Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ sinh học của Hoàng Đế luôn luôn đúng giờ, trước sau như một tỉnh dậy vào giờ Mẹo.
*giờ Mẹo: từ 5h - 7h sáng.
Nếu là ngày thường hắn sẽ không vì bất kì cái gì mà lề mề, ngay lập tức gọi thái giám vào hầu hạ, đứng dậy dùng bữa, thay đổi triều phục chuẩn bị thượng triều.
Chỉ có điều vào lúc này, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng lại khiến hắn có chút không nỡ rời khỏi.
Tiểu cô nương nằm trong lòng hắn đang ngủ ngon lành, lông mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, bởi vì trận giày vò của đêm qua mà trên nét mặt nàng có
thêm chút ý khổ sở, vừa đáng thương vừa đáng yêu không chịu được.
Càng không cần phải nói đến lúc này ở dưới chăn hai người trực tiếp tiếp xúc, không có nửa phần che đậy, vô cùng thân mật.
Sáng sớm vốn là lúc nam tử dễ dàng xúc động nhất, lại có thêm một tiểu yêu tinh ngoan ngoãn mềm mại như vậy nằm ở trong ngực mình, dù cho tự chủ của Hoàng Đế vô cùng kinh người nhưng cũng khó có thể kìm chế được
Chỉ có điều... Thấy tiểu cô nương ngủ ngon như thế, ỷ lại mà nằm trong lòng mình như vậy, hắn không đành lòng quấy nhiễu.
Im lặng lắc đầu, Hoàng Đế nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho nàng, lúc này hắn mới nhặt trung y trên mặt đất mặc vào, chuẩn bị ra ngoài thay triều phục, rửa mặt.
Nếu đổi lại vào lúc khác có lẽ Thanh Li sẽ không bị làm cho tỉnh giấc nhưng có thể do hôm qua thay đổi hoàn cảnh cộng thêm đêm qua ngủ muộn, khó tránh cảm giác ngủ không ngon.
Vào lúc Hoàng Đế ngồi dậy nàng đã tỉnh lại chỉ là vẫn còn có chút mơ hồ.
Xoa xoa ánh mắt hơi cay xót, nàng cũng không mở mắt, lẩm bẩm gọi một tiếng: "Diễn lang?"
"Ở đây," Hoàng Đế vì tiếng gọi của nàng mà trở lại bên giường, ngồi xuống: "---- Trẫm đánh thức nàng à?"
Thanh Li không đáp lời mà mơ mơ màng màng ngồi dậy, hỏi một câu: "Chàng vào triều phải không?"
"Ừ," Hoàng Đế lên tiếng, thấy mắt nàng không mở ra nổi, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, cho nàng nằm xuống như cũ, hắn nói: "Ngoan, ngủ tiếp một lát."
"Dạ..." Thanh Li nghe lời nằm xuống nhưng chỉ được một lát lại ngồi dậy lần nữa, giữ chặt ống tay áo của hắn, "Muốn ôm một cái mới cho chàng đi."
"Tiểu quỷ." Hoàng Đế cười nhẹ nói một tiếng nhưng vẫn ôm lấy tiểu cô nương, sờ sờ gò má nàng, lúc này mới nói: "Nghe lời, ngủ tiếp lát nữa đi."
Thanh Li ngoan ngoãn đáp lời, nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Hoàng Đế ngồi bên giường nhìn nàng, càng nhìn càng thấy yêu thương nàng hơn, biết rõ thời gian đã tới, đáng lẽ hắn phải đi ra nhưng trong lòng lại có chút không đành nên mãi cũng không nhấc chân được.
Tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, khoảng cách mười sáu tuổi không phải là nói chơi, đổi lại là người khác thì đã sớm thành thân, nhi nữ đều sinh ra rồi.
Hôm qua, lúc tình cảm đang nồng cháy, tiểu cô nương vui đùa gọi hắn một tiếng tiểu phụ thân, nhìn từ góc độ tuổi tác thì đúng là không có vấn đề gì.
