắt nhìn Hoàng Đế thật sâu, nàng nói: "--- Phu thê ở chung vốn là nên thương tiếc lẫn nhau mà."

Hoàng Đế đã hiểu nàng muốn nói cái gì, ánh mắt dường như có chút chấn động rồi lại vô cùng dịu dàng, hắn chậm rãi nói: "Vẫn chưa có ai... nói với trẫm những lời như vậy."

"Có liên quan gì với người khác," Thanh Li nhìn hắn, ánh mắt rất dịu dàng, cũng rất kiên định: "--- Nam nhân của ta thì chính ta đau lòng là được."

Hoàng Đế có chút ngạc nhiên, sau đó thấy tiểu cô nương dựa vào lòng mình, hai tay ôm vòng quanh eo mình, giọng nói có chút khổ sở, nàng thỏ thẻ: "Gầy."

Giọng nói của nàng thấp nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng run lên, dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, vừa chua lại có ngọt, vừa khổ sở lại vừa thoải mái.

Sờ sờ mặt mình, Hoàng Đế nói: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Không chỉ có mặt," Thanh Li vỗ nhẹ lên lưng hắn, giọng nói có chút trầm: "Nơi này cũng thế."

"Những người hầu hạ thân cận cũng không phát hiện," Hoàng Đế cười một tiếng, giọng điệu khó nén được tình cảm, hắn nói: "Diệu Diệu của chúng ta sao lại cảm nhận được vậy?"

Thanh Li giương mắt nhìn hắn, bình tĩnh nhìn trong chốc lát chợt đỏ mặt.

Hoàng Đế có chút kỳ lạ: "Không thể nói được sao?"

Thanh Li lại chợt nở nụ cười, sáp lại mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn, nói thật nhỏ bên tai hắn một câu, giọng nói khó có thể nghe thấy.

Cửa sổ trong phòng nửa mở, gió tháng sáu cố gắng chen lấn chui vào phòng mang theo một chút hơi nóng ẩm khiến lòng người cũng nhuộm vài phần táo bạo, bỗng nhiên phiền muộn.

Có thể do lời nói của tiểu cô nương vừa nãy khiến hắn cảm thấy trong lòng mát lạnh, tâm tư thanh thản, lòng càng mềm thêm vài phần.

Đôi mắt trong trẻo kia nhìn chăm chú bản thân, trong ánh mắt là tình ý không pha chút tạp chất, hắn nghe giọng nói xấu hổ của nàng, nàng nói: "--- Không cần rào trước đoán sau, quân ôm thiếp thành quen."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp