Vị Ương Cung tọa lạc ở phía bắc Tuyên Thất Điện, là nơi ở của trung cung cao quý nhất.
Mặc dù nói là như thế, dựa theo tốc độ bước đi của Thanh Li, dù đi cả một canh giờ, nàng còn chưa đi được một vòng.
Đang là ngày mùa hè, hiện giờ cũng đã gần giữa trưa, bên ngoài cực kỳ nóng, mới đi vài bước mà đã toát hết mồ hôi.
Thanh Li nhìn xung quanh một hồi, thấy đã đến buổi trưa, nàng bèn trở lại Nội điện.
Cung nhân đứng đầu một bên dâng lên cho nàng khăn lau mặt, sau đó còn nhẹ giọng hỏi: “Canh giờ không còn sớm, Nương nương đã muốn dùng bữa chưa ạ?”
“Không vội,” Hoàng đế không có ở đây, một mình Thanh Li dùng bữa không có gì vui, nàng hỏi tiếp: “Bên phía Bệ hạ, sắp kết thúc chưa?”
Lời này nếu đổi lại là một người khác hỏi, nói không chừng sẽ bị chụp mũ dò xét hành tung Hoàng đế, thế nhưng cung nhân thái giám nơi này đều là do đích thân Trần tổng quản lựa chọn, biết nàng quan tâm chuyện này nên đã sớm chuẩn bị, “Mấy vị đại nhân đều đã về hết rồi ạ, chỉ còn lại Công bộ thượng thư Lâm đại nhân còn ở lại nghị sự, chắc không lâu nữa sẽ chấm dứt.”
Theo lời Quý Khoan, hơn phân nửa thời gian nghị sự đều vào buổi trưa, không có gì kỳ lạ cả, chỉ là trong lòng nàng có chút xót xa --- Mỗi ngày phải dậy sớm thượng triều, sau đó nghị sự đến trưa, tiếp theo còn phải phê duyệt tấu chương, chẳng trách người gầy đến thế.
~
Năm trước, phương Bắc mưa to trên diện rộng, hình thành ngập úng lũ lụt nguy hiểm, sau đó mực nước sông Hoàng Hà dâng cao, gần như uy hiếp đê điều.
Với tư cách là một trong những người tham gia xây dựng lại đê đập mấy năm trước, không tránh khỏi phải trình bày lại mọi chuyện với Hoàng đế.
Có điều loại chuyện này nói miệng thì rất dễ dàng nhưng đến khi thực hiện thì lại rất khó, xây dựng đê đập là một chuyện tốt, nhưng quan trọng là phải phái ai đi làm?
Nếu chuyện này thành công thì sẽ lập được công lớn, thế nhưng những nguy hiểm khi gặp phải cũng quá lớn.
--- Giả sử may mắn, năm nay tu sửa có thể chống cự cơn đại hồng thủy ba mươi năm mới gặp một lần, còn sang năm lại gặp tiếp một cơn đại hồng thủy năm mươi năm mới có một lần, vậy vô số bạc dùng vào việc tu sửa đê đập chẳng phải đổ sông đổ biển hay sao? Đến lúc đó thì trách ai bây giờ?
Công trình trị thủy là đại sự, Công bộ thượng thư cũng không dám mở miệng tiến cử người bậy bạ, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, y là người đề cử cũng sẽ không tránh thoát liên quan.
Vì thế, Công bộ thượng thư chỉ đề nghị chuyện tu sửa đê đập với Hoàng đế, còn chuyện phái người nào đi thì y không có ý kiến, nói chuyện nửa ngày với Hoàng đế cũng chỉ vây quanh việc tiến hành những chuyện này, còn việc điều động dân phủ, ủy thác người nào đi, ai chính ai phụ, y vẫn không nói một lời, chỉ chờ Hoàng đế đưa ra quyết định cuối cùng mà thôi.
Chiến sự Tây Lương còn chưa thấy kết quả, năm nay nước sông Hoàng Hà cũng chưa đến mức báo động, cho nên Hoàng đế không muốn thực hiện công trình trị thủy lắm.
Dù cho muốn thực hiện thì cũng phải đợi qua hết mùa hè, trời trở lạnh một chút mới bắt đầu làm, giờ khắc này nghe Công bộ thượng thư chậm rãi phân tích, hắn cũng chỉ nghe rồi để đó, bây giờ mà quyết định thì còn sớm lắm.