Cũng bởi vì phần chênh lệch này khiến cho lúc đối mặt với tiểu cô nương, tình cảm của Hoàng đế cũng có chút phức tạp.
Đầu tiên, tất nhiên là tình cảm của nam nhân đối với nữ nhân.
Tiếp theo là có chút che chở cùng chăm sóc của trưởng bối với hậu bối.
Cuối cùng, thậm chí có trộn lẫn chút thương yêu của phụ thân đối với nữ nhi.
Mấy loại tình cảm đan xen cùng một chỗ, đến cuối cùng, hắn cũng không nói ra được cái kia rốt cuộc là cái gì.
Có điều, cái tình cảm kia cũng không phải là cái gì bắt buộc phải làm rõ ràng.
Đời người ngắn ngủi, không cần phải tốn thời gian rối rắm, suy nghĩ mấy chuyện vô nghĩa, chỉ cần thương yêu cưng chiều người trước mắt là được.
Ngắm nhìn tiểu cô nương đã nhắm mắt ngủ say, hắn mỉm
cười.
---- Chỉ cần mở mắt thấy nàng ở bên là hắn có cảm giác
cuộc sống trọn vẹn, không có gì khuyết thiếu.
***
Hôm nay tuyệt đối là một ngày đáng để kỉ niệm.
Tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng dưới đáy lòng đám thái giám ở Tuyên Thất Điện đều nghĩ như vậy.
Người luôn ép buộc mình phải thức dậy ra ngoài vào giờ mẹo như Bệ Hạ mà hôm nay lại đến tận giờ mẹo hai khắc mới đi ra.
Đừng xem thường thời gian hai khắc ngắn ngủi này ---- Đây chỉ là một bước nhỏ của Bệ Hạ nhưng lại là một bước dài của lịch sử đấy.
Có thể phá vỡ thời gian rời giường lúc sáng sớm mười năm như một của Bệ Hạ, vị tiểu Hoàng Hậu này quả nhiên có bản lĩnh --- Cũng rất được sủng ái.
Thanh Li là một người lớn sống sờ sờ, cũng không phải một con búp bê đất, chỉ cần tìm một chỗ cẩn thận giấu kĩ là được. Nàng muốn ăn muốn uống cái gì thì đều có người hầu hạ. Chuyện nàng ở lại trong nội cung dù không có người ngoài Tuyên Thất Điện biết được nhưng đối với những tâm phúc hầu hạ trong Tuyên Thất Điện mà nói, chuyện Hoàng Hậu ở lại trong tẩm điện của Bệ Hạ như vậy tuyệt đối không thể giấu được.
Tất nhiên, có thể lăn lộn đến được như bây giờ, đầu óc của đám thái giám cũng không phải làm cảnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lắm mồm đi nói ra bên ngoài, khiến cho mình phải chịu tội.
So với những chuyện bí mật được bàn luận xôn xao kia, bọn họ càng quan tâm tới một vấn đề khác ---- Đợi đến tháng 11, vị tiểu Hoàng Hậu này được gả đến Hoàng Cung sẽ khiến Tuyên Thất Điện xảy ra biến hóa như thế nào đây?
Có thể làm thái giám hầu hạ thân cận đều là tâm phúc, tin
tức cũng nhanh nhạy nhất, ai cũng biết Hoàng Đế đối với vị tiểu Hoàng Hậu kia là hận không thể đặt luôn vào trong mắt, luôn đưa thư tình, ngẫu nhiên Hoàng Đế không chịu được còn xuất cung đi gặp, lần này mời người vào cung, rõ ràng là không nỡ xa cách nên trực tiếp cho nàng ở lại trong Tuyên Thất Điện.
Càng không cần phải nói, trong đêm hôm qua vị tiểu Hoàng Hậu này ngủ cùng với Bệ Hạ đấy.
