Lúc Xuân Vũ tiến đến bẩm báo, Thẩm Thái Phi đang tiếp đón Lục công chúa ở Nội Điện.
Thời tiết mấy ngày này bắt đầu nóng, trong nội cung cũng dùng nhiều băng hơn. Lục công chúa thích ăn lạnh, ăn nhiều trái cây ướp lạnh hơn. Dù sao nàng cũng là cành vàng lá ngọc, cung nhân hầu hạ cũng không dám quản, chỉ có thể tùy ý nàng.
Kết quả là đến buổi tối, Lục công chúa bị đau bụng. Nàng kêu đau thê thảm một hồi, vì thế kinh động đến Thẩm Thái Phi, gọi thái y trong đêm, sau khi uống hết một chén thuốc mới xem như bình thường được.
Dù sao cũng là nữ hài tử, thân thể yếu ớt. Thẩm Thái Phi chỉ có một nữ nhi này, lúc nào cùng hận không thể đặt nàng vào trong mắt, vì vậy lo sợ nàng bị bệnh gì đó ảnh
hưởng đến đường con cái nối dõi sau khi xuất giá nên kêu thái y kê đơn thuốc để Lục công chúa uống mấy ngày liên tiếp, sau khi đỡ hơn nhiều mới cho nàng ra ngoài.
Trước đây, lúc Xuân Vũ đến Thẩm Thái Phi đều có điều kiêng kị nhưng lần này lại không như vậy --- Tuổi Lục công chúa cũng không còn nhỏ, mắt thấy nàng sắp phải kén rể, điều nên biết cũng cần phải biết.
Thẩm Thái Phi ý bảo Xuân Vũ đứng dậy, bà hỏi thẳng: "Bên phía Khác Thái phi, có phải cho mời Tần thượng cung không?"
Xuân Vũ lên tiếng, bẩm báo: "Vạn ma ma nói trần nhà Thọ An điện đã bị hư, mời Tần thượng cung qua xem, tìm thời gian sửa chữa một chút, nói mấy câu đơn giản, không đến một khắc chung."
"Ngu xuẩn," Khóe môi Thẩm Thái Phi nhếch lên một đường cong nhẹ, đối với Khác Thái Phi đưa ra một kết luận: "Chỉ nghe một cái tin tức chưa biết đúng sai đã vội vàng đi thêm dầu vào lửa, sợ bản thân chưa đủ phô trương sao?"
"---- Bệ Hạ có thể nắm giữ toàn bộ Tần Cung nghiêm cẩn, nhiều năm như vậy chưa từng nảy sinh khác thường nào, thái giám cung nhân trong Tuyên Thất Điện, bao nhiêu người dám ăn gan hùm mật gấu, dám tự chủ truyền tin tức tới chứ?"
Nhận lấy chén thuốc từ trong tay cung nhân đứng bên cạnh, bà tự mình cho Lục công chúa uống, giọng nói hàm chứa châm chọc: "Cũng là lão nhân trong nội cung, làm
sao một việc nhỏ như vậy cũng không nhìn ra --- Nếu không phải Bệ Hạ cố ý lan tin, ai dám mật báo cho bà ta?"
Xuân Vũ làm như nhớ ra cái gì đó, trong vẻ mặt có chút sợ hãi, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Thái Phi, không dám mở miệng.
"Ngươi là người từ Thẩm gia cùng ta tiến cung," Thẩm Thái Phi cầm chén thuốc đưa cho cung nhân bên cạnh, thản nhiên nói: "Có lời gì mà không thể nói được."
Mặc dù Thẩm Thái Phi đã cho thuốc an thần nhưng giọng nói của Xuân Vũ rõ ràng nhỏ xuống: "Nô tỳ chỉ sợ lòng dạ Khác Thái Phi quá sâu nên lúc này mới thiếu kiên nhẫn."
"Lòng dạ sâu thật, chỉ tiếc," Trong giọng nói Thẩm Thái Phi không chút che giấu sự coi thường: "Lòng dạ sâu nhưng tính mạng lại chỉ như tờ giấy --- Bà ta thật sự cho
rằng tôn tử của mình có thể có vận số tốt đấy."
Hoàng Đế đã lớn tuổi mà không thành thân, bên người không phi không thiếp, cũng không có con nối dõi, thường xuyên qua lại tất nhiên sinh ra đủ loại lời đồn. Trong đó, cái được lưu truyền phổ biến nhất, cũng khiến
cho nhiều người tiếp nhận nhất chính là lúc Hoàng Đế tuổi còn trẻ, trên chiến trường bị thương chỗ ấy, muốn con nối dõi sợ là hữu tâm vô lực*, như vậy không thiếu hoàng tộc muốn cho con cháu làm con thừa tự.
*Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức thực hiện.
Nghe được tin tức này, mừng rỡ nhất chính là Khác Thái Phi rồi.
Bởi vì con nối dõi được cho làm con thừa tự tất nhiên là lấy huyết mạch thân sơ làm cơ sở, lựa chọn người thân nhất trong cùng một chi.
Hiện tại các nhi tử của Tiên đế đã mất, chỉ còn lại hai người là Hoàng Đế và con mình, dưới tình huống ấy, người nào sẽ được chọn để kế vị, hiển nhiên quá dễ để suy đoán rồi.
Con mình sớm cưới vương phi, tuy rằng là tướng đoản mệnh nhưng ít nhất đã để lại huyết mạch duy nhất cho nhi tử --- Đây chẳng phải vận khí trời phú sao?