Công bộ thượng thư đã lớn tuổi, nói chuyện lê thê dài dòng, Hoàng đế nghe có chút nhàm chán, bỗng nhiên, phía sau rèm che hơi động đậy, còn phát ra mấy âm thanh không dễ nghe thấy.
Đầu lông mày hắn khẽ động nhưng không dễ nhận ra, tâm tư cũng xoay chuyển, không còn tâm trạng nào nghe Công bộ thượng thư trình bày tiếp, Hoàng đế tùy ý nói vài câu rồi bảo y lui ra ngoài.
Sau khi bóng dáng Công bộ thượng thư biến mất, thái giám canh cửa khép cửa ngoài lại, Hoàng đế mới chuyển hướng sang chỗ gây ra tiếng động khi nãy, “--- Tới đây!”
Trong tay Thanh Li bưng bát sứ bằng ngọc bích, nàng cười dịu dàng đi ra khỏi bức rèm đến trước mặt Hoàng đế, hai tay hắn giơ ra nhận lấy bát sứ bằng ngọc bích để lên trên bàn, sau đó Thanh Li ngoan ngoãn xà vào lòng hắn, để mặc hắn ôm.
Đã sớm có thái giám mang ghế tới, Hoàng đế kéo Thanh Li ngồi xuống, lúc này hắn mới quay sang nói với Trần Khánh, “Đây là chuyện tốt ngươi làm phải không? Chưa hỏi qua ý trẫm mà đã dẫn người đến đây rồi.”
Lời hắn chứa đầy ý trách cứ, song ánh mắt lại dịu dàng, không hề tức giận.
Trần Khánh mỉm cười, “Rõ ràng là Bệ hạ nhớ nhung nương nương, nếu không làm sao nô tài dám xằng bậy?”
“Ngươi rất thông minh.” Hoàng đế trêu chọc một câu rồi không nói thêm gì nữa, Trần Khánh liếc mắt nhìn Hoàng đế, sau đó mỉm cười bảo đám thái giám còn lại, một đường lui xuống.
Hoàng đế ngắm nhìn hai má bởi vì trời nóng mà đỏ hây hây của tiểu cô nương, hắn giơ tay ra chạm vào, quả nhiên có chút nóng, “Đợi trẫm trở về là được rồi, hiện giờ đang giữa trưa đấy, nàng tới đây làm gì?”
“Diễn lang nhớ ta mà,” Thanh Li chống một tay lên, tươi cười nói tiếp, “Ta cũng nhớ Diễn lang, nếu không gặp được trong lòng ta gấp gáp, cho nên mới đến đây gặp chàng.”
Hoàng đế bị mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt của tiểu cô nương chọc cho vui vẻ, hắn xoa bóp đôi bàn tay nhỏ bé của nàng rồi trêu ghẹo, “Nhớ trẫm đến nỗi mới nửa ngày không gặp mà cũng không được?”
Thanh Li thoải mái trả lời: “Không được.”
Hoàng đế nghiêng người kề sát tới, mặt đối mặt với tiểu cô nương, “Nhớ trẫm nhiều hơn hay là nhớ ‘Tiểu thúc’ của nàng nhiều hơn?”
“Tránh ra,” Thanh Li khẽ quát, nàng nghiêng đầu lườm hắn, “Mới nói có vài câu là bắt đầu không đứng đắn.”
Hoàng đế cười cười, cũng không tiếp tục đùa giỡn tiểu cô
nương nữa, hắn chỉ vào cái bát ngọc bích đang đậy nắp kín mít kia hỏi nàng: “--- Mang đến cho trẫm cái gì đấy.”
“Hôm nay trời nóng, ta đã dặn bọn họ chuẩn bị nước ô mai.” Thanh Li đưa tay mở nắp ra, cầm thìa lên múc một chút nước đưa đến bên môi Hoàng đế, “Ta nếm thử thấy mùi vị rất ngon nên mang đến cho chàng một phần.”
Thật ra nơi này của Hoàng đế chưa bao giờ thiếu điểm tâm và nước canh, thế nhưng thói quen từ trước đến nay của hắn là ngoại trừ ba bữa ăn chính, hắn sẽ không ăn thêm bất cứ thứ gì, vì thế những món này chỉ bày trên bàn cho đẹp mắt mà thôi, phần lớn đều thưởng cho đám thái giám.