Tình hình như vậy khiến cho người ta kinh ngạc đồng thời cũng tìm ra một nước đi mới.
Chuyện đại hôn của Đế Hậu đã và đang được chuẩn bị, ý tứ Hoàng Đế cũng rất rõ ràng ----- Từ triều đại của Anh
Tông đến nay, nơi ở của các thế hệ trung cung là Trường nhạc Cung hoang phế đã lâu, liên tiếp mấy vị hoàng hậu đều không thể chết già. Ý tứ rành rành như thế sao còn có thể không hiểu.
Viện lý do này nên Hoàng Đế cũng chưa từng hạ lệnh sửa sang lại Trường Nhạc Cung, tiếp tục để chỗ đó hoang phế. Người đời đều cho rằng Hoàng Đế sẽ chọn một cung trong sáu cung còn lại làm nơi ở cho Hoàng Hậu. Nhưng đã đến tháng sáu mà vẫn chưa khởi công khiến một nhóm người sinh ra một chút tâm tư khác.
---- Vị tiểu Hoàng Hậu này có lẽ cũng không được sủng ái như lời đồn.
Bằng không, làm sao cung điện cũng chưa từng được tu sửa chứ?
Tiểu Hoàng Hậu không được sủng? Nực cười!
Cũng chỉ có thái giám thân cận mới hiểu được, Hoàng Đế đâu có muốn chọn một cùng nào đó, rõ ràng là muốn tiểu Hoàng Hậu chuyển thẳng vào Tuyên Thất Điện, tất cả vật dụng đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ trước đại hôn mấy ngày lấy ra sắp xếp là được.
Đế Hậu ở chung, ân sủng như vậy, từ khi Đại Tần khai quốc đến nay còn là có một không hai đấy.
Thời Anh Tông, Nguyên Trinh quý phi dù được sủng ái cũng không được ngủ lại tại Tuyên Thất Điện, càng không cần phải đến việc sống ở đấy giống như tiểu Hoàng Hậu rồi.
Kể từ đó, trong lúc Hoàng Hậu được âm thầm sủng ái đến kinh ngạc thì đồng thời nhiều người cũng từ từ sinh ra tâm tư khác.
Người trong nội cung, trừ bỏ mấy vị chủ tử còn lại kỳ thực đều là nô tài, mà giữa nô tài với nhau lại không phải cùng một dạng.
Như là Trần tổng quản bên người Hoàng Đế, dù cho đều là nô tài giống bọn họ nhưng có mấy người dám coi ông là nô tài?
Đến như mấy vị thái phi nhìn thấy ông cũng phải bày ra
khuôn mặt tươi cười chào đón đấy.
Người ta là người từ nhỏ đã theo bên cạnh Bệ Hạ, vị trí
thái giám tổng quản lại chỉ có một, một củ cải trắng một cái hố, tất nhiên bọn họ không có cách nào so sánh rồi.
Chỉ có điều, giờ phút này thấy vị tiểu Hoàng Hậu được sủng ái, không thiếu được có người sinh ra vài phần tâm tư khác.
---- Nha hoàn hồi môn của Hoàng Hậu khẳng định sẽ đi ra từ Ngụy Quốc Công phủ nhưng thái giám hầu hạ lại
phải được chọn từ trong nội cung.
Làm thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng Hậu, dù không thể so sánh với vị trí của Trần tổng quản nhưng cũng chỉ thấp hơn ông một chút, đủ để kiêu ngạo với đại đa số người trong nội cung.
Cho dù không làm được tổng quản nhưng có thể sớm tiếp cận, trở thành người tâm phúc cũng chưa chắc đã kém tổng quản bao nhiêu.
Nếu may mắn tương lai được hầu hạ bên người tiểu hoàng tử thậm chí là thái tử, sống qua vài năm không chừng lại trở thành một vị Trần tổng quản khác.