Có cái nguyên nhân này, địa vị của Thất Vương, thậm chí cả Khác Thái Phi cũng là nước lên thì thuyền lên, cho đến tận khi Hoàng Đế hạ chỉ lập hậu mới rơi xuống mạnh mẽ.
"Chỉ tiếc," Thẩm Thái Phi không đếm xỉa tới nói: "Trèo càng cao thì ngã càng đau. Tin tức như thế truyền đi, bà ta không nghĩ làm sao để chặn lại mà còn ra tay trợ giúp,
chẳng lẽ không phải là lý do đáng chết? Bà ta cũng không muốn nghĩ, nếu tương lai Hoàng Hậu hạ sinh hoàng tử, hài tử đã từng được đồn sẽ được cho làm con thừa tự sẽ gặp kết cục thế nào?"
"Dù cho Bệ Hạ có thể thoải mái buông tha, vậy các hoàng tử của Bệ Hạ? Đối với đứa nhỏ đã từng có khả năng lên ngôi, các vị hoàng tử sẽ nghĩ như thế nào?"
"Xưa nay Khác Thái Phi và Tần thượng cung đã có qua lại, lần này đứng về phía Tần Thượng Cung," Xuân Vũ thấp giọng nói: "Thực ra cũng không kỳ quái."
"Tất nhiên không kỳ quái," Thẩm Thái Phi mỉm cười, chậm rãi phe phẩy quạt tròn trong tay.
"Bà ta để vị chất nữ tốt kia ở trước mặt Hoàng Hậu làm mất hết mặt mũi, tất nhiên sẽ không có cảm giác tốt đẹp gì, có thể càng sâu hơn một tầng, chỉ sợ vẫn còn hận đấy."
"Hận Hoàng Hậu vào cung, càng hận Hoàng Hậu khiến thế tử Thất Vương không còn hy vọng, sao bà ta không nghĩ đến, dù không có Hoàng Hậu cũng sẽ có người khác. Thân thể Bệ Hạ khỏe mạnh, dù thế nào cũng sẽ có con nối dõi đấy. Có thể trong trận cung biến năm đó sống sót, vốn đã là vận may, bà ta không nên muốn những cái không thể kia..."
Thẩm Thái Phi dừng lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn về phía Lục công chúa bên cạnh, "--- Biết vì sao ta lại không tránh đi mà bảo con ở bên nghe một chút không?"
Lục công chúa là hài tử nhỏ nhất của tiên đế. Khi đó Thẩm Thái Phi được sủng ái, tiên đế cũng yêu thương Lục công chúa, theo lẽ đó nàng vốn dĩ nên có tính tình kiêu căng đấy.
Nhưng dù sao mẫu thân của nàng cũng xuất thân là nữ nhi thương gia, vì như vậy nên nàng cũng bị không ít người nói ra nói vào. Sau này tiên đế qua đời, huynh trưởng kế vị lại không thân thiết với nàng. Tuy rằng không có khắt khe gì nhưng tuyệt đối không có chút chăm sóc nào.
Như vậy nàng tự nhiên cũng không thể trở thành công chúa điêu ngoa mà giống như mẫu thân nàng, dịu dàng bình thản, thanh lệ thoát tục như hoa ngọc lan.
Liếc mắt nhìn mẫu thân mình, Lục công chúa nhỏ giọng nói: "Ý của mẫu phi là muốn con và hoàng tẩu ở chung thật tốt."
"Con có thể suy nghĩ như vậy là tốt," Thẩm Thái Phi hơi thở ra một hơi, "Ta nghe người ta nói, cô nương nhà Ngụy Quốc Công phẩm tính ôn hòa, không phải người dễ sinh sự, cũng không khó ở chung, muốn quan hệ tốt với nàng cũng không quá khó. Huống chi, chiến sự Tây Lương kia, còn không biết sẽ như thế nào, ngộ nhỡ..."
Những lời này của Thẩm Thái Phi nói nhẹ nhàng nhưng lại giấu giếm ý vị thâm sâu, theo bản năng Lục công chúa rùng mình một cái, trong ánh mắt cũng có thêm chút hoảng sợ: "Mẫu phi..."
"Nếu là thắng, để an ủi Tây Lương, có lẽ sẽ cho công chúa hòa thân, nếu thất bại..." Thẩm Thái Phi hạ thấp giọng nói, trong giọng điệu cũng cất chứa nồng đậm lo lắng: "Trước đây, dù có nữ nhi tông thất được gọi là công chúa, cho đi hòa thân, nhưng không phải nữ nhi hoàng thất chính là không phải nữ nhi hoàng thất, làm sao so được với cành vàng lá ngọc chính tông chứ, như vậy mới
càng thể hiện thành tâm."
"--- Dù là thắng hay thua, còn chuyện gì có thể thể hiện thành ý hơn so với việc đưa công chúa cốt nhục của tiên đế đi hòa thân chứ? Càng không cần phải nói, dù là con hay là Ngũ công chúa đều không thân thiết với Bệ Hạ, có đưa đi cũng không có chuyện gì."
Tuổi Lục công chúa còn nhỏ, suy nghĩ mọi chuyện tự nhiên không thể cẩn thận như mẫu thân, bỗng nhiên nghe được lời ấy, nàng ngồi bật dậy, chút sắc đỏ mấy ngày nay khó khăn lắm mới dưỡng được một chút cũng tan đi vài
phần, càng làm lộ ra vẻ mặt trắng bệch thảm thương, ngay cả lời nói đều không lưu loát: "...Không, không thể nào."