Tiểu cô nương ân cần mang theo nước ô mai tới, hắn cũng rất nể tình dùng, liếc mắt quan sát sắc mặt nàng, trong lòng hắn có mấy phần suy đoán, “Một mình đợi ta, có phải rất nhàm chán không?”
“Chàng không có ở đây, không ai trò chuyện với ta cả.” Thanh Li cũng không bao biện, ăn ngay nói thật: “Có một chút.”
“Vậy thì tới chỗ này của trẫm đi,” Một hơi uống cạn chén nước ô mai nhỏ kia xong, Hoàng đế nói tiếp, “Phòng ốc trống không đây này, nàng ngồi ở đằng kia làm bạn với trẫm cũng được.”
“Còn nếu quá mức rảnh rỗi,” Hình như nhớ tới cái gì đó, Hoàng đế vừa cười vừa nói: “Thì may cho trẫm một cái áo bào, đã là hôn thê thê của trẫm thì cũng nên làm bổn phận của mình mới phải đạo.”
Phong tục đương thời, trước khi xuất giá, nhà gái phải làm y phục cho nhà trai, có điều thân phận của hai người hết sức đặc thù, mấy vị nữ quan chưa từng đề cập đến chuyện này, Thanh Li cũng chưa từng chuẩn bị, thậm chí chưa từng nghĩ tới, tự nhiên lúc này Hoàng đế lại nhắc
tới.
“Làm áo choàng thì không có vấn đề gì,” Nữ hồng của Thanh Li không tệ, mấy ngày nay cũng chẳng có chuyện gì làm, nàng đồng ý cũng không sao, thế nhưng nàng vẫn muốn lấy một lời hứa, “--- Chỉ có điều, nếu ta làm không tốt, không cho chàng chê.”
“Chỉ cần là Diệu Diệu làm, dù thế nào trẫm cũng thích hết.” Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, “Làm gì có chuyện chê.”
Trong lòng Thanh Li tràn đầy ngọt ngào, nàng duỗi một ngón tay ra chọc chọc má hắn, “Chàng chỉ biết nói ngọt.”
Hoàng đế thuận thế bắt được ngón tay kia, hắn hôn hôn một chút rồi mới bằng lòng thả ra, nghĩ ngợi một chút, hắn lại nói: “Nàng đã ở trong cung, vậy trẫm sẽ bảo Trần Khánh nói sơ qua nội vụ cho nàng biết, tương lai gả đến đây nàng cũng có thể thoải mái hơn một ít, tránh cho lúc đó hai mắt thâm quầng, làm gì cũng không có tinh thần.”
“Không thèm, ta còn chưa gả tới đây mà đã muốn ta dốc sức vì chàng rồi.” Thanh Li bĩu môi một cái, “Chàng tính toán thật là hay.”
Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện gì, nàng còn chưa gả đến đây, sớm quản những chuyện này làm cái gì chứ, nếu để người khác nghe được, không biết bọn họ lại nghĩ gì nữa.
Càng không cần phải nói từ giờ đến hôn kỳ còn xa, đợi đến khi nàng trở về Ngụy Quốc Công phủ thì chính là ngoài tầm tay với, dù cho có học được mấy ngày thì cũng chẳng có chỗ nào trọng dụng, ngược lại người trong nội cung sẽ nghi ngờ bản thân mình tham quyền, vô duyên vô cớ dính mùi tanh trên người.
Nghĩ như thế, Thanh Li thẳng thắn từ chối.
“Cũng được,” Nàng không muốn, Hoàng đế cũng không ép, chẳng qua hắn chỉ nói: “Vậy chuyên tâm làm y phục cho trẫm đi.”
“Ừm,” Thanh Li trả lời một tiếng, sau đó nàng quét mắt một vòng quanh đống tấu chương tán loạn trên bàn, không nhiều lời nữa, nàng bèn kéo Hoàng đế đứng dậy, “Bây giờ là giờ nào rồi mà chưa chịu dùng bữa nữa, chẳng trách sao chàng lại gầy như thế.”
“Ngồi ở cái chỗ gầy khô này, nàng cũng mệt mỏi lắm nhỉ,” Dù sao cũng đã bị nàng kéo lên, Hoàng đế đành hùa theo tiểu cô nương, “Đi ăn cơm, đi ăn cơm.”