Tuy nói thái giám cung nhân bên cạnh Hoàng Hậu chưa chắc sẽ chọn từ Tuyên Thất Điện nhưng với tình trạng Đế Hậu ở chung một cung như thế này, quyền lực có chút chồng chéo nên chọn lựa một ít thái giám cung nhân đến hầu hạ Hoàng Hậu cũng không kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều không ngốc, suy nghĩ như vậy nên trong đầu một đám thái giám đều muốn nắm chắc, đối với vị tiểu Hoàng Hậu kia dù vô tình hay cố ý đều quan tâm coi trọng ---- Người vẫn còn ở Tuyên Thất Điện, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, đạo lý đơn giản như vậy làm sao có thể có người không hiểu?
Tất nhiên, dù trong lòng bọn họ ý nghĩ ấy như hừng hực thiêu đốt nhưng họ cũng không dám thể hiện trên mặt một chút nào, thấy thái độ Hoàng Đế, lại nghe giọng nói trầm ấm dịu dàng của hắn đối với tiểu Hoàng Hậu truyền
ra từ nội điện đêm qua, trên mặt một đám thái giám đều là vẻ "Cái gì ta cũng không biết và cũng không muốn biết" mà chỉ kính cẩn, quy củ hầu hạ Hoàng Đế dùng bữa, thay y phục, một tiếng cũng không nghe được.
Dĩ nhiên Hoàng Đế cũng sẽ không nói với bọn họ cái gì đó.
Chỉ đến lúc khởi giá đến tiền điện, hắn mới căn dặn đám cung nhân "------ Hoàng Hậu vẫn còn ngủ, đừng làm phiền nàng."
Tất cả đều vâng dạ.
Lúc Thanh Li tỉnh đã là giờ Thìn*. Nàng duỗi cái lưng mỏi nhừ, nhẹ nhàng vén màn che lên, nhìn sắc trời bên ngoài bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.
*giờ Thìn: 7h - 9h sáng
---- Dường như... Thức dậy hơi trễ.
Mặc kệ đi, ai bảo đêm qua lăn qua lăn lại muộn đến thế, sáng dậy trễ chút cũng không có gì lạ.
Ừ, theo bản năng Thanh Li bỏ qua vị Hoàng Đế sáng nay dậy thật sớm.
Nàng lười biếng nằm ở trên giường. Dù sao cũng là giường dành cho Hoàng Đế, rất lớn, dù có lăn ba vòng trên ấy vẫn không lăn đến mép giường ---- Giai cấp thống trị xa hoa, thật lãng phí.
Trong đầu nghĩ như vậy nhưng nàng lại không tự chủ được mà hướng ánh mắt đến một bên kia, cũng chính là nơi Hoàng Đế nằm đêm qua.
Không biết có phải do cảm giác của nàng hay không mà ở đó mùi hương của hắn dường như đặc biệt nồng đậm hơn chỗ khác.
Dù sao cũng không có người ở đây, Thanh Li nháy mắt mấy cái rồi lăn sang bên cạnh, chôn mặt ở bên trong.
Cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, nàng cười khẽ.
***
Dù sao cũng là Hoàng Hậu, đi tới chỗ nào cũng có người hầu hạ. Sau khi Thanh Li thức dậy thì có cung nhân đi vào hầu hạ nàng mặc y phục rửa mặt rồi lập tức đi ra bên
ngoài, chậm rãi dùng điểm tâm sáng.
Mặt trời lên cao, nàng liếc mắt nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, xem chừng đã sớm qua giờ Tỵ*, nàng quay sang thái giám đứng hầu một bên hỏi: "Vào giờ này Bệ Hạ sắp hạ triều chưa?"
*Giờ Tỵ: 9h - 11h sáng.
"Hồi bẩm nương nương, Bệ Hạ một lát nữa sẽ hạ triều ạ,"
Lúc này thái giám cố gắng thể hiện thật tốt, trả lời cũng vô cùng đầy đủ: "Chẳng qua trên triều có nhiều việc, sau khi hạ triều còn phải triệu kiến các đại thần ở lại nghị sự, có lẽ phải đến buổi trưa mới nghỉ ngơi."
Thanh Li cảm thấy trong giọng nói của cung nhân này ngầm mang theo sự niềm nở, ân cần, nàng mỉm cười liếc y một cái: "Ngươi tên là gì?"
Lúc này, thái giám khom người thi lễ, cực kỳ cung kính không hề có chút kiêu ngạo và siểm nịnh: "Nô tài tên là Quý Khoan ạ."
"Ta ở đây còn chưa quen thuộc," Thanh Li đứng dậy nói: "Dẫn ta đi thăm quan một chút, cũng giới thiệu xem đấy là chỗ nào."
"Vâng." Quý Khoan nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi lùi về một bên ý bảo Thanh Li đi trước.
Cùng Thanh Li tiến cung có mấy nha hoàn nhưng đều bị Hoàng Đế làm bộ làm tịch đuổi về Ngụy Quốc Công phủ hết rồi, giờ khắc này mấy cung nhân đi sau lưng nàng đều là người Hoàng Đế an bài.
Lần đầu Thanh Li tiến cung, đối với mấy chuyện chọn người hầu hạ này nàng hoàn toàn mù tịt, thay vì đau đầu chọn lựa, chẳng bằng tin tưởng ánh mắt của Hoàng Đế thì hơn.
---- Người có thể được hắn an bài tới hầu hạ mình thì tuyệt đối đáng tin cậy.
Như Quý Khoan trước mặt nàng đây, tuy rằng y có tâm tư riêng, muốn dựa thế bản thân nàng nhưng thực sự đối với nàng không có gì xấu cả.
Trái lại như vậy mới có lợi.
---- Quý Khoan có được một núi dựa kiên cố mà nàng lại
có được một tâm phúc biết rõ mọi chuyện trong nội cung, hỗ trợ nhau cùng có lợi, có gì không tốt đâu chứ?
Nói khó nghe một chút thì nô tài chính là nô tài, nếu y nổi lên dị tâm, Thanh Li muốn thu thập cũng dễ như trở bàn tay, không có gì khó khăn.
Hoàng Hậu chỉ có một nhưng tâm phúc thì lại có rất nhiều.
Có điều tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, sẽ không ai đi làm mấy chuyện ngu xuẩn ấy.
Có thể bám được vào cây to là Hoàng hậu, hơn nữa còn có cơ hội tiếp cận tiểu hoàng tử tương lai thậm chí là thái tử, ai bằng lòng buông tha cơ hội tốt như vậy chứ?
Bên kia Thanh Li cũng có cùng ý nghĩ.
Đợi đến lúc vào cung, nàng làm Hoàng Hậu thì nhất định phải chấp chưởng cung quyền, quản lý mọi chuyện trong nội cung.
Do e sợ Hoàng Đế nên các bè phái trong nội cung sẽ không dám khó xử nàng nhưng sau này có như vậy hay không thì còn khó nói.
Các trương mục của nội cung cần phải cẩn thận tỉ mỉ, cung vụ rườm rà, chắc chắn Ngụy Quốc Công phủ không thể so sánh được, Đổng thị có thể chỉ điểm cho nàng một chút nhưng cũng không cách nào giúp đỡ nàng quá nhiều, nếu có một người am hiểu mọi việc trong nội cung giúp đỡ thì không còn gì tốt hơn.
Nói cho cùng là do nền tảng của Thanh Li ở chỗ này quá nhỏ bé, cũng không có bất kì thế lực nào, cũng không hiểu rõ các quan hệ.
Nàng có thể sử dụng cũng chỉ là lực ảnh hưởng của Hoàng Đế, nhưng khi nàng phải đối mặt với cung vụ, nếu không biết trọng dụng nhân tài thì thật sự không ổn chút nào.
---- Dù là cái gì, phải nắm chắc trong lòng bàn tay mình mới là phương thức bảo đảm nhất.