~
Khác thái phi lười biếng nằm trên ghế dài, cung nhân thân cận thì đang quỳ gối dùng Phượng tiêu hoa sơn móng tay cho bà ta, đôi mắt bà ta khép hờ, làm như vô tình hỏi: “Ngươi nói là, đợi đến sau khi đại hôn, Bệ hạ có ý để Ngụy thị chấp chưởng cung quyền, gây dựng lại hai mươi tư ty sáu cục?”
“Đúng thế ạ,” Cung nhân quỳ gối sơn móng tay ngoan ngoãn đáp lời, “Nô tài đã nghe ngóng được chuyện này.”
“Bệ hạ đối với vị tiểu hoàng hậu kia đúng thật là yêu
đến tâm khảm rồi,” Trải qua chuyện Triệu Hoa Anh, mặt mũi Khác thái phi bị hoàng đế phủi tay làm mất sạch sẽ không còn một chút trước mặt vị tiểu hoàng hậu kia, mặc dù không nói là giận chó đánh mèo lên Hoàng hậu nhưng sự thật ít nhiều gì cũng sinh ra khúc mắc, khóe môi treo một nụ cười lạnh, bà ta từ tốn lên tiếng, “Chẳng qua là không biết, nàng ta có may mắn gây dựng lại hay không.”
Dù sao chuyện liên quan đến Hoàng hậu, Khác thái phi lén lút nói vài câu cũng chẳng sao, còn cung nhân lại không có tư cách này, nghe Khác thái phi nói như thế, cung nhân chỉ làm như không nghe thấy, cúi đầu không nói một lời.
“Làm gì có chuyện dễ dàng đến thế,” Vạn ma ma là lão nhân bên cạnh Khác thái phi, kinh nghiệm từng trải dày dặn, lại là tâm phúc nên cũng dám mở miệng nói vài câu, ra hiệu bảo cung nhân trong điện lui ra, lúc này bà ta mới nói tiếp: “Hai mươi tư ty sáu cục từ trước đến nay đều do Tần thị nắm giữ, quản lý hết sức chặt chẽ, bà ta luôn tự cao mình là người thân cận của tiền thái hậu, thái độ cao ngạo, những năm này lo việc quản lý, bà ta đã sớm xem hai mươi tư ty sáu cục là của riêng mình, làm gì chịu nổi có người khác nhúng tay vào...”
“Vậy thì chưa chắc,” Vẻ mặt Khác thái phi thể hiện sự
không đồng ý, “Nói cho cùng thì cũng là nô tài theo chân
người ta mà thôi, nô tài là nô tài không thể trèo lên mặt bàn, Hoàng hậu trước sau gì cũng là nàng dâu danh chính ngôn thuận, sớm muộn gì Tần thị cũng phải nhường đường.”
“Có điều nói đi thì phải nói lại,” Giọng nói Khác thái phi mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, không đếm xỉa nhìn móng tay mới được sơn một nửa của mình, “Nô đại khi chủ cũng không coi là ít, Tần thị ở trong cung nhiều năm, hai vị thượng cung lại là tâm phúc của bà ta, cho dù chỉ là bằng mặt không bằng lòng thì cũng chẳng ai tìm ra manh mối gì, chỉ sợ, vị tiểu hoàng hậu này sắp chịu khổ rồi.”
“Tóm lại, phải xem rốt cuộc bệ hạ tính thế nào mới được, chỉ là,” Sắc mặt bà ta lạnh lẽo, có chút ác ý phỏng đoán, “Nam nhân mà, cho dù biết rõ các nữ nhân lục đục với nhau chỉ sợ cũng nhắm mắt làm ngơ thôi.”
“Thái phi,” Vạn ma ma lẳng lặng nghe Khác thái phi nói xong thì lên tiếng dò xét: “Nếu như thế, chúng ta có cần làm chút chuyện gì đó không ạ?”
“Chẳng liên quan gì đến chúng ta cả,” Khác thái phi cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển lạnh, “Ta chưa từng dính dáng đến cung quyền, cũng không so đo được hay mất, dù cho có thay đổi người cầm quyền thì không có quan hệ gì với ta cả.”
“Chẳng qua, chúng ta cũng nên làm chuyện tốt,” Bà ta nhìn Vạn ma ma bên cạnh nhẹ giọng dặn dò, “Tìm cơ hội nói tin này cho Tần thị nghe đi.”
“--- Quản ai sống ai chết gì đó, không có liên quan gì đến chúng ta.”